Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 328 xong rồi, này tao xem như bạch chạy

"Ai da, thế thì tốt quá, xứng đôi với Viễn Nhi nhà ta, tin rằng không bao lâu nữa, có thể bế cháu ngoại rồi, ngươi cứ chờ hưởng phúc đi." Lê Bình cũng là lần đầu nghe Tần nãi nãi nói đến điều kiện nhà gái, cảm thấy không tệ lắm. Có thể thi đậu đại học, điều kiện bản thân chắc chắn cũng không tệ, huống hồ vẫn là người thân giới thiệu, hiểu rõ ngọn ngành.
"Vậy thì nhận lời hay của ngươi." Bọn họ cùng người nhà lão Trần cũng từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, Tần nãi nãi Lý Song không nói những lời khách sáo, vui vẻ đồng ý.
Lăng Vân Duyệt có chút nghi hoặc, cứ như vậy thôi sao? Không có gì nữa à?? Mấy tuổi? Ở đâu? Trong nhà có nhà không, có xe không? Đây là cái gì cũng chưa giới thiệu đi? Hơn nữa thời buổi này xem mắt không xem ảnh trước sao?
Kiều Viễn thấy mấy người lại bắt đầu một vòng thảo luận mới, không liên quan đến mình, liền lặng lẽ dịch đến bên Trâu Nghiên Xuyên. Tính toán tránh bão.
Trâu Nghiên Xuyên vốn đang mang theo con gái của Trần Đông là Đường Đường ngồi chơi ở trong một góc, bỗng nhiên thấy tối sầm lại, ngẩng mắt nhìn.
Đường Đường 3 tuổi cũng học theo, ngây ngô xem theo. Không rõ người lớn ngồi lại đây làm gì.
Hô. Nhìn hai đứa nhóc trước mắt, Kiều Viễn bỗng nhiên cảm thấy hắn thật sự muốn tìm một đối tượng. Bằng không tụ tập một chút đều bị đẩy xuống ngồi cùng bàn với trẻ con, giống như còn bị hai đứa nhóc này ghét bỏ.
"Kiều bá bá muốn đi xem mắt ạ?" Trâu Nghiên Xuyên hỏi, đối với chuyện này hiểu biết không nhiều.
"Xem mắt." Đường Đường 3 tuổi đang là lúc học vẹt, tuy rằng không hiểu ý nghĩa là gì, cũng đi theo hô một câu.
"Ừm. Chắc vậy." Kiều Viễn ngượng ngùng đáp lại.
"À, có phải xem mắt xong thì không còn là lão c·ô·n nữa không ạ?" Trâu Nghiên Xuyên có chút nghi hoặc, đối với chuyện lần trước được nghe, hắn vẫn còn ấn tượng.
"Lão c·ô·n." Đường Đường cũng chớp đôi mắt to vô tội nhìn về phía Kiều Viễn.
Kiều Viễn... Hắn quyết định, đối với buổi xem mắt hôm nay, hắn muốn giữ trạng thái tốt nhất. Nhất định phải tranh thủ thoát khỏi danh hiệu lão c·ô·n.
Bởi vì thời gian hẹn giữa hai bên là vào xế chiều. Mấy người không vội, ở tứ hợp viện ăn trưa xong, Tần nãi nãi Lý Song mới mang theo Lê Bình và Lăng Vân Duyệt xuất phát, Kiều Viễn ở phía sau tung ta tung tăng đi theo.
Địa điểm hẹn là ở một công viên gần tứ hợp viện. Trông rất rộng lớn, bình thường không ít lão đồng chí về hưu thích đến đây đi dạo vận động. Hôm nay là chủ nhật, càng có rất nhiều người trẻ tuổi mang theo con cái đến đi bộ, không khí náo nhiệt.
"Chính là chỗ này, hoàn cảnh thế nào?" Tần Song chỉ vào một cái đình hóng gió giới thiệu.
Bà đã đến đây quan sát trước đó rồi, phía trước là một cái hồ nhỏ, mặt đất phủ đầy cỏ, phía sau còn có núi lớn. Có sông có núi, phong thủy tuyệt đối không sai được, quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa.
"Được, không nói cái khác, chỉ ngồi ở đây thôi, đã cảm thấy tâm tình tốt lên không ít rồi." Mợ cả Lê Bình khen ngợi.
Nói đến công viên này cách tứ hợp viện bọn họ ở chỉ cần rẽ một cái là tới, nhưng số lần bà đến đây bình thường đếm trên đầu ngón tay. Xem ra sau này bà phải đến đây nhiều hơn một chút, tâm tình cũng thoải mái hơn.
"Rất không tồi, môi trường tuyệt đẹp, không khí cũng tốt, nhìn thấy bọn trẻ chạy tới chạy lui bên cạnh, biết đâu tiến triển sẽ càng thuận lợi." Lăng Vân Duyệt cũng gật đầu đồng ý.
Thời buổi này xem mắt vẫn rất nghiêm túc, nói là xem thì thật là xem, đến mời ăn cơm cũng không có. Hợp thì đi cùng nhau, không hợp thì chào một tiếng. Tuyệt đối không có ý chiếm tiện nghi.
Kiều Viễn nhìn quanh một vòng, cũng âm thầm gật đầu, chỗ này rất tốt. Cây cối rậm rạp, thích hợp mai phục, cây cũng đủ cao lớn, có động vật lớn đến cũng có thể leo lên trốn. Cũng không biết trong hồ này có cá không, nghĩ đến đem đám binh của hắn ném vào công viên này huấn luyện dã ngoại một tháng, chắc là cũng được.
Mấy người mỗi người một tâm tư.
Nhà gái cũng không để người ta đợi lâu, đến giờ hẹn liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chậm rãi đi tới.
"Ôi chao, chị cả lâu rồi không gặp, chị vẫn cứ khỏe mạnh như vậy." Liễu Phượng Muội thấy Lý Song vội vàng bước nhanh tới.
Lý Song và chồng của Liễu Phượng Muội là chị em ruột, chồng của Liễu Phượng Muội kính trọng người chị này, bọn họ chung sống cũng coi như vui vẻ.
Hơn nữa thời trẻ, lúc lão Trần gia chưa xảy ra chuyện, hai nhà lui tới vẫn rất chặt chẽ, sau này Trần gia xảy ra chuyện, chồng của Liễu Phượng Muội hao hết tâm tư cũng không hỏi ra được địa chỉ lưu đày, đoạn thời gian đó cả ngày buồn bã ở nhà. Cũng may hiện tại đại cô tỷ một nhà bình an trở về.
"Sao vậy, mấy năm nay thân thể không được như trước, nhưng ta già người mà tâm không già, bình thường tự mình chăm sóc bản thân không thành vấn đề. Còn có một phần tiền hưu trí để nuôi sống mình, tuyệt đối không để người trẻ tuổi thêm phiền toái." Lý Song vừa đáp lời, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là đến xem mắt, vội vàng lảng sang chuyện khác, đừng để nhà gái ghét bỏ. Ánh mắt lại xuyên qua Liễu Phượng Muội hướng phía sau Liễu Phượng Muội nhìn.
Chỉ thấy phía sau Liễu Phượng Muội đi theo một người phụ nữ trung niên, còn một cô gái trẻ mặc váy liền áo, tết tóc chỉnh tề, cúi đầu làm người ta không thấy rõ mặt, cử chỉ động tác trông rất có giáo dưỡng.
Trong lòng bà hài lòng gật gật đầu, cũng không biết cô nương này có ưng ý cháu ngoại bà không.
Mấy người trong đình hóng gió nghe vậy, sôi nổi đứng lên nghênh đón. Thái độ nên có vẫn phải thể hiện.
Kiều Viễn nhân cơ hội sửa sang lại quần áo trên người.
Từ Lan đi theo sau Liễu Phượng Muội, vừa đi vừa đánh giá người đàn ông duy nhất trong đình, nghĩ rằng hẳn là đối tượng xem mắt hôm nay của con gái mình.
Chiều cao tạm được, mặt mũi thanh tú, da hơi đen, mặc quân phục trông càng thêm tinh thần, tổng thể mà nói rất tốt, đích thực là một chàng trai tốt.
Từ Lan trong lòng âm thầm so đo. Duy nhất là lớn tuổi hơn một chút, nhưng lớn tuổi sẽ biết thương người, vấn đề này không lớn.
Chỉ là nghĩ đến con gái về nhà nghỉ phép lần này, thế mà lại đổi ý muốn từ chối xem mắt, bà có chút đau đầu. Cũng không biết vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà chủ ý lại thay đổi, bà đã khuyên can mãi mới thuyết phục được.
Từ Lan trong lòng đã có nhận định về chàng trai xem mắt này, cũng có ý quan sát người nhà nhà trai cùng đến. Người ta nói rất đúng, muốn hiểu một người đàn ông, phải bắt đầu từ người nhà của anh ta.
Kết hôn không phải chuyện của một người, bà chỉ có một cô con gái bảo bối, tự nhiên là muốn để tâm một chút, nếu không phải hai con trai bà hôm nay không xin nghỉ được, bà đã muốn mang cả chúng nó đến để tăng thêm khí thế.
Từ Lan đang suy nghĩ, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt to kinh ngạc.
???
Lăng Vân Duyệt thấy người tới, cũng ngước mắt nhìn, muốn âm thầm quan sát một chút, làm một thành viên chuyên nghiệp đi bồi xem mắt, biết người biết ta mới dễ góp ý. Kết quả trợn tròn mắt. Đó là Từ Lan đồng chí sao? Nghe nói bà chỉ có một cô con gái và hai con trai.
Chẳng lẽ cô gái mặc váy liền áo cúi đầu bên cạnh bà là bạn học của Đỗ Khả Dung??
"A di, cháu chào dì, khéo quá ạ." Lăng Vân Duyệt đối diện ánh mắt Từ Lan, lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, cười chào hỏi, một bên lén lút kéo kéo vạt áo Lê Bình bên cạnh.
Từ Lan... Xong rồi, tính tình con gái bà bạn học của nó chắc là hiểu rõ rồi nhỉ? Vụ này xem như toi công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận