Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 304 Diệp gia tổ tôn

Kỳ nghỉ trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã đến thời gian khai giảng, cả nhà ba người từ đại viện chuyển về ngõ Lục Nhi, chờ ngày khai giảng.
Lại một lần nữa chuyển về ngõ Lục Nhi, Lăng Vân Duyệt có cảm giác thân thuộc đã lâu, nơi này coi như là ngôi nhà đầu tiên của bọn họ ở thời đại này, mang ý nghĩa thực sự. Mặc dù ở trong đại viện cũng thoải mái, nhưng dù sao cũng không giống nhau.
Buổi sáng hôm nay, trên con đường nhỏ ở ngõ Lục Nhi, hai bóng người đi trước đi sau.
"Mẹ ơi, con về rồi có thể tháo cái này ra không?" Trâu Nghiên Xuyên ôm trong tay một cái hộp lớn, bên trong đựng món đồ chơi xe hơi mà cậu vẫn luôn mong nhớ. Đôi mắt cậu bé long lanh nhìn mẹ.
"Đó là đồ của con, con tự quyết định đi." Lăng Vân Duyệt vừa đi vừa trả lời. Nàng không định can thiệp quá nhiều vào chuyện của con trai mình, thằng bé còn nhỏ nhưng không phải không có chính kiến riêng.
Lúc này, một tay nàng còn xách một túi đồ lớn, không hề tỏ ra nặng nhọc. Bên trong toàn bộ đều là đồ họ vừa đi Cung Tiêu Xã mua.
Một thời gian không ở nhà, cảm giác trong nhà trống rỗng, cái gì cũng cần phải bổ sung, còn người đàn ông của nàng, từ khi trở về đã bế quan mấy ngày trong nhà, thần thần bí bí, nếu không cần thiết thì đến cả đi vệ sinh cũng không muốn.
Chủ yếu vẫn là do hôm đó nghe nói bọn họ muốn dọn về đây trước, ông cụ nhà nàng lại nhớ ra, đặc biệt giao cho Trâu Tư Khang một đống bài tập, mỹ danh là không thể làm mất mặt lão Trình gia.
"Ồ ~" Trâu Nghiên Xuyên vui vẻ hoan hô một tiếng.
"Ấy, đồng chí Lăng, đi đâu đấy, sao mua nhiều đồ thế?" Trương Hoa Sen ở nhà rảnh rỗi phát chán, liền xách quạt ra ngồi hóng mát trên khúc gỗ trước cửa nhà. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì thấy mẹ con Lăng Vân Duyệt.
"Dì Trương, lâu rồi không gặp, không phải mới chuyển về sao, trong nhà không có nhiều đồ, nên ra ngoài mua một ít." Lăng Vân Duyệt cười đáp.
"À, ra là vậy, thảo nào dạo này không thấy cô đâu." Nói đến đây, bình thường cả nhà ba người đồng chí Lăng đều đi học, đi sớm về muộn, hiếm khi thấy loanh quanh ở ngõ này.
Mãi mới đến kỳ nghỉ hè, nhiều lần bà đi qua cổng nhà Lăng Vân Duyệt còn ngó vào trong xem, cũng không thấy ai, bà còn buồn bực một hồi lâu.
"Vâng, được nghỉ nên về nhà ông nội con ở một thời gian, cũng để bồi ông lão." Đối với dì Trương này, Lăng Vân Duyệt vẫn rất cảm kích, cũng không định giấu giếm, huống hồ đây cũng không phải chuyện gì không thể nói.
"À, thì ra là thế, ông cụ đúng là thích náo nhiệt. Mà nhắc mới nhớ, mấy năm nay không thấy mẹ chồng cô đến đây ở chơi nhỉ?" Trương Hoa Sen nhớ tới mấy bà bạn già đã gặp vài lần năm đó, trong lòng thấy nhớ, hiếm khi gặp được người hợp cạ như vậy, tiếc là người ở nơi khác.
"Khụ, chẳng phải là ở dưới quê không rời người được sao, các cụ cũng không muốn lên đây." Lăng Vân Duyệt hàm hồ nói, không biết đến bao giờ dì Trương mới quên cái "mẹ chồng" của nàng đi.
Trâu Nghiên Xuyên nghi hoặc nhìn mẹ, ở trường đã học về cách xưng hô người thân, chẳng lẽ bà của mẹ chính là bà nội của mình? Hóa ra mình còn có bà nội sao?
"Nói phải, ruộng vườn là không thể rời người được." Nghe vậy, Trương Hoa Sen cũng thông cảm, dù sao thời buổi này, trời đất bao la cũng không quan trọng bằng chút lương thực trồng được.
Lăng Vân Duyệt thấy chuyện này coi như xong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khóe mắt vô tình liếc thấy mấy đứa trẻ con ở đằng xa đột nhiên từ một ngã rẽ lao ra, ngay chỗ ngã ba còn có một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch nắm đá.
"Ái, cẩn thận!" Lăng Vân Duyệt chỉ kịp kinh hô một tiếng. Nhưng đã muộn, mấy đứa trẻ kia không phanh kịp, trực tiếp đâm vào người bé gái.
Chỉ trong chớp mắt, mấy đứa trẻ ngã nhào xuống đất.
"A." Tiếng khóc vang lên không ngớt, mấy đứa trẻ nháo nhào cả lên.
Lăng Vân Duyệt đang định đi qua xem thì bị dì Trương giữ chặt tay.
Lăng Vân Duyệt nghi hoặc nhìn lại, nàng tiếp xúc với dì này cũng một thời gian rồi, người cũng nhiệt tình, nếu là bình thường thì có lẽ bà đã xông ra trước nàng mới đúng.
Chẳng lẽ có gì đó mờ ám? Lăng Vân Duyệt không khỏi suy diễn theo hướng âm mưu.
"Đồng chí Lăng, cô đừng vội." Trương Hoa Sen trấn an đối phương bằng ánh mắt.
Quả nhiên, không lâu sau, cánh cửa phía sau bé gái từ từ mở ra, một bà lão từ bên trong chạy ra.
"Nho Nhỏ, cháu làm sao vậy, có sao không?" Bà lão lao tới đẩy mấy đứa trẻ đang đè lên người cháu gái mình ra, sau đó đỡ bé gái lên, nhíu mày nhìn từ trên xuống dưới.
"Bà ơi, cháu không sao, bà đừng lo lắng, bà xem này." Biết bà lo lắng cho mình, Bạch Nho Nhỏ theo bản năng rụt tay phải ra sau, ra vẻ thoải mái nhảy lên mấy cái, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn, nhẹ nhàng đáp lời.
"Không sao là tốt, không sao là tốt, không thì về sau cứ chơi trong sân thôi, bên ngoài nguy hiểm lắm." Diệp lão bà lải nhải không yên tâm.
"Vâng ạ." Bạch Nho Nhỏ do dự một hồi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
"Các cháu làm sao thế hả?" Diệp lão bà an ủi cháu gái xong, quay đầu lại đổi giọng với mấy đứa nghịch ngợm.
"Chúng... Chúng cháu xin lỗi, chúng cháu không cố ý." Thằng bé lớn nhất khoảng mười tuổi đứng ra xin lỗi.
Bọn chúng đều ở gần đây, từ nhỏ đã được người nhà dặn dò rằng người không được chọc nhất ở cả cái ngõ này chính là Diệp lão bà, càng không được chọc Diệp gia ngoại tôn nữ Bạch Nho Nhỏ, nếu gặp thì phải đi đường vòng tránh xa.
Chỉ là hôm nay bọn chúng chơi đuổi bắt nhau trong ngõ, chơi đến hơi quá khích, bất giác chạy đến đây, không ngờ lại đụng phải người.
"Cháu là con nhà họ Trần đúng không? Đi, nhanh đi theo ta đến nhà cháu, ta phải nói chuyện với bố mẹ cháu mới được." Diệp lão bà không hề lay chuyển, dắt cháu gái đi trước.
"Bà ơi, cháu không sao, hay là thôi đi bà, các anh cũng không cố ý mà." Bạch Nho Nhỏ có chút không tình nguyện, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Cô bé không có bạn, mỗi ngày ngoài giờ đi học ra, thời gian còn lại chỉ có thể tự chơi một mình. Trước đây cô bé cũng từng thắc mắc, vì sao trẻ con trong ngõ không ai muốn chơi với mình.
Mãi đến sau này, mấy đứa trẻ trạc tuổi cô bé không nhịn được đã hét vào mặt cô bé thì cô bé mới biết nguyên nhân, hóa ra là vì bà ngoại của mình. Nhưng cô bé biết bà làm vậy là vì lo lắng cho mình, nên cô bé không thể trách bà.
"Nho Nhỏ, chuyện này cháu đừng can thiệp, bà sẽ xử lý ổn thỏa." Diệp lão bà không định để sự việc dễ dàng như vậy, ít nhất cũng phải để bố mẹ chúng để ý tới.
Mấy đứa trẻ không dám hé răng, sợ hãi đi theo phía sau, trong lòng nghĩ chắc tối về lại bị ăn một trận đòn.
Rất nhanh, một đám người hùng hổ đi theo rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận