Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 272 chính mình góc tường chính mình thủ!

"Mẹ ơi, Thần Nhi nói bảo con sau này rảnh thì tìm bạn ấy chơi." Trâu Nghiên Xuyên lại lần nữa ngồi trên thanh ngang xe đạp, mặt vẫn xoay qua xoay lại nhìn mẹ mình.
"Được rồi, ngồi xe cho cẩn thận." Trâu Tư Khang hết cách, đưa tay giúp thằng bé quay đầu lại.
"Ừm, con biết nhà bạn ấy ở đâu không? Sao con không rủ bạn ấy đến nhà chơi?" Lăng Vân Duyệt đáp lời cho xong chuyện, nguyện vọng của đứa con trai thật sự làm khó người làm mẹ như cô, giờ cô còn không biết nhà Cố gia ở xó nào Kinh Thị, cửa chính quay hướng nào nữa là.
Thật lòng mà nói, cô không mấy kỳ vọng vào tình bạn này của con trai.
"Thần Nhi nói đấy, bạn ấy bảo bận lắm, phải học nhiều thứ, căn bản không có thời gian ra ngoài chơi, chỉ có con đến tìm bạn ấy thôi." Trâu Nghiên Xuyên nhíu mày, có chút không hiểu, sao lại không có cả thời gian chơi nữa chứ, con thấy con nhàn lắm mà.
Đây là trong truyền thuyết thắng ở vạch xuất phát sao? Lăng Vân Duyệt trợn to mắt, vậy có khi nào con trai cô cũng phải sắp xếp như thế không? Tan học cũng đừng để nó chơi bời nữa?
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vân Duyệt còn chưa bước vào phòng học, đã bắt gặp ánh mắt ai oán của Đỗ Nhưng Dung, bạn học cùng lớp.
"Đồng chí Lăng, hôm qua cậu về nhanh quá." Lăng Vân Duyệt còn chưa kịp ngồi xuống, Đỗ Nhưng Dung đã không nhịn được mở miệng, hôm qua cô ta còn chưa kịp phản ứng gì, Lăng đồng chí đã đi mất rồi.
Nhưng mà cô ta cũng thật không ngờ, Tô Tiểu Thanh này lại quen biết Lăng đồng chí, xem ra quen nhau cũng không phải ngày một ngày hai gì.
"Thì vội về nhà mà, có cách nào đâu." Lăng Vân Duyệt đáp qua loa, vừa lấy sách giáo khoa cần dùng lát nữa ra, với cái tình huống hôm qua, cô còn hận không thể mình đừng xuất hiện ấy chứ, đi ăn cơm làm gì cơ chứ?
"Đồng chí Lăng trước đây các cậu xuống nông thôn ở đâu thế? Ở nông thôn có vui không? Ai, nếu không phải ba mẹ tớ phản đối, hồi trẻ tớ cũng đăng ký xuống nông thôn rồi, biết đâu còn được chia về đại đội của các cậu ấy chứ. À, cậu với Tô Tiểu Thanh kia quen nhau lắm hả?" Khi Đỗ Nhưng Dung nói những lời này còn mang theo chút mong chờ.
Năm đó bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba của cô ta tốt nghiệp xong, không tìm được việc, nhận được chỉ tiêu cần thiết phải xuống nông thôn, khi đó còn tìm đến cô ta, hỏi cô ta có muốn hưởng ứng lời kêu gọi cùng đến những nơi xa xôi nhất xây dựng đất nước tươi đẹp, phát huy sức mình không, cô ta lúc đó đầu óc nóng lên đã đồng ý.
Sau này nếu không phải ba mẹ cô ta kiên quyết phản đối, có lẽ cô ta đã cùng bạn học cùng nhau đăng ký rồi.
Đáng tiếc ba năm trôi qua, không biết bạn ngồi cùng bàn kia của cô ta giờ thế nào rồi, lúc đầu hai người còn thư từ qua lại, gần hai năm nay đã hoàn toàn bặt vô âm tín, nhưng nghe ba mẹ cô ta nói bạn cô ta ở nông thôn lấy chồng rồi, giờ còn có một đứa con gái một tuổi nữa.
Đương nhiên Đỗ Nhưng Dung quan tâm nhất vẫn là câu hỏi cuối cùng, hôm qua cô ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con dâu của Cố gia, ít nói lắm, cả buổi cứ ngồi một bên, hỏi câu nào đáp câu nấy. Có vẻ không dễ chung sống cho lắm.
Vì có quan hệ với mẹ cô ta, nhà bọn họ qua lại với Cố gia còn tính là khá gần, chỉ là cô ta luôn cảm thấy người dì kia nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ, lúc cô ta nói với mẹ, mẹ còn bảo cô ta là nói linh tinh.
"Chúng tôi là thanh niên trí thức Đông tỉnh, ngày nào cũng xuống ruộng làm, có gì mà vui hay không vui, tôi với Tô thanh niên trí thức đều ở chung một viện thanh niên trí thức cả." Lăng Vân Duyệt nói xong còn lặng lẽ liếc nhìn cô ta một cái, cái ngữ khí hưng phấn này là sao?
Chuyện khác cô không biết, riêng cái hoàn cảnh ở nông thôn thôi là cô nàng này đã chịu không nổi rồi.
Hồng Tinh đại đội có đại đội trưởng Vương Ái Quốc trấn giữ, còn coi như thái bình, theo cô biết, có vài nơi không dễ sống như vậy đâu, đặc biệt là mấy đồng chí nữ xinh đẹp, không ít người trực tiếp cắm rễ ở đại đội luôn. Đến nỗi nguyên nhân thì đủ loại cả, không thể truy đến cùng được.
Hai người cũng không truy đến cùng về đề tài này, dù sao cũng sắp đến kỳ thi cuối học kỳ một rồi, mọi người coi trọng chẳng kém gì thi đại học.
Ngay lúc hai người nói chuyện với nhau vừa rồi thôi, trong phòng học đã có không ít người nhìn sang. Thư viện mỗi ngày càng chật kín người, ai nấy đều đang nỗ lực hết mình, có khi trên đường cũng có thể thấy mọi người lẩm bẩm làu bàu học thuộc sách giáo khoa.
Ngày thi chính thức, Trâu Tư Khang lo lắng nên đưa cô đến trường thi, vợ anh đúng là chẳng coi mình là người đang mang thai gì cả.
"Có gì khó chịu thì nhớ nói, em quan trọng hơn thi cử." "Ừm, biết rồi, anh mau qua đó đi, đừng để muộn." Lăng Vân Duyệt bực mình xua tay, cô chỉ là đi thi thôi mà, chồng cô mấy hôm trước đã bắt đầu nói mấy lời này rồi, ngay cả con trai cô cũng thuộc lòng, bây giờ cứ nghe thấy là chạy còn nhanh hơn cả cô.
Cô nhớ chồng cô trước kia ít nói lắm mà, chẳng lẽ đàn ông lớn tuổi rồi hay lải nhải à? Huống hồ, cô đây là mang thai lần hai, có kinh nghiệm rồi.
Cũng may hiện tại môn thi không nhiều, hai ngày sau Lăng Vân Duyệt thần thanh khí sảng bước ra khỏi trường thi, chính thức bước vào kỳ nghỉ.
Đỗ Nhưng Dung từ trường thi ra, không thấy bóng dáng Lăng Vân Duyệt, tiếc nuối bĩu môi, cô ta còn định đối chiếu đáp án, có mấy câu cô ta còn chưa hiểu ra nữa là. Mấy cái từ đơn kia rốt cuộc là có ý gì vậy trời?
Lăng Vân Duyệt vừa đi chưa bao lâu, từ xa đã thấy chồng mình đứng dưới một gốc cây đại thụ, anh cứ vậy lẳng lặng đứng, đường nét khuôn mặt những năm gần đây càng thêm rõ ràng, dáng người cao gầy, mặc bộ sơ mi trắng quần đen đang thịnh hành lúc bấy giờ, vẫn là do cô sáng nay chọn cho anh đấy.
Chắc là sợ vướng víu nên anh xắn tay áo sơ mi lên một chút, một tay còn đỡ tay lái xe đạp, giữa đám đông ồn ào náo nhiệt trông đặc biệt nổi bật, ít nhất Lăng Vân Duyệt là liếc mắt một cái đã thấy anh rồi, không thể phủ nhận, dù kết hôn nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn khiến tim cô đập nhanh hơn.
Từ khi cô mang thai, chồng cô đều phụ trách đưa đón, mỹ kỳ danh rằng là an toàn là trên hết.
Chỉ là cô còn chưa tới gần, đã có người nhanh chân đến trước.
Chỉ thấy một người phụ nữ tết hai bím tóc to, mặc váy liền áo đang thịnh hành, tay ôm một quyển sách, tay kia đưa lên vuốt vuốt tóc, không biết nói gì với Trâu Tư Khang, sau đó ngại ngùng nhìn người đàn ông trước mắt.
Lăng Vân Duyệt khẽ khựng bước chân, cố tình là cách quá xa, cô hoàn toàn không nghe rõ hai người đang nói gì. Chồng cô ưu tú thì rõ như ban ngày rồi, có người ái mộ cũng là bình thường, hơn nữa người ta cũng có thể chỉ là hỏi đường thôi mà, bình thường thôi.
Lăng Vân Duyệt vừa nghĩ vừa lặng lẽ nhanh chân bước qua, góc tường của mình thì mình phải giữ.
"Ông xã, ngại quá, để anh đợi lâu rồi, con trai em còn đang chờ, chúng ta mau về thôi. Ơ, vị này là bạn học của anh ạ? Chào chị." Lăng Vân Duyệt như thể vừa mới phát hiện ra người phụ nữ kia vậy, ngại ngùng cười với cô ta.
Trâu Tư Khang nghe vậy không khỏi cong môi cười, ý cười trong mắt giấu thế nào cũng không được, nếu anh nhớ không nhầm thì con trai anh hai ngày trước đã thi xong rồi, giờ chắc vẫn đang ở nhà ông nội chơi đùa ấy chứ. Nhưng mà tình cảnh này sao có chút quen thuộc nhỉ? Hình như từng xảy ra rồi thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận