Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 166 khang phục

"Lăng thanh niên trí thức, ngươi thật sự có thai sao?" La Diệu Hương, người lúc trước một mực tin Vương Đại Chủy bịa đặt, hỏi với giọng điệu khẳng định dù câu nói là nghi vấn.
Lăng Vân Duyệt gật đầu... Chẳng lẽ khó nhận ra đến vậy sao?
"La Diệu Hương, ngươi sao vậy, chẳng phải ta đã nói Lăng thanh niên trí thức có thai dưới gốc cây lớn rồi sao?" Vương Đại Chủy cau mày, cô nhớ rõ ràng lúc đó La Diệu Hương còn ngồi cạnh cô, bám theo hỏi không ít chuyện nữa chứ.
La Diệu Hương xấu hổ không dám nói mình vốn dĩ không tin, đành giả bộ không nghe thấy.
Những người khác có cùng tâm tư cũng nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Ôi chao, vậy là sắp sinh rồi hả?" Rất nhanh, một giọng khác cũng chen vào.
"Không biết là bé trai hay bé gái nữa." Chẳng trách mọi người nói vậy, lúc này ai cũng mong ngóng bé trai.
"Theo ta thấy, cái thai này của Lăng thanh niên trí thức phần lớn là bé trai." Vừa hay bà thím từng trải liền tiếp lời, bà không hề khoe khoang, cái bụng nào qua mắt bà là đoán trúng phóc.
"Vậy thì chúc mừng nha." Hễ nhắc đến con trai ai mà không thích, lập tức mọi người cũng hùa theo chúc mừng.
"Cảm ơn các thím, con gái hay con trai ta đều thích cả." Lăng Vân Duyệt nói, đưa tay xoa bụng, trấn an đứa bé hiếu động bên trong.
Không biết có phải từ khi cô mang thai ít đến chỗ đông người ồn ào như vậy hay không mà đứa bé trong bụng lần đầu tiên cảm nhận được hoàn cảnh này, nên đặc biệt hoạt bát, chỉ một lúc mà cô đã bị đạp mấy cái.
Từ khi mấy bà thím tới, Trâu Tư Khang đã bị đẩy sang một bên, không biết là chuyện gì, anh cảm thấy mí mắt phải cứ giật liên hồi.
Lưu Quảng Quyền đang trên đài nói về thu nhập của xưởng đồ hộp năm ngoái, muốn dùng điều này để thu hút thêm nhiều đội viên tham gia, để sự nghiệp làm ăn lớn mạnh hơn.
Tuy xưởng đồ hộp năm ngoái khởi đầu có chút trắc trở, nhưng kết quả cuối cùng lại tốt, phần lớn là nhờ có Tô thanh niên trí thức kia, xem ra là một nhân tài đáng chiêu mộ.
Nghĩ vậy, ông liếc mắt nhìn về phía Tô thanh niên trí thức. Ai ngờ một cái liếc mắt này lại thấy đám đội viên dưới đài đang bàn tán rôm rả, chẳng ai thèm nhìn về phía ông cả, kiếm tiền mà cũng hời hợt vậy sao?
Lưu Quảng Quyền không vui nhíu mày, ngày đầu tiên làm việc, ông không tiện mắng người, đành phải cố dời tầm mắt đi chỗ khác.
Đại hội kết thúc, mọi người có trật tự đi về phía đồng ruộng. Trải qua một mùa đông dài, ai nấy đều có chút lười biếng trong công việc.
Trâu Tư Khang lại đưa Lăng Vân Duyệt đi hướng khác, bụng cô hiện tại đã lớn, Trâu Tư Khang đã sớm tìm đến đội trưởng Vương Ái Quốc trước khi làm việc, xin cho Lăng Vân Duyệt việc nhẹ nhàng là cắt cỏ heo.
Vương Ái Quốc nghe nói Lăng thanh niên trí thức mang thai sắp sinh, cũng vẻ mặt kinh ngạc, sao ông nhớ năm ngoái vào mùa vụ Lăng thanh niên trí thức vẫn còn nhanh nhẹn làm việc ngoài đồng chứ? Hay là ông nhớ nhầm? Khi đó đâu có nghe nói gì về chuyện mang thai đâu.
Vừa đến chân núi, Lăng Vân Duyệt liền đuổi Trâu Tư Khang đi.
"Hôm nay anh còn phải đi công xã đón thanh niên trí thức mới mà? Đi nhanh đi, đừng lo cho em." Lăng Vân Duyệt có chút bất đắc dĩ, mấy ngày nay người này tối nào cũng cắt cỏ heo trong không gian, chỉ để lúc cô làm việc, có thể trực tiếp lấy cỏ gian lận từ trong đó ra.
"Vậy em nhớ cẩn thận đó, gần đến giờ thì về nhé." Trâu Tư Khang nhìn Lăng Vân Duyệt bụng to vượt mặt, đứng còn không thấy chân mình, anh sao không lo lắng cho được, nếu không phải khó giải thích, anh đã không muốn cô đi chuyến này rồi.
Lăng Vân Duyệt bụng vượt mặt, sau lưng còn cõng cái sọt rồi đi lên núi, công điểm cắt cỏ heo không cao, nên chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, cũng không ai quản cô.
Lúc này trên núi còn có không ít trẻ con của đội, đứa nào đứa nấy còn bé tí, có đứa còn chưa cao bằng cái sọt, vậy mà đã hiểu chuyện muốn kiếm chút công điểm về giúp gia đình.
Lăng Vân Duyệt tìm một hướng vắng người trên núi mà đi, định bụng làm tượng trưng hai vòng rồi về, tuy rằng cô có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng vì con, cô sẽ không liều lĩnh.
Khi cô từ trên núi xuống thì vừa lúc gặp Tô Tiểu Thanh tay ôm con, sau lưng cõng sọt.
Hôm nay Tô Tiểu Thanh cũng muốn đi làm, chẳng qua từ sau khi cô ta giúp đại đội một việc lớn, các đội viên cũng có chút khoan dung với cô ta hơn.
Hai người chạm mặt, còn hơi sững sờ.
Hình như cả hai đều không ngờ đối phương lại ở đây.
"Tô thanh niên trí thức, cô đến rồi à." Trời đất chứng giám, Lăng Vân Duyệt nói câu này không có ý gì khác.
Sắc mặt Tô Tiểu Thanh lại cứng đờ, cô ta đã tính toán thời gian để đến tìm mấy đứa trẻ trong đội giao dịch, hai viên kẹo có thể đổi một sọt cỏ heo, cô ta vốn dĩ không định tự mình động tay động chân.
"Ừ." Tô Tiểu Thanh lên tiếng, sau đó gật đầu rồi lướt qua.
Cho đến khi xuống núi, Lăng Vân Duyệt vẫn không hiểu sao Tô Tiểu Thanh lại cau có như vậy, cô đâu có đắc tội gì cô ta, nhưng thôi kệ đi. Hợp thì đến, không hợp thì tan, cô cũng không ép.
Nộp cỏ heo xong, Lăng Vân Duyệt xem như hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng, buổi chiều xem giờ rồi đi cắt thêm một sọt là xong việc.
Khi cô trở lại điểm thanh niên trí thức thì vẫn chưa thấy bóng người nào, yên ắng lạ thường.
Nửa tiếng sau, tiếng gầm rú của máy kéo từ xa vọng lại.
Lăng Vân Duyệt đã nấu cơm xong và đang nằm nghỉ, vừa nghe thấy tiếng động liền đi ra, không biết năm nay có những thanh niên trí thức nào đến.
"Đây là điểm thanh niên trí thức của đại đội chúng ta, mọi người cứ mang đồ vào đi đã. Tôi đưa máy kéo về đại đội trước." Trâu Tư Khang giục mọi người xuống xe, anh muốn sớm về xem Lăng Vân Duyệt, tuy nói có anh gian lận, chắc là cô cũng không mệt, nhưng không có anh trông nom, trong lòng cứ thấy bất an.
"Em họ, vậy anh không qua đó đâu." Kiều Viễn đang ngồi trên máy kéo nghe vậy liền nhảy xuống.
Trải qua thời gian dài dưỡng sức phục hồi, anh cuối cùng cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, không phải đây chính là cơ hội tốt để đến bên này xem sao.
"Anh họ, sao anh lại đến đây, mau vào nhà nói chuyện." Không đợi Trâu Tư Khang đáp lời, Lăng Vân Duyệt mới từ điểm thanh niên trí thức bước ra đã kinh hỉ lên tiếng.
Nhìn Kiều Viễn nhanh nhẹn bước xuống từ máy kéo, cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng nửa năm trước anh vẫn còn nằm bất động trên giường, lòng cô cuối cùng cũng yên ổn.
Tuy rằng có thêm linh tuyền thủy của cô, nhưng nỗi chua xót khi phục hồi không phải người bình thường có thể thấu hiểu được, có thể hồi phục nhanh như vậy, nhất định là đã trải qua khổ cực mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
"Ôi, chẳng phải vừa hay đến gần đây nên đến thăm mọi người thôi." Kiều Viễn mặc kệ Trâu Tư Khang xách tay nải cho anh, lập tức đi về phía Lăng Vân Duyệt.
Anh thật lòng xem hai người này là anh em ruột của mình, nên ở chung cũng không khỏi thêm vài phần thân thiết, thiếu đi cảm giác xa cách với những người khác.
"Vậy thì đúng lúc, mau vào nhà, hôm nay tôi đã làm món ngon đấy." Hai người vừa nói vừa đi vào, hoàn toàn xem nhẹ những người ngoài còn lại.
Người ngoài Trâu Tư Khang... Đến vợ anh còn chẳng thèm liếc mắt nhìn anh một cái.
Bỏ lại hai nam thanh niên trí thức mới đến nhìn nhau ngơ ngác, không biết có nên đi theo vào cùng hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận