Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 243 khai giảng

**Nhà kiểu Tây.**
"Trương thúc, bác đang bận à?" Lăng Vân Duyệt vừa xuống xe liền thấy Trương Toàn đang dọn dẹp đống rác thải trong phòng ra ngoài.
"Ấy da, Lăng đồng chí, Trâu đồng chí, hai cháu đến rồi à, bác còn định mấy hôm nữa tìm hai cháu đó. Nhà này thu dọn xong rồi, hai cháu xem qua đi." Trương Toàn tay còn đang bê một thùng lớn phế thải xây dựng, thấy hai người thì mừng rỡ vẫy tay chào.
Công trình này bọn họ nhận đã gần một tháng, không ngừng tăng tốc cuối cùng cũng làm xong. Đương nhiên, bác ấy để tâm như vậy không chỉ vì quen biết, mà còn vì lần này Trâu đồng chí nói sẽ trả tiền công sòng phẳng.
Điều này làm sao không khiến bác ấy phấn khởi cho được? Trước kia làm hùng hục cả ngày, nhiều lắm cũng chỉ kiếm được chút lương thực, còn phải nộp lên trên một phần cho đại đội. Cuối cùng cũng chỉ cải thiện được chút ít thức ăn cho gia đình mà thôi.
"Nhanh vậy à, thật vất vả cho bác rồi." Lăng Vân Duyệt vừa nói vừa đánh giá căn nhà.
Khu vườn nhỏ trước cửa đã được lát lại bằng gạch hoa nhỏ, trông rất có phong vị thời dân quốc, rất hợp với kiểu nhà Tây này. Bước vào cửa chính, Lăng Vân Duyệt còn đặc biệt bảo bọn họ dỡ bỏ cánh cửa cũ, mở rộng ra một chút, dù sao nàng định dùng nơi này để làm ăn buôn bán.
"Không vất vả, không vất vả. Mau vào trong xem đi." Lần này bọn họ nhận nhiệm vụ chủ yếu vẫn là cải tạo bên trong nhà, còn bên ngoài thì không sửa sang lại nhiều lắm.
Cách cục bên trong nhà không thay đổi nhiều, điểm khác biệt duy nhất là phòng bếp cũ đã được dỡ bỏ và xây lại một cái tương đối thực dụng hơn, từ một bếp nay đã tăng lên thành ba bếp.
Lăng Vân Duyệt lo xa, còn chừa lại một chỗ để đặt bếp ga, chỉ là thứ này hiện tại vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, muốn mua chắc phải tốn chút công sức.
Nhìn chung mọi thứ đều giữ nguyên như ban đầu, chỉ là được làm mới lại, trông sáng sủa hơn nhiều. Chỗ cầu thang lên lầu hai còn được lắp thêm một cái cửa, là để chuẩn bị cho việc làm ăn sau này.
"Trương thúc, tay nghề của bác đúng là đỉnh của chóp." Lăng Vân Duyệt nói rồi còn giơ ngón tay cái lên.
"Đâu có, chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi mà." Trương Toàn nghe vậy khóe miệng gần như ngoác đến tận mang tai, ngoài miệng thì khách khí đáp lời, đám thanh niên bây giờ thật là, khen cũng quá trực tiếp, làm người ta ngại quá.
"Trương thúc, đã nhờ thì nhờ cho trót, trưởng bối nhà cháu ở bên La Sát Hải còn có một căn nhà muốn nhờ bác qua giúp sửa sang lại một chút, không biết bác có thời gian không?" Trâu Tư Khang thừa thắng xông lên, chỉ là không nói quá rõ ràng. Dù có thể tra ra địa chỉ, nhưng làm quá cao điệu cũng không tốt.
"À... Có thời gian, có thời gian." Trương Toàn hơi sững người một chút rồi mới lên tiếng. Thật không ngờ đôi thanh niên này lại hào phóng như vậy, nhưng có việc thì đương nhiên là phải nhận, ai lại không muốn có tiền chứ.
Từ sau khi khôi phục thi đại học, những người chân lấm tay bùn ở nông thôn như bác cũng được hưởng lây, hiện tại đại đội cơ bản cũng không quản chuyện họ ra ngoài tìm việc làm thêm nữa.
"Được, vậy coi như quyết định vậy nhé." Hai bên tâm đầu ý hợp.
Việc sửa nhà cứ thế mà tiến hành.
Ngày 8 tháng 3 là ngày khai giảng chính thức. Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang sớm đã tách nhau ra ở cổng trường. Dù học cùng trường, nhưng chỗ học lại cách xa nhau hơn cả toàn bộ công xã Hướng Dương.
Khi Lăng Vân Duyệt vất vả lắm mới đến được phòng học của mình thì trong lòng không khỏi thầm thề, việc mua xe đạp là vô cùng cấp bách. Vừa rồi Trâu Tư Khang nói cho nàng mượn xe đạp, nàng còn ngại phiền phức không lấy.
Lúc này trong phòng học đã có khá nhiều người, chỉ là không khí có vẻ nghiêm túc, trong phòng học hơn ba mươi người lại không một ai nói chuyện, mọi người hoặc đang sắp xếp lại giấy bút mang theo, hoặc đang chỉnh trang lại quần áo.
Lăng Vân Duyệt vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi ở dãy cuối. Bên cạnh ngồi vẫn là một người quen, bạn cùng phòng Đỗ Nhưng Dung của nàng.
"Chào buổi sáng." Lăng Vân Duyệt cười chào, dù sao vừa cùng ký túc xá lại vừa cùng lớp, sau này một ngày gặp nhau ba bữa cũng là còn ít đó.
"Mọi người đã đi hết rồi, mình sớm đã không muốn ngồi ở đây." Đỗ Nhưng Dung tức giận nói, hôm nay cô vừa rời giường thì cả phòng ngủ chỉ còn lại một mình, mọi người đã đi hết cả rồi, thật là không có chút tinh thần đồng đội nào cả.
Lăng Vân Duyệt... Cô nàng này sáng sớm ăn phải thuốc nổ à?
Với lại hàng ghế sau này tốt quá đi chứ, địa điểm lý tưởng để lười biếng đó nha, nếu như ở đời sau, đến muộn một chút còn không có chỗ tốt như này đâu.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bước vào, tay còn ôm một quyển sách.
Phòng học vốn đã yên tĩnh, lúc này lại càng im phăng phắc, chỉ có tiếng bước chân của người đàn ông trung niên.
"Khụ, mọi người không cần khẩn trương, tôi tên là Dương Ninh, các bạn có thể gọi tôi là Dương lão sư, nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ là giáo viên tiếng Anh của các bạn trong những năm tới.
Đầu tiên, tôi thay mặt cho trường Kinh Đại hoan nghênh các bạn, các bạn đã có thể từ mấy trăm vạn người mà trổ hết tài năng ngồi ở đây, thật không dễ dàng, tôi tin rằng mỗi một bạn đều đã trải qua vô số gian truân và khó khăn.
Hy vọng các bạn có thể trân trọng cơ hội học tập không dễ dàng có được này, hy vọng các bạn trong bốn năm tới có thể nỗ lực phát huy tài năng của mình, sau này có thể trở thành rường cột của tổ quốc."
Vỗ tay, vỗ tay, vỗ tay.
Dương Ninh còn chưa dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Thậm chí có người xúc động đến rơi nước mắt. Thi đại học muộn mười năm, lần này đối với họ vừa là bất hạnh, lại vừa là may mắn.
"Thời gian học tập sau này còn rất dài, tiết học này chúng ta sẽ làm quen với nhau trước nhé, bạn học này, bắt đầu từ em trước đi." Dương Ninh khua tay, ý bảo mọi người im lặng.
Nam sinh được Dương Ninh chỉ vào có chút khẩn trương, anh ta không ngờ ngồi bàn đầu lại có phần giới thiệu này, hoang mang rối loạn đứng lên, nhất thời không biết nên giới thiệu cái gì.
"Tôi... Tôi tên là Trương Dũng, năm nay hai mươi tám tuổi, trong nhà có một người cha, còn có một đứa con ba tuổi, còn có... Còn có vợ tôi." Trương Dũng khẽ cắn môi, một hơi nói hết những gì có thể nói.
Phì!
Trong hội trường không biết ai đột nhiên cười một tiếng, ngay lập tức khơi mào cho một tràng cười rộ lên.
Trương Dũng có chút ngượng ngùng gãi đầu.
"Được rồi, Trương đồng học mời ngồi xuống, mọi người hoan nghênh Trương đồng học, tiếp theo là bạn học này." Dương Ninh không nhịn được lộ ra nụ cười hiền từ.
"Chào mọi người, tôi tên là Trương Hồng, năm nay 18 tuổi, đến từ tỉnh Tây. Trương Dũng đồng học là chú út của tôi." Trương Hồng nhanh nhẹn đứng lên tự giới thiệu.
"Chào mọi người, tôi tên là Mã Siêu, đây là ái nhân của tôi, Lâm Linh, chúng tôi là người tỉnh Tô." Đột nhiên trong đám người có một đôi thanh niên cùng nhau đứng lên.
"Oa nga~" đám người lại được dịp ồn ào.
Lâm Linh ngượng ngùng kéo kéo áo Mã Siêu, muốn ngồi xuống.
Hơn ba mươi người, một vòng giới thiệu xuống, thật ra chẳng ai nhớ rõ ai cả.
Lăng Vân Duyệt cũng chỉ nhớ rõ có một đôi phu thê, một đôi chú cháu, còn có một người phụ nữ mang thai bụng vượt mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận