Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 186 hối đến ruột đều thanh

Trâu Tư Khang bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, lập tức ôm người trong lòng vào lòng.
"Vợ à, hôm nay nàng gọi ta là gì ấy nhỉ." Trâu Tư Khang cúi đầu nhìn đôi mắt Lăng Vân Duyệt, giọng nói trầm thấp khàn khàn có một sự gợi cảm khác biệt.
Lăng Vân Duyệt nhìn người ở ngay gần trước mắt, trong đầu trống rỗng, hắn hỏi gì nàng cũng không nghe rõ, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được nhón chân lên hôn một cái.
Trâu Tư Khang lập tức đ·ả·o kh·á·c·h th·à·nh ch·ủ.
Cũng may, Lăng Vân Duyệt cuối cùng vẫn còn chút lý trí, biết bên cạnh còn có đứa con trai, một ý niệm liền đem hai người đưa vào không gian.
Ngày hôm sau, Lăng Vân Duyệt mơ màng mà mở to mắt, nhìn căn phòng trang trí hiện đại, nhất thời không phân biệt được hôm nay là ngày gì, theo bản năng mà xoa xoa cái eo sắp gãy, ý thức dần dần trở về.
Không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lời đàn ông nói quả nhiên không thể tin.
Nam nhân đ·ề·u d·ố·i trá!
Trâu Tư Khang vừa mới bước vào phòng liền nhìn thấy cảnh này, nhất thời có chút chột dạ.
"Khụ, uống miếng nước trước đi." Vừa nói vừa ân cần cầm ly nước trên tay đưa qua.
Từ khi con trai hiểu chuyện, bọn họ thường sẽ tránh mặt con rồi mới vào không gian, cho nên lần này khó được tiến vào, hắn cũng nhân cơ hội làm không ít đồ ăn dự trữ, vừa lúc là vụ mùa.
"Con trai đâu?" Lăng Vân Duyệt lúc này mới nhớ tới hình như mình có đứa con trai, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người, vừa dứt lời đã bị chính giọng nói của mình làm cho kinh ngạc, giọng vịt đực này là của nàng phát ra ư?
"Nó hẳn là còn ở bên ngoài." Trâu Tư Khang cũng bất đắc dĩ, không gian này hắn ra không được, hơn nữa, ngày hôm qua tình huống đó hắn đã quên cả họ của mình rồi.
Lăng Vân Duyệt... Chờ hai người lại lần nữa xuất hiện ở nhà trệt nhỏ, vừa vặn đối diện với đôi mắt to tròn của Trâu Nghiên Xuyên.
Trâu Nghiên Xuyên nhìn thấy ba ba mụ mụ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, còn có chút không thể tin tưởng, ngay cả nước mắt lưng tròng cũng bị dọa cho trở về.
Lăng Vân Duyệt cũng bị dọa không nhẹ, còn có chút chột dạ, ngay sau đó lại nghĩ tới cái miệng rộng của con trai mình, lại cảm thấy mình làm vậy là phải.
Nhanh chóng trước khi thằng bé kịp phản ứng đem nó l·ừ·a d·ố·i giữ lại, nàng quyết định về sau chuyện nhà cửa không quan trọng, quan trọng là phòng phải thật nhiều, quá không có cảm giác an toàn.
Một trận luống cuống tay chân thu dọn xong, ba người vội vội vàng vàng đi làm. Vẫn đang là vụ mùa, không có lý do chính đáng xin nghỉ, đại đội trưởng có thể nói với ngươi mấy ngày mấy đêm không mang theo lặp lại.
Khu nhà của thanh niên trí thức.
Tất cả thanh niên trí thức đều tập tr·u·ng ở đây, chờ cùng nhau đến sân phơi lúa.
Chỉ là đợi nửa ngày không thấy Hồ thanh niên trí thức ra tới.
Hoàng Mai có chút nghi hoặc, theo lý thì Hồ thanh niên trí thức này chỉ xin nghỉ ngày hôm qua, hôm nay là phải đi làm, sao không thấy bóng dáng đâu? Nàng là người phụ trách nữ thanh niên trí thức, về tình về lý đều phải đi hỏi một câu.
Nghĩ vậy, nàng trực tiếp tiến lên gõ cửa.
"Hồ thanh niên trí thức? Đến giờ làm rồi." Một hồi lâu bên trong mới truyền ra động tĩnh, ngay sau đó đại môn mở ra.
"Hoàng thanh niên trí thức, sau này ta không cần đi làm nữa, cảm ơn chị đến gọi tôi." Hồ Trân nói lời này còn cố ý liếc nhìn Tô Tiểu Thanh một cái.
"Cái gì?" Những người vốn đang lười biếng ngồi hoặc đứng trong sân, nháy mắt kinh ngạc mà nhìn lại đây, nhất thời còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
"Hồ thanh niên trí thức, cái gì mà không cần đi làm? Chị là muốn về thành sao?" Trang Tâm Nguyệt hỏi câu này có chút ghen tị, trong lòng mơ hồ hy vọng câu trả lời của đối phương là phủ định.
Những người khác thấy vậy tầm mắt cũng gắt gao nhìn Hồ Trân.
Lăng Vân Duyệt vừa nghe lời này liền nhớ tới lời Vệ Mỹ Lệ nghe được ngày hôm qua, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Ta có c·ô·ng việc, hai ngày nữa sẽ đi làm." Hồ Trân nói lời này khi không khỏi nở một nụ cười, vấn đề thủ tục ngày hôm qua bí thư chi bộ Lưu Quảng Quyền vừa nghe xong đã tranh nhau muốn hỗ trợ làm, tuy rằng mấy ngày nay bị thiệt không ít, nhưng đáng giá.
Nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, hiện tại nàng một lòng chỉ muốn trở về thành, nếu không về được, vậy thì hảo hảo tìm một công việc, chờ đợi ngày đó đến là được.
May mắn ngày hôm qua cha mẹ đứa bé kia hơi do dự một chút liền đồng ý, còn nhanh chóng đáp ứng đem công việc của mẹ nó chuyển nhượng cho nàng.
Vì thế nàng cũng không chột dạ, nàng chỉ biết đứa bé kia rơi xuống nước đại khái ở chỗ nào, cũng không rõ ràng cụ thể ở đâu, ngày đó buổi sáng nàng đi tới đi lui vài lần mới phát hiện.
Hơn nữa lúc ấy nàng cũng lưu ý một chút chung quanh, cũng không có bóng dáng Tô Tiểu Thanh, nếu nàng không cứu, đứa bé kia có được cứu hay không còn khó nói.
Đời trước, cũng là ngày đó, Tô Tiểu Thanh cả người ướt dầm dề trở về, còn bị các bà các mẹ trong đội sau lưng nói vài ngày, cũng không thấy nàng phản bác.
Thẳng đến hai ngày sau, cả gia đình đứa bé kia mới rầm rộ đến cảm tạ, mọi người thế mới biết ngày đó Tô thanh niên trí thức đã cứu người ở công xã, đúng là một đồng chí tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Không chỉ có như thế, cứu đứa bé còn là con của lãnh đạo công xã. Lúc ấy cả đại đội đều phát cuồng.
Tô Tiểu Thanh đời trước tuy rằng không muốn công việc này, nhưng lại lui tới cực kỳ mật thiết với một nhà kia, theo nàng biết, đến tận khi Tô Tiểu Thanh thi về Kinh Thị hai nhà vẫn còn liên hệ.
Bất quá nàng không có nhiều ý tưởng như vậy, nàng biết nàng nhận công việc này rồi, sau này sợ là khó mà liên hệ với người nhà kia nữa.
"Ông trời ơi, cứu người một mạng còn có thể làm công nhân." Lư Diễm Linh hâm mộ nói, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Lữ Giang vẫn luôn trầm mặc không nói bên cạnh, không khỏi có chút h·ậ·n không thành thép, vì sao người cứu người không phải là nam nhân của nàng chứ?
Trang Tâm Nguyệt nhìn vẻ mặt đắc ý của Hồ thanh niên trí thức, hận không thể trở lại ngày hôm đó, chính mình đi trước cứu người.
Đối với ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen ghét của mọi người, Hồ Trân cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, dù sao đời trước nàng cũng là một trong số đó.
Tô Tiểu Thanh nhíu mày, có cảm giác Hồ thanh niên trí thức này cứ nhìn về phía nàng.
Nói ra cũng thật trùng hợp, nghe nói Hồ thanh niên trí thức này cứu người ở bờ sông nhỏ của công xã, vốn dĩ ngày đó nàng cũng muốn đến chỗ đó giao dịch, chỉ là sau lại có việc bận đột xuất nên không đi được.
Đến nỗi chuyện Hồ Trân có công việc, nàng cũng không hâm mộ, vất vả sống chết đi làm một tháng còn không bằng nàng đi chợ đen vài lần kiếm được.
"Đi thôi." Trâu Tư Khang xem thời gian không sai biệt lắm, liền gọi Lăng Vân Duyệt đi về phía sân phơi lúa.
Công việc gì đó, hắn cũng không để ý, từ lần trước Lăng Vân Duyệt phát hiện trên núi có khác thường, hắn sau đó cũng đi theo lên một chuyến, phát hiện thật sự có dấu vết người sinh sống, từ đó hắn cũng không đưa con mồi cho Lý ca nữa.
Những thứ này đều là những chuyện nhỏ nhặt, có thu nhập thì tốt, nếu không có cũng không quan trọng, không đáng để hắn mạo hiểm, vài năm sau mới là quan trọng.
Rất nhanh chuyện Hồ thanh niên trí thức được đi làm vì cứu người đã truyền đến tai toàn bộ thanh niên trí thức trong đội, không ít người thổn thức không thôi.
Mấy bà thím cùng đi công xã ngày hôm đó càng vỗ đùi, hối hận đến ruột gan đều xanh, rõ ràng cơ hội ở ngay gần như vậy, cư nhiên đều bị người ta cướp mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận