Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 445 nam nhân tâm đáy biển châm

"Mẹ ơi, mau xem cặp sách Thuyền Thuyền này." Lăng Vân Duyệt vừa bước chân vào đại viện đã bị ai đó nhào tới, ôm trọn vào lòng.
Chỉ thấy thằng bé nhà nàng vừa ôm chặt đùi nàng, vừa ra hiệu cho nàng xem chiếc cặp sách nhỏ trên lưng.
"Đẹp quá, ai mua cho con vậy?" Lăng Vân Duyệt hết sức cổ vũ, vừa cố gắng gỡ chân mình ra khỏi vòng tay con trai, vừa khen ngợi.
Chiếc cặp sách kiểu dáng phổ biến nhất thời đó, vải quân đội màu xanh lục may thành chiếc túi đeo chéo nhỏ. Trên mặt còn in mấy chữ to "Vì nhân dân phục vụ". Khóe miệng Lăng Vân Duyệt không khỏi giật giật, quả nhiên giáo dục phải bắt đầu từ nhỏ.
"Ông ngoại mua cho Thuyền Thuyền đó." Tiểu Đoàn Tử vui vẻ giơ chiếc túi vải nhỏ lên, muốn cho mẹ mình nhìn rõ hơn, ông ngoại nói, chỉ cần ngày mai nó chịu đi nhà trẻ, chiếc cặp sách này sẽ là của nó.
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi vào phòng khách.
"Ông ơi, mai đưa Thuyền Thuyền qua đó ạ?" Vì đã sớm bàn chuyện học kỳ này sẽ đưa con trai đến nhà trẻ ở đại viện, nên Lăng Vân Duyệt không thấy có gì bất ngờ.
Ban đầu thấy con còn nhỏ, định học kỳ sau mới gửi, ai ngờ mấy hôm trước Tiểu Đoàn Tử khóc lóc kể lể bạn bè đều đi học hết rồi, chỉ có nó là không, chẳng còn cách nào, đành phải sắp xếp lớp cho nó.
"Ừ, hôm nay nói chuyện với cô Trương rồi, mai cứ đưa thằng bé đến là được." Trình Học Minh đang đọc báo trong phòng khách cười gật đầu.
Trả lời xong mới nhớ ra mình còn đang dỗ dành cháu gái lớn, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, cảm thấy biểu hiện thế vẫn chưa đủ, lại khẽ "hừ" một tiếng rồi quay đầu tiếp tục đọc báo.
Lăng Vân Duyệt: "??". Quả nhiên lòng dạ đàn ông như đáy biển.
"A ~~~ đi học, Thuyền Thuyền muốn cùng anh đi học." Tiểu Đoàn Tử nghe vậy thì vô cùng phấn khích, ôm chiếc ba lô nhỏ của mình chạy đi chạy lại trong phòng khách.
Lăng Vân Duyệt thấy vậy thì cười đầy ẩn ý, nhưng cũng không hề đả động đến giấc mộng đẹp của con, con nít vẫn còn quá nhỏ, quá ngây thơ. Nàng đã tưởng tượng ra cảnh Tiểu Đoàn Tử khóc lóc cầu xin nàng đừng đưa đến trường rồi.
Nhưng dù sao cũng có chút cảm khái, cứ ngỡ con mới sinh ra hôm qua thôi, chớp mắt đã phải một mình đến trường, đối mặt với cuộc đời riêng của nó.
Lòng bà mẹ già có chút xót xa, vì thế định tối nay tự tay làm vài món ngon để mọi người bồi bổ.
Trong nhà này, tài nấu nướng của nàng xem như là tốt nhất, nhưng từ khi Trâu Tư Khang học thành tài thì nàng đã rất ít khi động tay vào bếp. Hiện giờ ở trong đại viện, mấy người đàn ông trong nhà cũng vô cùng hiểu ý không cho nàng bén mảng đến nhà bếp.
Mãi đến tối nay, khi Lăng Vân Duyệt nhìn Tiểu Đoàn Tử mặc bộ đồng phục, lại còn cõng chiếc ba lô nhỏ của mình đi ngủ, thì trên trán nàng gân xanh giật giật, khuyên bảo không được, đành nhắm mắt làm ngơ, đi rửa mặt rồi về phòng mình.
Làm mẹ hiền gì đó, nàng vẫn là không làm được.
Nằm trên giường mới cảm thấy một trận mệt mỏi ập đến, nhưng lại thế nào cũng không ngủ được, cảm giác đầu óc trống rỗng, sau khi bận rộn xong một hồi lại có một loại cảm giác mất đi mục tiêu phấn đấu.
"Sao vậy?" Trâu Tư Khang cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh liền khẽ hỏi han.
Lăng Vân Duyệt mờ mịt nhìn Trâu Tư Khang đang lo lắng trước mặt, xoay người nhích lại gần, còn bĩu môi than thở.
"Mất ngủ." Trâu Tư Khang có chút buồn cười xoa xoa đầu nàng. Chất lượng giấc ngủ của bà xã nhà hắn khiến hắn cũng phải ghen tị, đôi khi hai người đang nói chuyện, hắn còn chưa nói xong thì nàng đã lo ngủ rồi, hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của hắn, không ngờ cũng có ngày nàng bị mất ngủ.
Có chút vui mừng, nhưng không dám nói ra. Không biết nếu hắn lập tức ngủ, bà xã có nổi giận không?
Lăng Vân Duyệt đột nhiên nhớ tới không gian của Tiểu Đoàn Tử, tức khắc giật mình, nàng tựa hồ đã tìm được mục tiêu phấn đấu.
Tuy rằng hiện tại không cho phép trang trí gì thêm trong không gian của nó, nhưng tìm một vị diện cao cấp mua một căn nhà nhỏ rồi thả vào không gian của nàng cũng không tệ, Lăng Vân Duyệt nghĩ, một cái nháy mắt đã trực tiếp tiến vào không gian.
Trâu Tư Khang vừa giơ tay xoa đầu bà xã nhà mình thì đột nhiên tay hụt hẫng, sức nặng vốn đang tựa vào người hắn cũng biến mất theo.
Vẻ mặt hắn hơi cứng đờ, không gian? Bà xã có phải đã quên mất hắn rồi không?
Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì bà xã lại lóe lên, kéo hắn vào trong không gian.
"Khụ, vừa rồi là trượt tay, nhất thời không giữ chặt anh, không phải là quên anh đâu." Lăng Vân Duyệt có chút chột dạ giải thích.
"Em tin mà!!!" Trâu Tư Khang vừa nói vừa liếc mắt nhìn nàng.
"Thế thì tốt rồi, chúng ta là vợ chồng già, tin tưởng nhau là quan trọng nhất. Cái đó…… Em tìm thương nhân vị diện để ghép nối thử xem, xem có gặp được vị diện tương lai không, trước tiên phải đổi phòng ốc trong không gian cho Tiểu Đoàn Tử đã." Thấy sắc mặt đối phương càng ngày càng trầm, Lăng Vân Duyệt vội vàng đánh trống lảng. Vừa nói vừa ấn vào giao diện hư không mà Trâu Tư Khang không nhìn thấy để xác nhận điều kiện ghép nối. "Anh nửa đêm không ngủ vào không gian chỉ vì chuyện này thôi sao?" Trâu Tư Khang nghẹn họng nhìn trân trối, ai đời nửa đêm không ngủ được lại đi buôn bán theo vị diện chứ? Theo hắn biết, tuy rằng các không gian vị diện khác nhau, nhưng thời gian thực tế của mọi người đều giống nhau.
Chẳng qua hắn còn chưa nói hết câu thì trong không gian đã vang lên một tiếng nhắc nhở.
Trâu Tư Khang: "??". Thật sự có người nửa đêm không ngủ được đi buôn bán sao? Vị diện nào mà làm ăn kém thế?
Ngay sau đó trước mắt bọn họ xuất hiện một người đàn ông mặc đồ cổ trang, cũng không biết không gian này dùng công nghệ cao gì, như là từ hư không phóng ra hình ảnh 3D trước mặt hai người vậy, ngay cả bối cảnh bên kia của người đàn ông cũng phóng ra, thập phần chân thật, nhưng lại không thể chạm vào.
Chẳng qua Trâu Tư Khang không nhìn thấy cảnh này, chỉ mờ mịt nhìn theo ánh mắt của bà xã. Tuy rằng hắn không thấy, nhưng cũng không thể rụt rè.
Khóe miệng Lăng Vân Duyệt giật giật, có chút do dự không biết có nên nói cho nam nhân nhà mình biết là hắn nhìn nhầm hướng rồi không.
Lúc này người đàn ông đối diện tựa hồ đang ở trong một bối cảnh cổ kính, chỉ thấy hắn mặt mày tuấn lãng, mặc một bộ trường bào màu đen, cổ tay áo thêu viền mây tường, bên hông thắt đai cùng màu.
Một nửa tóc dùng ngọc quan cao cao búi lên, tay cầm một khối ngọc bội thưởng thức, cả người lười biếng nửa dựa vào một chiếc giường nệm, nửa kia tóc không búi thì tự nhiên rủ xuống vai.
Tuy rằng tư thế tùy ý, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác cao không thể với tới. Xung quanh tản mát ra một loại khí chất: Ta rất quý giá, đừng đến gây chuyện với ta.
Lăng Vân Duyệt cúi đầu nhìn bộ áo ngủ của mình, rồi lại nhìn người đàn ông đối diện, ai nửa đêm trang điểm thành cái bộ dạng này chứ??
Giây lát lại bất động thanh sắc mà nghiên cứu chiếc kệ đồ cổ phía sau người đàn ông, thứ này ở thời đại của nàng toàn bộ đều là đồ cổ a. Đàn ông gì chứ, làm sao quan trọng bằng tiền được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận