Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 391 hai vị này là quân đ·ội bạn a

Người đến đúng là Trâu Tư Khang.
Trâu Tư Khang nhìn người trước mắt, vừa quen thuộc lại xa lạ, trong lòng không hề gợn sóng.
"Lão tam, ngươi tới vừa lúc, ngươi có biết hay không vợ ngươi quá đáng lắm rồi." Trâu Tư Phong sốt ruột xen vào. Dù sao hắn là nhị ca, người phụ nữ này không hề tôn trọng hắn.
Lúc này Trâu Tư Phong mới có tâm tư đánh giá người em, có lẽ do mang bệnh từ trong bụng mẹ, nên trong ấn tượng của hắn, lão tam luôn tái mét, trông rất yếu ớt.
Trước kia tuy dáng người cao lớn, nhưng trên người chẳng có mấy lạng t·h·ị·t, gầy như ma c·ô·n, gió thổi là đ·ả·o.
Hắn còn nhớ, khi đó trong nhà chỉ có tiền lương của ba mẹ, vốn dĩ đã chẳng dư dả gì, ba anh em đều phải đi bộ đến trường. Lão tam mỗi khi đến trường đều phải dừng lại nghỉ mấy lần.
Còn giờ thì dáng người đ·ĩnh bạt, dù mặc áo khoác dày cộp, vẫn thấy được thân thể cường tráng, khác hẳn ngày xưa.
Trâu Tư Khang không để ý đến hắn, lướt qua mọi người, đến trước mặt Lăng Vân Duyệt.
"Bọn họ k·h·i· ·d·ễ ngươi?" Lăng Vân Duyệt nghĩ ngợi rồi gật đầu, vừa rồi dường như có người mắng nàng, thì nàng sẽ không nói tới.
Tạ Vinh Quang ư?? Tuy rằng là... Lời này hắn không dám gật bừa.
Người nhà họ Trâu?? Ngay trước mặt họ đã bắt đầu bịa chuyện rồi??
"Ta giúp nàng hết giận." Trâu Tư Khang khẽ cười, xoay người giấu người phía sau mình.
"Lão tam, hôm nay chúng ta đến chỉ có một chuyện, cha con b·ệ·n·h nặng lắm rồi, ông muốn gặp con lần cuối. Dù gì ông ấy cũng là cha ruột của con." Tống Thục Mai cố gắng nén cơn giận.
Bất kể lúc nào, cái thứ Sao Chổi này luôn khiến bà p·h·ẫ·n nộ, nhất là khi thấy nó sống không tệ.
"À, biết rồi, nhưng ta không đi." Trâu Tư Khang dửng dưng nói. Lần trước Trâu Kế Quân vào viện, hắn cũng ở đó, muốn gặp thì sớm đã gặp rồi.
"Được, vậy đưa tiền đi. Chi phí chữa trị ba anh em phải đóng góp, nhà con khá giả hơn thì góp nhiều hơn." Tống Thục Mai không còn tâm trạng dây dưa với cái thứ Sao Chổi này, ở lâu thêm giây nào cũng thấy xui xẻo, bèn đưa ra điều kiện.
"Chuyện nhà họ Trâu tự thương lượng đi, liên quan gì đến người ngoài như ta?" Trâu Tư Khang lạnh nhạt đáp.
Ánh mắt chán ghét của Tống Thục Mai chẳng khiến hắn d·a·o động. Hắn không phải nguyên chủ, không mong chờ, càng không có tình cảm với bà ta. Nên bà ta có thái độ gì cũng không làm tổn thương hắn.
"Cái gì? Người ngoài? Đừng tưởng trốn tránh trách nhiệm được. Ta mặc kệ, trước kia toàn nhà ta góp tiền, sau này hai nhà tự chia nhau đi, đừng lôi A Khánh nhà ta vào." Vừa nghe mẹ chồng nói muốn chia ba phần, Lý Tiểu Mộng đã không vui, dựa vào đâu?
Trước kia nhà cô ra nhiều thế rồi, giờ còn muốn chia? Thấy lão tam có ý không góp xu nào, cô nhịn được sao? Thật là chọn quả hồng mềm mà bóp, lần này nếu Trâu Tư Khánh còn thỏa hiệp, cô sẽ l·y h·ôn, xem ai thèm lấy cái kẻ không biết đẻ như hắn.
"Này, cô nói kiểu gì vậy? Cái gì mà hai nhà tự chia?" Dương Minh Nguyệt đã vội phản bác, hôm nay cô theo đến đây chỉ để xem lão tam này có bản lĩnh gì, chứ không phải tự rước việc vào người.
"Tóm lại ta không quản. Cái gì nên góp thì nhà ta góp rồi, có việc tự thương lượng, đừng lôi chúng ta vào." Lý Tiểu Mộng càng nói càng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g.
Chuyện này cô nhịn lâu rồi, chỉ là lần này chồng cô không hiểu vì sao mà rất kiên quyết, cô ầm ĩ đòi l·y h·ôn cũng vô dụng.
Trâu Tư Khang cao lớn, che chắn kín mít, Lăng Vân Duyệt lén ló nửa đầu ra nhìn hai chị dâu cãi nhau. Hai vị này là bạn trong qu·ân đ·ội à.
"Được rồi, ta còn chưa c·h·ết đâu mà chúng bay sảo cái gì." Tống Thục Mai bị ồn ào đến đau đầu, đúng là gia môn bất hạnh, hai con dâu chẳng ai dễ đối phó.
Lão đại mới vào cửa thì còn tốt, vì nhường việc cho em trai trước khi lấy chồng, có lẽ thấy có lỗi nên cũng nghe lời bà ta.
Chẳng biết từ khi nào, nó ngày càng nhiều chủ kiến, chẳng những không nghe lời bà ta mà còn nắm mũi cả lão đại, không biết học được những t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n gì.
Lão nhị thì càng kỳ quái. Vì công việc của lão nhị là nhà mẹ bà ta giúp đỡ chuyển biên chế, lúc cưới mang theo của hồi môn đã đành, vừa vào cửa đã vênh váo tự đắc, đến cả lời bà ta cũng chẳng thèm nghe.
Từ khi lão Trâu ngã bệnh thì về nhà mẹ đẻ luôn, đến giờ vẫn chưa về, chứ đừng nói là đưa tiền.
Thấy mẹ chồng nổi giận, Lý Tiểu Mộng và Dương Minh Nguyệt im bặt, hừ nhẹ một tiếng rồi lẳng lặng quay đi, trong lòng quyết không xen vào việc nhà nữa.
"Lão tam, đừng quên, ta là mẹ con." Tống Thục Mai đợi hai người im lặng mới tiếp tục nói với Trâu Tư Khang.
Trước kia, thằng con này luôn nhìn sắc mặt bà ta mà sống.
Tuy rằng bà ta ghét cái thằng già trẻ này, nhưng nó vẫn nghe lời bà ta, làm gì cũng mong chờ nhìn bà ta, bà ta biết nó đợi bà ta khen.
Hắc!! Lúc này mới nhận người thân thích à? Lăng Vân Duyệt nhịn không n·ổi, định xông ra cãi nhau vài câu.
Nhưng vừa nhúc nhích đã bị ai đó ấn đầu xuống.
Trâu Tư Khang lắc đầu với nàng. Vợ hắn sáng sớm 6 giờ đã dậy chuẩn bị, làm việc liên tục, việc này cứ để hắn lo.
Đằng sau, Tạ Vinh Quang thấy Lăng Vân Duyệt định làm gì thì mắt sáng lên, nhưng ngay lập tức lại bị kéo trở lại...
"Bà không phải mẹ ta, giấy đoạn hôn, đoạn thân bà muốn xem không?" Nói đến giấy đoạn thân thì không có giá trị p·h·áp lý gì, trước kia hắn ký chỉ vì muốn trước khi về thành phố thì không dính dáng gì đến người nhà này.
Giờ hoàn cảnh chung thay đổi, khó mà đảm bảo người nhà họ Trâu không phát hiện ra điều này, xem ra hắn phải nghĩ cách để dứt hẳn hậu h·o·ạ·n.
"Đoạn thân thế nào thì con cũng từ bụng ta b·ò ra. Ta nuôi con bao nhiêu năm, lão tam con tuyệt tình đến thế à?? Tiền dưỡng lão trước kia không tính, con đưa thêm một ngàn đi." Tống Thục Mai nhíu mày, tính toán trong đầu, hơi hối hận năm đó đòi ít quá.
"Thật muốn??" Trâu Tư Khang cười lạnh, lúc hắn đến thì nguyên chủ đã c·h·ết rồi, nợ gì trả hết rồi.
Không hiểu sao, nghe vậy Tống Thục Mai lại có dự cảm chẳng lành, nhất thời không dám nói ra.
"Muốn, con cho đi, chúng ta đoạn tuyệt với con." Trâu Tư Phong sốt ruột, không hiểu vì sao mẹ lại dừng lại.
Chẳng lẽ giờ mới nhớ ra tình mẫu t·ử? Thật là nực cười, hồi nhỏ hắn đối xử với lão tam như vậy chẳng phải cũng do bà ta ảnh hưởng sao.
Nghe vậy, Lý Tiểu Mộng hơi hối hận hôm nay không gọi chồng theo, nếu có tiền thì làm sao cô ta đấu lại nhà lão nhị?
"À, xác định muốn?" Trâu Tư Khang nhìn Trâu Tư Phong.
"Đúng vậy, ta muốn." Trâu Tư Phong cảm thấy giọng điệu của lão tam hơi lạ, nhưng hắn không sợ, miễn là có tiền.
Trâu Tư Khang gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lăng Vân Duyệt không hiểu chồng định làm gì, nhưng không ngắt lời.
Còn Tạ Vinh Quang thì sốt ruột, không ngừng ra hiệu cho Lăng Vân Duyệt ngăn cản, một ngàn tệ cho những người này quá lãng phí, tiếc là đối phương chẳng thấy gì, còn vui vẻ hóng chuyện, thật là t·h·iếu tâm nhãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận