Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 361 chưa từng có gặp được quá như vậy không nói lý đại nhân

Thằng bé không ngờ đối phương lại nói vậy, giãy giụa khựng lại một chút, rồi ngước mắt nhìn phía trước kêu lớn:
"Hoàng Quế Phân, Hoàng Quế Phân, mau tới đây, có người muốn đ·á·n·h c·h·ế·t ta."
Lăng Vân Duyệt khẽ cong môi, tiếp theo chắc chắn sẽ gặp được những phụ huynh ngang n·g·ư·ợ·c vô lý đây mà? Dạo này nhàn quá, thỉnh thoảng cãi nhau một trận cũng không tệ. Trong thoáng chốc suy nghĩ miên man, nàng cũng nhìn theo hướng mà thằng bé đang nhìn.
Chỉ thấy một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi nghe thấy tiếng liền vội vã chạy tới.
"Tiểu Kiệt, con sao lại ở đây? Đồng chí, cô là..." Hoàng Quế Phân thở hồng hộc chạy đến, thấy Tiểu Kiệt thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này bà mới nhận ra Tiểu Kiệt đang bị một người phụ nữ nhấc bổng lên, nghi hoặc nhìn Lăng Vân Duyệt.
Vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ của trường, con bà cứ đòi ra ngoài mua đồ chơi, trong nhà lại chỉ có bà rảnh, đành phải đưa nó đi. Ai ngờ xe vừa dừng, nó đã tự mở cửa chạy t·r·ố·n mất, nhanh như cắt, bà và tài xế hoảng hồn, vội vàng chia nhau đi tìm.
Con bà bà đưa đi, nếu thật sự lạc mất, thì những ngày yên bình của bà cũng chấm dứt, con dâu bà vốn dĩ đã không ưa bà rồi.
"Mẹ nó đến rồi kìa, cô muốn đ·á·n·h thì đ·á·n·h nó đi, mau thả ta ra." Uông Tiểu Kiệt thấy cứu tinh đến, như tìm lại được tự tin, lập tức ầm ĩ lên.
Lăng Vân Duyệt mặc kệ thằng nhóc, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, dù đã có tuổi nhưng vẫn nhận ra hồi trẻ hẳn là một mỹ nhân.
Chỉ là thái độ của đối phương có chút khiến nàng bất ngờ, lẽ ra lúc này phải xông lên mắng chửi chứ? Thái độ này làm nàng hơi khó ra tay a!!
"Chắc là người nhà của đứa trẻ này? Vừa nãy tôi đang đứng yên ở đây, nó đột nhiên từ phía sau đẩy tôi, may mà tôi đứng vững. Nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu." Lăng Vân Duyệt không chần chừ lâu, nói lại chuyện vừa xảy ra với người phụ nữ, cuối cùng còn kéo thằng bé về phía trước bà ta.
Bỗng nhiên mặt của Uông Tiểu Kiệt phóng to ngay trước mặt Hoàng Quế Phân, bà giật mình, phản xạ lùi lại một bước.
"Cô... Đồng chí, thật x·i·n· ·l·ỗ·i, trẻ con không hiểu chuyện, tôi x·i·n· ·lỗ·i cô, được chứ?" Hoàng Quế Phân trấn tĩnh lại nói, bà không ngờ thằng bé vừa rời đi một lúc đã gây ra chuyện như vậy, chỉ có thể nhắm mắt x·i·n· ·lỗ·i, dù sao chuyện này cũng không phải lần đầu, bà quen rồi.
"Bà thấy thế nào?" Lăng Vân Duyệt đ·ĩnh đ·ĩnh bụng bầu ra.
Hoàng Quế Phân nhìn bụng Lăng Vân Duyệt, lời muốn nói bỗng nghẹn lại.
"Ngươi cái đồ bồi tiền hóa, ngươi nói chuyện không giữ lời, ngươi nói người lớn đến liền không đ·á·n·h ta." Uông Tiểu Kiệt nãy giờ im lặng, hình như hiểu được người lớn đang nói gì, không nhịn được gào toáng lên, giãy giụa càng lúc càng mạnh.
"Vậy hả? Ta nói vậy sao? Chắc ta không nhớ rõ, bà biết đấy, thai phụ hay quên lắm. Ngươi là trẻ con phải thông cảm một chút chứ." Lăng Vân Duyệt nghiêng đầu cười thân thiện với thằng nhóc.
"Ô ô ô ô ta muốn tìm ông nội, để ông nội đ·á·n·h c·h·ế·t ngươi, ta còn muốn bảo ông nội hưu ngươi." Uông Tiểu Kiệt rốt cuộc không nhịn được mà òa k·h·ó·c, nó từ nhỏ đã biết mình là con út của bố, cả nhà đều phải chiều chuộng nó, chưa từng gặp người lớn nào vô lý như vậy. Vừa lau nước mắt vừa chỉ tay vào hai người kêu gào.
Hoàng Quế Phân há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì, bà gả vào Uông gia đã hơn hai mươi năm, nhưng thân phận địa vị vẫn rất x·ấ·u hổ, trong nhà căn bản không có tiếng nói. Bà không phải bà nội ruột của đứa trẻ, rất nhiều chuyện phải cẩn trọng.
Lăng Vân Duyệt nhướng mày, nàng tưởng người phụ nữ này chỉ là bảo mẫu hoặc người thân gì đó, xem ra lại là bà nội? Cháu còn có thể đòi hưu bà nội? Thật mở mang tầm mắt.
Thằng nhóc k·h·ó·c lóc om sòm thật là phiền phức.
"Im ——— nếu không ta ném ngươi xuống." Lăng Vân Duyệt rốt cuộc không nhịn được quát lên, rồi nhấc bổng thằng bé lên cao hơn một chút.
Thật ra nàng cũng chưa nghĩ ra phải làm gì, một đứa bé năm tuổi, nặng thì không nặng, nhẹ thì nàng khó chịu, nhưng hôm nay thật sự quá ồn ào, nàng cũng không có tâm trạng dạy dỗ trẻ con.
Uông Tiểu Kiệt sợ hãi, ngơ ngác nhìn Lăng Vân Duyệt.
"Cái này ngươi t·h·í·c·h lắm đúng không? Trả cho ta." Lăng Vân Duyệt giật lấy món đồ chơi nhỏ trên tay thằng bé. Nàng sớm đã để ý, thằng bé vừa nãy giãy giụa ghê vậy mà vẫn không buông món đồ chơi, chắc là rất t·h·í·c·h.
"A ——— đồ chơi của ta, đồ chơi của ta, mau t·r·ả lại cho ta." Quả nhiên Uông Tiểu Kiệt thấy vậy càng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, tay chân không ngừng quơ loạn giãy giụa.
"Cô ơi, hay là chúng tôi bồi tiền cho cô, cô đừng lấy cái này được không ạ." Hoàng Quế Phân cũng đi theo khuyên nhủ, đây là món đồ chơi Tiểu Kiệt yêu nhất, đi đâu cũng mang theo, ngay cả ngủ cũng phải để trên mép g·i·ư·ờ·n·g.
Bà có chút không dám tưởng tượng nếu mất món đồ chơi này, Tiểu Kiệt sẽ thế nào.
"x·i·n· ·l·ỗ·i, ta không t·h·iếu tiền." Lăng Vân Duyệt lắc đầu, ném thằng bé xuống đất, rồi nhẹ nhàng bóp tay, món đồ chơi trong tay lập tức biến thành c·ặ·n bã.
Lăng Vân Duyệt ác ý đưa tay cho thằng bé nhìn rõ, rồi ném c·ặ·n bã vào t·h·ùng rác.
Sau đó quay người bỏ đi, mặc kệ tiếng k·h·ó·c lóc của thằng nhóc và tiếng an ủi của người phụ nữ phía sau.
Mấy đứa trẻ ranh này, thật là đáng gh·é·t.
Lăng Vân Duyệt không đi xa, mà đến ngay chỗ cửa lầu một chờ, chẳng mấy chốc Tạ Vinh Quang vội vã đến.
"Đồng chí Lăng..." Tạ Vinh Quang có chút x·i·n· ·lỗ·i, có lẽ vì hôm nay là cuối tuần, người qua lại đông đúc, anh đỗ xe khá xa, đi bộ đến mất chút thời gian.
"Anh Tạ, chúng ta đi thôi." Lăng Vân Duyệt không đợi anh nói hết câu liền cắt ngang.
Trung tâm thương mại Hữu Nghị có ba tầng, bán phần lớn những thứ mà Cung Tiêu Xã không có, nhưng phiếu ngoại tệ lại hiếm, nên không có nhiều người đến đây, trái lại Cung Tiêu Xã bên cạnh vì là cuối tuần nên người chen chúc nhau.
Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, ông nội đã cố ý cho nàng một đống lớn phiếu ngoại tệ, Lăng Vân Duyệt không lo chuyện này.
Hai người trực tiếp đi từ tầng ba xuống.
Chưa đến nửa giờ, trên tay Tạ Vinh Quang đã lỉnh kỉnh đủ thứ đồ.
"Khụ, hay là chúng ta qua Cung Tiêu Xã ăn bữa cơm trước đi." Lăng Vân Duyệt nhìn đồ trên tay Tạ Vinh Quang thì hơi ngại. Nàng vừa định giúp anh cầm bớt, nhưng anh đã vội vàng đứng cách xa nàng vài bước, sợ nàng giật đồ mất.
Tạ Vinh Quang... Ăn cơm trước? Ý là ăn xong rồi quay lại?? Anh thật ra không mệt vì cầm đồ, chỉ là đây là lần đầu anh cùng nữ đồng chí đi mua đồ, cũng là lần đầu anh biết mua đồ không phải cứ đưa tiền rồi lấy đồ bỏ chạy.
Thật là oan gia ngõ hẹp, hai người vừa đi đến khu vực cầu thang lầu hai, lại gặp thằng nhóc vừa nãy.
"Người x·ấ·u." Uông Tiểu Kiệt ôm chặt món đồ chơi mới mua trong lòng, hung dữ quát Lăng Vân Duyệt một câu, rồi trốn sau lưng Hoàng Quế Phân.
"Đồng chí, x·i·n· ·lỗ·i, trẻ con không hiểu chuyện." Hoàng Quế Phân có chút mệt mỏi, bà vừa dỗ dành thằng bé xong, giờ lại gặp chuyện, lo lắng lại đụng độ nữ đồng chí này, bà không biết phải tốn bao nhiêu thời gian để dỗ người nữa.
Tạ Vinh Quang đang cúi đầu đếm xem hôm nay mua được bao nhiêu túi đồ, nghe vậy thì người hơi c·ứ·n·g đờ. Anh có chút không thể tin được ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận