Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 421 hắn một người tịch mịch là đám kia người sai

Vừa nghe Triệu Vận nói xong, trong văn phòng mỗi người một tâm tư, Hoàng Vĩ Thành thì cúi gằm mặt, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không để ý đến những ánh mắt tò mò dò xét xung quanh.
Lăng Vân Duyệt nhìn về phía lão Chung đang ngồi cạnh cửa, tên đầy đủ của lão Chung là Chung Đào, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thuộc tuýp người hiền lành trong văn phòng. Ông ta cũng là một trong những nhân viên kỳ cựu, chỉ là chức vụ không cao, hình như vì có chút quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài.
Chung Đào bắt gặp ánh mắt của nàng, ôn hòa cười và gật đầu.
Lăng Vân Duyệt cũng cười đáp lại, hai người cách nhau một khoảng nên không nói chuyện.
"Ố, đúng là ngươi mà, ta đã bảo là ta đoán không sai mà." Tạ Đình vỗ vai Lăng Vân Duyệt, trong lòng không hề có chút bất mãn nào.
Năm đó, cả văn phòng của họ chỉ có vài người được đi, nàng cũng may mắn được đi cùng, nhưng lúc đó nàng chẳng hiểu gì cả, trong lòng còn hoang mang rối bời, đến nước cũng không dám uống một ngụm.
Sau này, nghe những tiền bối trở về phiên dịch lại nàng mới biết, hiện trường d·ị ·t·h·ư·ờ·n·g kịch l·i·ệ·t, t·h·iếu chút nữa thì họ đã cãi nhau ỏm tỏi.
Nhớ lại chuyện đó nàng vẫn còn ám ảnh, nên nàng không hề hứng thú với việc tiếp đãi này. Đương nhiên, hiện giờ văn phòng có nhiều nhân tài, cũng không cần đến nàng ra tay.
Tối hôm đó, sau giờ tan làm Lăng Vân Duyệt không về thẳng đại viện.
Hôm nay là ngày khai trương chi nhánh đồ điện của họ, ban ngày nàng và Trâu Tư Khang đều không đến, nên tối nay thế nào cũng phải đến góp mặt. May mà sáng nay khi ra khỏi nhà nàng đã nói trước với người nhà rồi, nên giờ cũng không cần phải cố ý về nhà một chuyến.
Địa điểm tổ chức tiệc mừng được t·h·iết lập tại một quán cơm hữu nghị cạnh chi nhánh.
Nói là tiệc tối, nhưng thật ra cũng không mời quá nhiều người, chỉ đặt một gian bao nhỏ trên lầu hai với hai bàn tiệc.
Khi Lăng Vân Duyệt đến nơi, thời gian còn sớm, đám c·ô·ng nhân đang tụ tập quanh chiếc bàn ở góc kia, năm ba người túm tụm nói chuyện phiếm.
Hai nhân vật chính là Trương Viễn và Mạc Hàn bị bỏ rơi sang một bên.
Trương Viễn nhìn đám đông náo nhiệt đối diện, lặng lẽ thở dài, hắn cô đơn một mình, là do đám người kia sai. Hắn cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, hắn rõ ràng là một ông chủ bình dị gần gũi, vậy mà cũng bị người ta lạnh nhạt.
Vừa rồi, hễ hắn có ý định đến gần bọn họ, thì tiếng nói chuyện của đám c·ô·ng nhân liền nhỏ dần, khiến hắn sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Hắn đành phải ngồi trở lại bàn chủ. Nhìn Mạc Hàn đang ngẩn người bên cạnh, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng, chắc chắn là hắn bị cái tên này liên lụy rồi!
Ngay lúc này, đuôi mắt Trương Viễn nhìn thấy Lăng Vân Duyệt bước vào từ ngoài cửa.
"Ồ, Lăng lão bản của chúng ta cuối cùng cũng có thời gian đến đây?" Trương Viễn vừa nói vừa kéo Mạc Hàn lại chào hỏi.
Mạc Hàn đang một mình đợi đến ngon lành, đột nhiên bị người túm áo kéo đi, suýt nữa thì ngã nhào.
Những ý định trong đầu lập tức tan biến hết, đối diện với Trương Viễn, đôi khi hắn thực sự muốn báo c·ôn·g a·n....
"Đến rồi đây." Mạc Hàn chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo, hơi gật đầu với Lăng Vân Duyệt.
Công ty đồ điện là do ba người họ cùng nhau thành lập, chủ yếu là Trương Viễn điều hành, hắn và Lăng Vân Duyệt chỉ góp vốn. Nhưng cũng nhờ có công ty mà sau khi tốt nghiệp ba người lại càng thân thiết hơn. Thỉnh thoảng còn hẹn nhau ăn một bữa cơm, tiện thể thảo luận một chút về sự p·h·át triển của công ty.
"Người nhà của ngươi đâu? Thế mà lại để mình ngươi đến đây? Chuyện này không hợp lý à nha?" Trương Viễn vừa nói vừa nhìn quanh ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng Trâu Tư Khang, có chút nghi hoặc.
Nhớ năm đó, khi công ty mới thành lập, Trâu đồng chí này ngày nào cũng đi th·e·o cùng nhau đến báo danh, nhưng lại không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, chỉ cắm cúi xem tài liệu của mình. Giờ không thấy người đến cùng, hắn có chút không t·h·í·c·h ứng.
"Anh ấy có nhiệm vụ mà, ta đây chẳng phải là đang bận sao, vả lại trong tiệm có ngươi ch·ố·n·g đỡ là đủ rồi, ta rất xem trọng ngươi đó nha." Ở chung lâu ngày, Lăng Vân Duyệt nói chuyện cũng bớt kh·á·c·h sáo. Nàng tự động bỏ qua câu cuối cùng của Trương Viễn.
Năm đó khi công ty mới thành lập, tuy rằng nàng và Mạc Hàn là phủi tay chưởng quầy, nhưng cũng thường x·u·y·ê·n cùng nhau đưa ra không ít chủ ý. Nhưng vì ban ngày phải đi làm, nên thời gian chỉ có thể cố định vào buổi tối, khoảng thời gian đó người đàn ông của nàng lôi đả bất động mà đưa đón.
"Các ngươi một người hai người, bình thường đều không thấy ló mặt, đừng nói là c·ô·ng nhân mới đến không quen biết các ngươi, sợ là ngày nào đó người ta hỏi đến, các ngươi cũng không biết cửa hàng nhà ta khai ở đâu góc nào." Trương Viễn nhịn không được lên án.
"Khụ, gần đây hiệu trưởng bảo ta dẫn t·h·e·o tổ, việc bận không xuể." Mạc Hàn có chút chột dạ gượng gạo gải t·h·í·c·h, sau khi tốt nghiệp hắn trực tiếp ở lại trường dạy học, cái gì cũng phải học, đến lúc này hắn mới biết, thì ra việc tự mình học và dạy người khác học là không giống nhau.
Có những đề, hắn cảm giác nhắm mắt lại cũng có thể giải ra, nhưng trong mắt học sinh thì ngay cả đề bài cũng không hiểu. Hắn có chút ngốc, không ngờ rằng lần vấp ngã đầu tiên trong đời lại là do đám học sinh cấp cho.
Sợ đến mức trong khoảng thời gian này hắn phải thức đêm làm lại đề thi một lượt, sợ mình ra đề quá khó.
Nếu không phải sáng nay Trương Viễn đến ký túc xá kéo hắn đi, thì hắn hoàn toàn không nhớ rõ hôm nay là ngày khai trương chi nhánh.
Nhưng câu hỏi của Trương Viễn thật sự khiến hắn bí, cửa hàng đồ điện tổng của bọn họ ở vị trí nào nhỉ??
"Thì... Ta cũng rất bận." Lăng Vân Duyệt cũng hết hơi.
Trương Viễn tức giận trừng mắt nhìn hai người một cái. Thực ra hắn cũng không thật sự tức giận, nếu không có hai người này, thì cửa hàng của hắn cũng khó mà khai trương được.
Hơn nữa cái kiểu ở đơn vị kia hắn cũng hiểu, lúc trước mới tốt nghiệp hắn cũng được phân đến c·ô·ng tác, mỗi tuần phải đi làm sáu ngày, không có tình huống đặc biệt thì không được nghỉ. Huống hồ đều là người vừa tốt nghiệp mới bước vào c·ô·ng tác, đâu có dễ dàng.
Quan hệ giữa người với người cũng là một vấn đề nan giải không nhỏ, dù sao hắn cũng không thích cái kiểu đó.
"Đúng rồi, người đủ chưa?" Lăng Vân Duyệt vội vàng đánh trống lảng, vừa nói vừa nhìn quanh một vòng, phần lớn đến đây đều là c·ô·ng nhân mới tuyển trong tiệm, nàng không nh·ậ·n ra được mấy ai.
"Gần đủ rồi, anh trai ta hôm nay đến giữ thể diện, ta bảo anh ấy tan làm rồi đến, chúng ta vào ngồi trước đi." Trương Viễn vừa nói vừa đưa hai người đến vị trí chủ tọa. Năm đó, hắn nhất quyết bỏ việc c·ô·ng việc chính thức vất vả lắm mới được phân phối, anh trai hắn tức giận đến mức cả tháng không nói chuyện với hắn.
Nhưng sau này khi tiệm cần làm giấy phép kinh doanh hộ cá thể, anh trai hắn dù phản đối đến đâu, vẫn ra mặt giúp đỡ.
Hiện tại, việc làm ăn xem như đã đi vào quỹ đạo, thái độ của anh trai đối với hắn cũng tốt hơn rất nhiều.
Ba người vừa ngồi xuống thì ngoài cửa đã có tiếng động. Người đến chính là Trương Dương, anh trai của Trương Viễn, phía sau còn có Cố Hưng và Tô Tiểu Thanh.
"Anh cả, anh Cố, chị Thanh." Trương Viễn vẫy tay, ý bảo bọn họ lại đây ngồi xuống, tuy rằng không biết vì sao lại có thêm hai người, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, anh trai hắn và anh Cố vẫn luôn thân thiết.
Lăng Vân Duyệt cũng bước tới chào hỏi, sau khi tốt nghiệp, cả nhà bốn người bọn họ chuyển về đại viện sinh sống, từ đó đại gia đình cũng không tái ngộ nhau nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận