Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 313 nói đối tượng đều như vậy sao?

"Chào mọi người." Suy nghĩ xoay chuyển trong nháy mắt, Lý Chí Bằng đưa tay ra hiệu mời hai người, tiện tay kéo ghế bên cạnh ra mời Bạch Chỉ Nhu ngồi xuống.
"Hôm nay tan học muộn, có phải em đã đợi lâu lắm không?" Giọng nói dịu dàng của Bạch Chỉ Nhu lại vang lên.
Đỗ Khả Dung thầm oán thầm trách trong lòng, tiện thể minh oan cho thầy Dương, hôm nay tan học không hề muộn, chỉ là trước khi vào quán cơm quốc doanh, cô bạn kia cố ý tìm một góc, chải đi chải lại tóc mấy lần, đảm bảo không một sơ suất nào mới chịu vào.
Lăng Vân Duyệt cũng đang âm thầm quan sát động tĩnh của Bạch Chỉ Nhu, ý đồ học hỏi vài điều, mong cứu vãn thứ tình yêu đã biến thành "tình thân" của nàng.
"Không có, anh cũng vừa đến thôi." Lý Chí Bằng vừa nói vừa rót nước ra cốc rồi đưa cho mọi người.
Kỳ thật hiện tại anh vẫn đang trong thời gian nghỉ kết hôn, tranh thủ dùng hết số ngày nghỉ phép đã tích cóp trước đó, cho nên có rất nhiều thời gian rảnh.
Biết hôm nay phải gặp bạn học của vợ, anh cũng hồi hộp cả buổi, lo lắng sẽ đến muộn, để lại ấn tượng không tốt, nên buổi trưa sau khi đưa vợ xong căn bản không về nhà, trực tiếp chờ ở đây, vì đến quá sớm, còn bị nhân viên phục vụ liếc x·e·m thường vài cái.
"Đúng rồi, hai vị này là bạn học của em, Lăng Vân Duyệt, Đỗ Khả Dung, đây là ái nhân của em, Lý Chí Bằng." Tuy rằng ngầm đã nói qua, nhưng trong trường hợp này vẫn cần giới t·h·iệu chính thức một phen, khi nói đến đối phương là ái nhân của mình, mặt Bạch Chỉ Nhu không khỏi đỏ lên.
"Chào anh, cảm ơn anh đã mời chúng tôi ăn cơm." Lăng Vân Duyệt và Đỗ Khả Dung cũng đi th·e·o khách khí một phen. Mấy năm nay tuy rằng hoàn cảnh chung đã tốt hơn một chút, nhưng thông thường sẽ không cố ý mời người khác ăn cơm, dù sao đồ ăn đều là từ t·r·o·n·g miệ.ng tiết kiệm ra.
"Các bạn đều là bạn học của Tiểu Nhu, không cần khách khí, đúng rồi, vừa nãy lo lắng đợi vào nhà trọ sẽ vội, nên anh đã gọi trước vài món, các bạn còn muốn ăn gì không? Anh gọi thêm mấy món." Lý Chí Bằng nói với giọng không quá lớn, tạo cho người ta cảm giác ôn tồn lễ độ, nói xong còn chỉ vào thực đơn viết trên tấm bảng đen nhỏ phía sau.
"Vậy là đủ rồi, không cần gọi nhiều quá, đừng lãng phí." Người ta chỉ khách khí thôi, các nàng không thể thật không khách khí được.
Lý Chí Bằng thấy vậy biết đối phương ngại, lại tự mình gọi thêm hai món nữa.
Một bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, khách và chủ đều hài lòng, Lăng Vân Duyệt có cảm giác rất tốt về Lý Chí Bằng, ôn tồn lễ độ, cử chỉ thỏa đáng hào phóng. Tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng mỗi một chi tiết đều quan tâm đến Bạch Chỉ Nhu.
Có lẽ là ý thức được mình ăn nói không tốt, nên khóe miệng luôn nở một nụ cười như có như không, nỗ lực biểu hiện thân t·h·iết một chút.
Cô nàng rất hợp với Bạch Chỉ Nhu hay buôn chuyện tám nhảm, chỉ là không biết hảo bằng hữu của nàng khi nào mới có thể lật ngựa, cái giọng nói này nàng nghe có chút gượng gạo.
Ngay cả Đỗ Khả Dung cũng có cái nhìn mới về Lý Chí Bằng, chuyện này nàng thật sự cảm thấy Phương Nghi đã nhìn lầm.
Vì buổi chiều còn phải đi học, Lý Chí Bằng đưa mấy người ra đến cổng trường rồi rời đi. "Thôi đi, đừng vẫy nữa, người ta đi khuất nửa ngày rồi." Đỗ Khả Dung thầm trợn mắt, đến thị lực 5.0 của nàng còn không phân biệt được ai là Lý Chí Bằng, cô bạn học Bạch Đồng kia còn vẫy tay, không mệt sao? Nói có đối tượng là như vậy sao?
"Ngươi không có đối tượng, trách gì ngươi không hiểu, khụ khụ." Cố ý đè giọng nói cả buổi trưa, giọng Bạch Chỉ Nhu có chút khó chịu, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Đỗ Khả Dung... Sao còn bắt đầu công kích cá nhân vậy?
Lăng Vân Duyệt... Nàng cũng không hiểu, nàng trước mặt nam nhân của nàng có bao giờ giả tạo đâu, ngày đầu tiên đã cho hắn kiến thức thể chất đại lực sĩ của nàng rồi. Nàng hiện tại sửa còn kịp không? Nhu nhu nhược nhược đại muội tử, nàng cũng có thể!
Chiều hôm đó, Lăng Vân Duyệt chỉ có một tiết học, vì hiện tại đều là Trâu Tư Khang phụ trách đưa đón hai mẹ con, nên dù tan học sớm cũng phải chờ.
Nàng nhàn rỗi không có việc gì, liền trực tiếp đi nhà kiểu tây, tính ra từ khai giảng đến giờ nàng chưa qua bên đó. Thường thì cứ vài ngày Lục lão bà t·ử lại đem sổ sách cho nàng một chuyến.
Vì Lục Tri Tiết dần chuyển biến tốt đẹp, tâm tình Lục lão bà t·ử cũng dần ổn định lại, hiện tại còn sốt sắng việc kinh doanh trong tiệm hơn cả bà chủ là nàng, thường xuyên còn đưa ra những chỗ muốn cải tiến.
Nàng cũng muốn hảo hảo tiến tới a, nhưng chủ yếu là vẫn còn thời kỳ nghiêm đán·h chưa qua, nàng đâu thể vì kiếm thêm chút hiện tại mà về sau phải vào tròng được?
Nhà kiểu tây.
Thời gian này lưng chừng, hơn nữa thời tiết âm u, có vẻ như sắp mưa đến nơi, cả đại bắc phố buôn bán đều không tốt lắm, trước cửa chẳng có mấy kh·á·ch hàng.
Thấy không có kh·á·ch nhân nào, Lục lão bà t·ử xách ghế ra ngồi trong sân chờ. Vừa vặn thấy Lăng Vân Duyệt từ xa đang đi về phía này.
"Ôi chao, Lăng đồng chí, hôm nay sao lại qua đây?" Lục lão bà t·ử nghênh đón.
"Chiều nay không có tiết học, nên qua đây giúp đỡ." Lăng Vân Duyệt cười đáp lời.
"Cần gì đến cô, tôi và Tri Tiết xoay xở được mà. Giờ còn chưa đến giờ cao điểm nên vắng vẻ chút thôi." Lục lão bà t·ử mời người vào nhà chính, chiều nay mưa lất phất vài hạt, mặt đất trong sân còn hơi ướt, bà không yên tâm để chủ nhân đi tới đi lui trên đó.
Dù chủ nhân không nói, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của bà, nhìn thoáng qua là biết ngay có thai, chuyện này không thể qua loa được.
Nhắc đến Tri Tiết nhà bà sang năm là ăn 21 cái bánh rồi, cũng không biết đến bao giờ bà mới bế được thằng cháu đích tôn.
Trước kia là không dám nghĩ, giờ cháu trai bà đang dần hồi phục, lại còn tự mình kiếm tiền được, việc này cũng nên đưa lên lịch trình thôi. Lục lão bà t·ử nghĩ thầm, ánh mắt không tự chủ được nhìn Lục Tri Tiết đang bận rộn trong bếp.
Lục Tri Tiết nghe được cuộc trò chuyện của hai người cũng từ trong bếp đi ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt của bà nội, bước chân hơi khựng lại, có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì.
Biết Lăng đồng chí không hiểu được khoa tay múa chân của hắn, hắn cũng bỏ qua màn này, chỉ cười gật gật đầu, "Gần đây cháu thế nào rồi? Có đi khám đúng hẹn không?" Cảm xúc của con người rất trực quan, chỉ cần một cái đối diện, Lăng Vân Duyệt đã cảm nhận được sự mong chờ và khát vọng tương lai trong mắt Lục Tri Tiết.
Lục Tri Tiết gật gật đầu. Nụ cười trên mặt càng tươi hơn, dạo gần đây cổ họng hắn cứ ngứa ngáy, tuy rằng bác sĩ không nói rõ khi tái khám, nhưng hắn biết cơ hội hắn có thể mở miệng lần nữa rất lớn, có lẽ vì khúc mắc đã được giải tỏa, tâm thái con người cũng thay đổi.
"Vậy thì tốt, cháu hiện giờ quan trọng nhất là nghỉ ngơi, đừng làm mệt." Lăng Vân Duyệt dặn dò một tiếng, nếu theo ý nàng thì trạng huống của hắn bây giờ tốt nhất là nên ở nhà dưỡng, chỉ là khuyên không được, cũng chẳng có biện pháp, dù nàng nhiều lần đảm bảo sau này vẫn sẽ thuê hắn cũng vô ích.
"Vâng, Lăng đồng chí nói đúng." Lục lão bà t·ử cũng nhân cơ hội khuyên nhủ, may mà hiện tại những việc trong bếp bà đều biết làm, ngày thường cũng giúp đỡ được một tay.
Lục lão bà t·ử giờ đã coi như là rất có kinh nghiệm trong việc kinh doanh của tiệm, ngồi không một lát đã ra ngoài sân trông, quả nhiên không lâu sau, mấy vị khách quen lục tục kéo đến.
Lăng Vân Duyệt cũng không rảnh rỗi, kê ghế ra chuyên tâm ngồi ngoài thu tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận