Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 390 xin lỗi a, bóc ngươi vết sẹo

"Đi gõ cửa đi." Bà Trâu, Tống Thục Mai, người nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, để lộ sự mâu thuẫn trong lòng bà. Một mặt, bà không mong thằng con trời đánh này sống sung sướng, nhưng mặt khác, bà lại mong nó mang tiền về nhà.
Từ sau khi ông Trâu ngã bệnh, một mình bà gánh vác cái gia đình này thật sự quá sức. Thằng con thứ hai thì gần như ở rể, cả tháng may ra mới về nhà được vài bữa. Nếu không phải sợ điều tiếng thiên hạ, chắc nó quên béng đường về nhà rồi cũng nên, chứ đừng nói đến chuyện đưa tiền cho gia đình.
Bà đã nhìn thấu rồi, thằng con trai út mà bà cưng chiều từ bé đến lớn cũng chẳng đáng tin cậy.
Ngược lại, thằng cả mỗi tháng đều đem hơn nửa tiền lương về, có điều tư chất nó hơi kém, lăn lộn trong xưởng bao nhiêu năm mà lương vẫn thuộc hàng thấp nhất, thật sự là không biết phấn đấu gì cả.
"Để ta." Trâu Tư Phong đẩy Lý Tiểu Mộng đang lúng túng ra, tiến lên hùng hổ vỗ mạnh vào cánh cửa phòng riêng.
Lần này, người bên trong không để họ phải đợi lâu.
Cửa phòng từ từ mở ra, Tạ Vinh Quang lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, không có ý định mở miệng.
Về hoàn cảnh gia đình của đồng chí Trâu, hắn cũng biết đôi chút, nhưng không ngờ là rõ ràng đã đoạn tuyệt quan hệ rồi mà họ vẫn tìm tới tận đây. Vả lại phòng ốc này cách âm không tốt, mấy lời vừa rồi bọn họ nói, bên trong đều nghe rõ mồn một.
Tạ Vinh Quang cao lớn, khi không cười thì trên người toát ra vẻ "người lạ chớ đến gần".
Lý Tiểu Mộng giật mình vì người đàn ông đột ngột xuất hiện, theo phản xạ lùi lại một bước.
Ánh mắt bà ta xuyên qua người hắn nhìn vào bên trong phòng, đến khi thấy Lăng Vân Duyệt đang ngồi yên trên ghế thì mới thở phào nhẹ nhõm, người không chạy là tốt rồi.
"Ngươi là ai? Thằng em 'quý hóa' Trâu Tư Khang của ta đâu?" Trâu Tư Phong né sang một bên, ngó đầu vào trong.
"Có việc gì?" Tạ Vinh Quang cau mày, tiến lên một bước chắn tầm nhìn của hắn, không đáp lời.
"Tôi đến tìm con trai, bố nó đang bị bệnh, tình hình không tốt lắm, luôn miệng muốn gặp nó. Xin phiền anh gọi nó ra đây." Tống Thục Mai cẩn thận đánh giá Tạ Vinh Quang, cảm thấy người này không đơn giản, cũng không phủ nhận về chuyện thằng út, xem ra lần này tìm đúng người rồi.
Khó trách sau khi xuống nông thôn thì nó không về, hóa ra là trèo cao rồi à. Đúng là trời không có mắt, cái đồ tai họa lại được sống sung sướng. Bà ta có chút mong chờ xem những người này sẽ phản ứng ra sao khi biết chân tướng.
"Con trai bà chẳng phải ở ngay bên cạnh đấy sao? Mà ở đây không có con trai của bà." Lăng Vân Duyệt đứng dậy từ phía sau, vỗ nhẹ vào lưng Tạ Vinh Quang, ra hiệu hắn tránh ra.
Lát nữa mà đánh nhau thật thì khó tránh khỏi sơ suất, đừng để bị thương người nhà.
"Quả nhiên là cô, tôi nhận ra cô rồi, cô đừng hòng chối. Mau kêu cái đồ tang... Kêu nó ra đây." Tống Thục Mai đánh giá kỹ người phụ nữ trước mặt, năm đó ở trong xưởng đã gặp khi ký giấy đoạn tuyệt quan hệ.
Lúc đó bà ta nghe nói hai người quen nhau khi còn là thanh niên trí thức ở nông thôn, không ngờ giờ lại thành ra thế này, hơn nữa trông cô ta chẳng thay đổi chút nào.
Không giống như người từng trải qua khổ cực, trẻ trung xinh đẹp mà còn không phải chịu khổ. Cũng chẳng biết cô ta đã sống ở nông thôn thế nào, chỉ có cái thằng mất dạy kia là không đoán được thôi. Nhưng việc này chẳng liên quan đến bà.
"Ồ, tôi suýt nữa không nhận ra bà đấy. Dù sao bà so với mấy năm trước già đi nhiều rồi, chậc chậc chậc, xem ra mấy năm nay bà sống khổ sở lắm nhỉ? Có phải con cái không nghe lời không? Hay là con dâu bất hiếu?
Chẳng lẽ là cháu đích tôn hỗn láo à? Dù sao nhà họ Trâu cũng không có cháu đích tôn mà." Lăng Vân Duyệt vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt lo lắng. Làm sao cô không nhận ra Tống Thục Mai được chứ, năm đó bà ta còn muốn bán chồng cô đi cơ mà. Đến vừa lúc đấy, tính sổ một thể luôn.
Nhưng những lời cô nói cũng không sai, Tống Thục Mai thật sự già đi nhiều rồi. Với cái gen sinh ra Trâu Tư Khang như vậy, Tống Thục Mai hồi trẻ chắc chắn không tệ, mấy năm trước vẫn còn có chút phong vận, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết hồi trẻ nhất định kinh diễm.
Lúc này hai búi tóc bạc che cũng không hết, khuôn mặt tiều tụy, vừa nhìn là biết đã lâu không được nghỉ ngơi đầy đủ. Dù có dung mạo xinh đẹp đến đâu cũng phai tàn hết.
"Ngươi...." Tống Thục Mai đưa tay che mái tóc của mình, tức giận đến không nói nên lời, muốn tiến lên đánh người nhưng nhìn Tạ Vinh Quang bên cạnh Lăng Vân Duyệt thì không dám manh động, nghẹn một bụng tức không trôi.
Điều bà ta tự hào nhất trong đời này chính là cái dung mạo này. Hồi trẻ có biết bao nhiêu người trong đội tranh nhau cưới bà ta, tiếc là toàn những kẻ chân đất mắt toét, bà ta chẳng thèm để vào mắt. Sau này mới tìm đến Trâu Kế Quân cùng xưởng. Không ngờ đến lúc già rồi lại phải hầu hạ người khác.
Tuy rằng ông Trâu nằm liệt giường, nhưng tính tình lại không hề nhỏ. Có lẽ là nhất thời không chấp nhận được sự thật mình không thể động đậy, ngày nào cũng cáu kỉnh.
Trong khoảng thời gian này, bà ta ban ngày đi làm, về nhà còn phải hầu hạ chồng, cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng nhờ có thời gian này bà ta chi tiền nhờ hàng xóm giúp đỡ chăm sóc ông ban ngày, bà mới có thể dễ thở hơn một chút.
Đáng tiếc dù sao cũng đã có tuổi, oằn lưng mấy tháng, bồi bổ thế nào cũng không lại được. Quan trọng nhất là số tiền tích cóp trong nhà cũng tiêu gần hết vì chuyện này, không có tiền bà cũng lo đến mất ngủ.
"Chị dâu, lời nói không thể nói như vậy được. Nói thế nào thì thằng Ba cũng là do mẹ sinh ra, chị nói vậy có hợp không?" Lý Tiểu Mộng trong lòng nổi giông bão. Chuyện con cái luôn là nỗi đau trong lòng bà ta. Tuy rằng từ sau khi biết Trâu Tư Khánh không thể sinh con, địa vị của bà ta trong nhà tăng lên không ít, nhưng người phụ nữ nào lại không muốn có con của riêng mình?
Hiện tại bà ta còn trẻ, nếu bà ta già rồi ai sẽ chăm sóc bà ta? Vì vậy bà ta mới muốn tranh thủ đối tốt với cháu trai bên ngoại, đợi sau này già rồi cũng có chỗ dựa. Khổ nỗi chồng bà ta lại suốt ngày oán trách bà ta đưa tiền về nhà. Thật là không biết điều.
"Đúng đấy, người này có biết nói chuyện không vậy? Nhà họ Trâu sao lại không có cháu trai? Thằng cu Tít nhà tôi vẫn còn sờ sờ đây này." Dương Minh Nguyệt cũng bực bội.
Vốn dĩ cô ta chỉ đứng trong góc xem kịch, tính xem bà chồng sẽ làm gì để bắt chẹt người ta, ai ngờ cái con t·i·ệ·n nhân này lại trù ẻo con trai cô ta.
Tuy nói con trai cô ta đúng là con của cô ta với người chồng trước, nhưng giờ nó cũng theo cô ta tái giá về đây, hơn nữa đã đổi sang họ Trâu. Sao lại không phải dòng dõi nhà họ Trâu? Có biết nói chuyện không vậy?
Tạ Vinh Quang đứng bên cạnh ngó đông ngó tây, nghe các bà các cô mỗi người một câu, hắn ta căn bản không theo kịp, có chút khâm phục Lăng đồng chí sao có thể làm được việc một câu đắc tội hết cả đám người như vậy. Phải học hỏi mới được.
Trong phòng, Trình Học Minh vừa ôm tiểu Đoàn Tử đang ngủ say, vừa giám sát tiểu Tằng Ngoại Tôn tự mình bịt tai.
Cháu gái lớn của ông ăn nói rất lưu loát, giống hệt bà nó.
Trâu Nghiên Xuyên nhìn Thái Ngoại Công hơi xuất thần, lén lút buông một tay ra.
"Xin lỗi nhé, khơi gợi vết sẹo của các người. Nhưng tôi vốn có một tật xấu là không biết giữ mồm giữ miệng, lại còn thích lo chuyện bao đồng. Cứ thấy mấy cái loại hai mặt, không biết xấu hổ mà còn ngang ngược vô lý thì lại thích nói nhiều vài câu, các vị thứ lỗi cho." Lăng Vân Duyệt nói một câu chẳng hề có thành ý.
Tạ Vinh Quang... Ra là thành ngữ còn có thể dùng như vậy, quả nhiên đọc sách giúp người ta mở mang đầu óc, ghi nhớ ghi nhớ.
"Cô đừng nói nữa, gọi thằng Ba ra đây, bằng không chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu." Trâu Tư Phong thấy phe mình liên tiếp thất bại thì vội vàng kêu dừng, bọn họ đến tìm thằng Ba chứ không phải để nghe những chuyện đâu đâu.
Lúc này thấy ba người đàn bà trong nhà đều thất bại, tức khắc có chút hận không thành sắt. Vợ hắn chẳng phải rất giỏi sao? Bình thường ở nhà hắn hơi lơ là là bà ta xéo xắt muốn hắn quỳ gối cả ngày. Sao giờ lại chẳng thấy bà ta lôi cái khí thế đè đầu cưỡi cổ hắn ra vậy?
Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng đàn ông.
"Anh tìm tôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận