Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 398 đối, ta là Lăng đồng học gia

Buổi chiều.
Trong lớp học chỉ có tiếng nói chuyện không ngừng của thầy giáo Dương Ninh.
Một lát sau, Dương Ninh đặt cuốn sách giáo khoa trên tay xuống, định viết công thức mới lên bảng đen. Nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, mỗi lần vừa quay đầu lại, hắn đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Khi hắn nghi hoặc quay lại thì âm thanh lại biến mất.
Chẳng lẽ do dạo gần đây hắn vội vàng sắp xếp giáo án khai giảng nên người có vấn đề? Bị ảo giác ư?
Đứng trên bục giảng, hắn có thể quan sát mọi thứ dưới lớp, xác nhận không có gì khác thường. Dương Ninh đưa tay gãi đầu, quyết định tối nay phải nghỉ ngơi sớm. Sau đó, hắn tiếp tục chép chép trên bảng đen.
Ngồi ở dãy cuối cùng, Lăng Vân Duyệt cau mày. Nàng cũng không biết có phải do ảo giác hay không, mà nàng dường như nghe thấy tiếng khóc của tiểu đoàn tử.
Một lát sau, tiếng khóc của trẻ con càng lúc càng lớn, Dương Ninh thật sự không thể lơ đi được, đành phải ngừng tay, vừa quay đầu theo hướng âm thanh liền thấy một nam nhân trẻ tuổi đứng ở cửa.
Trông hắn ước chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo. Nhưng điều duy nhất không hài hòa là trong ngực hắn đang dùng địu để giữ một đứa trẻ sơ sinh, tiếng khóc phát ra từ đó.
Khi đến gần, tiếng khóc của đứa bé càng thêm vang dội so với lúc nãy.
Dương Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm, thật sự có trẻ con đang khóc, hóa ra hắn không bị bệnh, chỉ là không biết là con nhà ai mà thôi, khóc lớn tiếng đến mức người chưa tới tiếng đã đến trước rồi.
Mấy năm nay tình hình tuyển sinh của trường khá đặc biệt, nhiều người chỉ nhìn bề ngoài căn bản không thể đoán được là đồng nghiệp hay học sinh.
"Bạn học? Có việc gì?" Dương Ninh thăm dò hỏi.
"Chào thầy giáo, xin lỗi đã làm phiền mọi người học, tôi đến để tìm bạn học Lăng Vân Duyệt." Trâu Tư Khang đưa tay vỗ nhẹ vào lưng tiểu đoàn tử trong ngực để an ủi.
Nói xong, hắn còn không quên nhìn quanh phòng học một vòng, muốn tìm kiếm vợ mình. Bình thường, tuy rằng hắn đến đưa đón khá nhiều, nhưng chưa từng vào trong phòng học bao giờ, nên nhất thời không biết vợ mình ngồi ở đâu.
Vốn dĩ hắn cũng đang ngoan ngoãn học bài, nhưng tiểu đoàn tử luôn yên tĩnh đột nhiên bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất.
Hắn còn tưởng rằng con đói bụng hoặc đi ị, lấy sữa bột đã chuẩn bị sẵn ra định cho con uống, ai ngờ bình thường luôn dễ dãi như con lại cái gì cũng không chịu uống, dỗ dành nửa ngày cũng vô dụng, đành phải chạy tới tìm vợ hắn.
"Ồ... Ra là người nhà của bạn Lăng à?" Dương Ninh suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Lăng Vân Duyệt ở hàng sau.
Mọi người nghe vậy cũng cùng nhau nhìn theo.
"Đúng vậy, thầy Dương, là... nhà em." Lăng Vân Duyệt nghe thấy tiếng khóc như xé nhà của tiểu đoàn tử, có chút nóng nảy đứng lên, không mấy để ý đến câu hỏi của Dương Ninh.
Nếu không phải đang trong giờ học, giờ nàng đã muốn xông lên rồi. Tiểu đoàn tử nhà nàng bình thường rất ngoan, ít khi khóc đến mức này, chắc hẳn là chịu ấm ức lớn lắm.
Vừa dứt lời, phòng học bỗng chốc im lặng vài giây, không biết ai nhịn không được 'phụt' một tiếng bật cười, rồi dẫn đến cả lớp cười ồ lên.
"Đúng vậy, ta là người nhà của nàng." Trâu Tư Khang đang dỗ dành con khẽ khựng lại, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.
Lăng Vân Duyệt...
"Khụ... Ra là người nhà bạn Lăng, vậy mau đi đi, không cần vội về đâu." Dương Ninh đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, cố nén không cho mình bật cười, dù sao là một thầy giáo, hắn phải có đạo đức nghề nghiệp.
Cuối cùng, anh nghĩ lại rồi ân cần nói thêm:
"Hôm nay thời gian cũng gần hết rồi, nếu không về kịp thì khỏi cần về." Tỉnh táo lại, Lăng Vân Duyệt trực tiếp mặc kệ tất cả, lập tức lao ra ngoài, lướt qua bên cạnh Trâu Tư Khang cũng không dừng lại.
"Cảm ơn thầy." Trâu Tư Khang không vội vã đi theo sau. Anh lịch sự cảm ơn Dương Ninh.
"Ừm, đi đi, con quan trọng hơn." Dương Ninh vẫy vẫy tay.
Ngày đầu tiên của Lăng Vân Duyệt ở năm hai kết thúc sớm như vậy, ngoại trừ việc Trâu Tư Khang mang theo tiểu đoàn tử đói bụng đến khóc lóc, còn lại đều khá thuận lợi.
Bên kia.
Trâu Tư Khang vừa xuống lầu, liền thấy Lăng Vân Duyệt trong một góc, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh vừa rồi, nụ cười trên khóe miệng không sao giấu được.
"Cười gì mà cười, mau đưa con cho em, sao con khóc đến thương tâm vậy?" Lăng Vân Duyệt tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông nhà mình một cái. Rồi đưa tay muốn cởi chiếc địu trên người anh ra.
"Không cười em, chắc con đói bụng, nhưng không chịu uống sữa bột." Trâu Tư Khang vừa nói vừa bế tiểu đoàn tử từ trên người mình xuống.
Lăng Vân Duyệt khẽ hừ một tiếng ôm lấy tiểu đoàn tử, nếu không thấy khóe miệng hắn sắp bay lên trời kia, thì nàng đã tin rồi.
Tiểu đoàn tử dường như cảm nhận được hơi thở của mẹ, không vội vàng khóc nữa, miệng mấp máy muốn tìm "kho lúa" của mình.
"Con không chịu uống sữa bột sao? Ở đây cũng không có chỗ cho con bú a." Lăng Vân Duyệt nhìn trái nhìn phải, khu vực này đều là khu giảng đường, muốn tìm một chỗ vắng người cũng không dễ.
"Buổi sáng còn chịu uống một chút, buổi chiều thì đụng vào cũng không muốn." Trâu Tư Khang lắc đầu, tiện tay đưa bình sữa bột đã pha sẵn qua để nàng thử xem.
Lăng Vân Duyệt nhận lấy, nhưng tiểu đoàn tử cũng rất kiên quyết, vừa đưa vào miệng uống một chút liền nhè ra.
Hai người đành chịu, cuối cùng vẫn ôm con trực tiếp về nhà, may mắn trường học cách nhà kiểu tây không xa, đi xe đạp sẽ nhanh hơn.
Lầu hai nhà kiểu tây.
"Cách này hình như không ổn rồi." Lăng Vân Duyệt nhìn tiểu đoàn tử trong lòng ngực có chút lo lắng, vốn dĩ nàng định sinh con rồi tự mình chăm sóc cũng không ảnh hưởng nhiều, nhưng đứa nhỏ này cố tình mang theo dị năng làm người ta lo lắng. Bình thường mang đến trường học cũng phải thật cẩn thận.
Trâu Tư Khang ở bên cạnh gật gật đầu, chuyện này quả thật có chút phiền phức, giao cho người khác trông thì anh cũng không yên tâm.
"Hay là... Chúng ta thả vào không gian?" Lăng Vân Duyệt đột nhiên mắt sáng lên.
Không gian là của nàng, nàng muốn khi nào trình diễn biến người sống cũng không sao cả, hơn nữa còn có Tiểu Dây leo bên cạnh tiểu đoàn tử, song trọng bảo hiểm, an toàn không thành vấn đề.
Bình thường nàng rảnh ở trường học cũng có thể tìm một góc không người đi vào xem hai mắt.
Lăng Vân Duyệt càng nghĩ càng thấy được, vấn đề duy nhất cần giải quyết là tính hợp lý của nó.
Rõ ràng là Trâu Tư Khang cũng nghĩ đến điều này.
Thật ra số người quen biết họ cũng không nhiều, nhà kiểu tây là của ông bà Lục, ông bà thỉnh thoảng sẽ qua đây, còn lại là bạn học ở trường.
Mỗi ngày ra ngoài đều ôm theo tiểu đoàn tử, bên phía ông bà Lục có thể nói rõ ràng, còn ở trường học có thể nói là nhờ người ta trông giúp hoặc là người nhà giúp trông.
Dù sao hiện giờ họ cũng không phải lúc nào cũng có lịch học dày đặc, tranh thủ thời gian vẫn có thể, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng có thể ôm tiểu đoàn tử ra ngoài đi học để tăng độ nhận diện, sau này người khác hỏi đến cũng không bị lộ tẩy.
"Thử lại mấy ngày nữa đi, nếu con vẫn như vậy thì tạm thời thả vào không gian, đợi con lớn hơn một chút rồi tính." Trâu Tư Khang nghĩ rồi nói, anh quyết định, tối nay anh sẽ cùng tiểu đoàn tử nói chuyện phải trái cho ra lẽ.
Lăng Vân Duyệt cảm thấy đề nghị này được.
Hai người bàn bạc xong, tâm tình tức khắc yên ổn trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận