Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 235 không nói nàng đều đã quên nàng còn có cái bà bà

Không thấy được tiểu biểu muội, Trâu Nghiên Xuyên có chút m·ấ·t m·á·t. Lần trước nhị cữu cữu gửi ảnh chụp tới hắn cũng đã thấy, một bé con nhỏ xíu.
“Thế nào, Mạn Mạn không thấy được tiểu biểu muội nên m·ấ·t m·á·t à?” Trần Huy hay ở bên cạnh Trâu Nghiên Xuyên, vừa thấy vẻ mặt này của hắn liền biết có chuyện gì, không khỏi trêu ghẹo.
“Ôi dào, có gì đâu, chờ cữu bà ngoại được nghỉ sẽ dẫn con qua nhà nhị cữu cữu.” Lê Bình thấy người m·ấ·t m·á·t thì vội vàng nghĩ cách.
“Mẹ, con thấy ấy à, cần gì phiền toái vậy, bảo em gái con sinh cho Mạn Mạn một đứa em trai em gái chẳng phải được sao?” Hầu Tiểu Phương vừa nói vừa che miệng cười, từ khi về thành, cô cảm thấy tâm trạng khác hẳn, giờ mỗi ngày đi làm bận rộn, con trai cũng thi đỗ đại học. Điều này khiến cô cảm thấy cuộc sống thật phong phú, dù cuối cùng người nhà mẹ đẻ vô sỉ tìm tới cửa, cô cũng có thể ứng phó tốt.
“Mẹ ơi.” Trâu Nghiên Xuyên nghe vậy mong chờ nhìn về phía mẹ mình.
Lăng Vân Duyệt... Cô có cảm giác như đang yên lành cũng trúng đạn. Không phải là chưa từng nghĩ tới chuyện sinh thêm con, chỉ là kiếp trước cô là trẻ mồ côi, rất hiểu tình thương cha mẹ quan trọng thế nào với con cái, cô lại chưa từng làm mẹ, có lẽ sẽ không được chu toàn, nhưng cô nguyện dành hết tình yêu cho con trai mình, còn chuyện khác thì thuận theo tự nhiên là được.
Tối hôm đó, họ ở lại tứ hợp viện đến khuya mới về lại ngõ Lục Nhi.
Hôm sau.
Trâu Tư Khang sáng sớm đã ra ngoài, định lo chuyện tìm trường cho con trai, muốn dạy dỗ con thật tốt, tốt nhất là trường nào gần nhà, nhưng trường tốt gần kinh thành thì đâu dễ tìm. Phải đến sớm chuẩn bị mới được.
Còn Lăng Vân Duyệt thì dẫn con trai ra ngoài dạo phố, tiện thể xem Kinh Thị mấy năm nay đã thay đổi ra sao, năm ngoái họ không về thành nên cũng không biết thời cuộc bây giờ thế nào.
Nếu mọi thứ đã ổn định, cô cũng có thể tính đến chuyện làm ăn, là người x·u·y·ê·n qua, hình như cô đang sống c·ẩ·u t·h·ả quá mức thì phải. Không biết có việc gì vừa nhàn hạ, lại có thể kiếm được bộn tiền không nhỉ, hắc hắc hắc.
Lăng Vân Duyệt nghĩ tới đây trong lòng có chút sung sướng, trên mặt bất giác nở một nụ cười.
"Ôi, Lăng đồng chí, đúng là cô rồi, tôi còn thấy đèn nhà cô sáng hôm qua đấy." Trương đại nương vừa đi chợ mua đồ ăn về, không ngờ mới vừa vào đầu ngõ đã gặp người không ngờ tới.
"Ấy, đại nương, cháu mới về hôm kia, còn định khi nào qua nhà bác chơi, không ngờ lại gặp ở đây." Lăng Vân Duyệt cũng nhận ra bà, lúc trước họ mua được nhà ở ngõ Lục Nhi này cũng nhờ bà giúp đỡ nhiều.
"Thì đó, đúng rồi, lần này bà cô có đi cùng không, bao nhiêu năm không gặp, tôi cũng nhớ bà ấy quá." Năm đó bà chị dâu kia tốt bụng lắm, mua nhà rồi mà chẳng thấy đến ở mấy ngày.
"Khụ, bà cháu bận việc ở quê lắm ạ. Ha ha, Mạn Mạn, mau gọi Trương bà bà đi con." Cô nhất thời quên béng mình còn dựng lên một bà bà nữa, trí nhớ của Trương đại nương này cũng tốt thật. Nếu lúc trước ôn thi mà cô có được một nửa trí nhớ này thì tốt rồi.
"Trương bà bà chào ạ." Trâu Nghiên Xuyên ngoan ngoãn chào, Trương bà bà này lần trước về cậu cũng đã gặp rồi.
"Ấy, ngoan quá, không ngờ đã lớn thế này rồi, năm đó ta biết mẹ con còn chưa có con đâu, mà này, hai mẹ con định đi đâu đấy?" Nhìn con nhà người ta nuôi thật là dễ dàng, vừa ngoan vừa biết điều, lại còn biết chào hỏi, khác hẳn thằng cháu đích tôn nhà bà, đúng là cái tuổi chó chê mèo ghét, hôm qua còn cắt mất cái lỗ to tướng trên miếng vải lụa bà vất vả lắm mới mua được rồi đội lên đầu.
Mắng nó thì nó lại tưởng mình đang chơi với nó, thật muốn cái m·ạ·n·g già này. Thôi thôi, không nghĩ nữa, nghĩ đến lại thấy tối sầm mặt mũi.
"Thì mới về nên muốn dẫn con đi dạo thôi, bác bận thì về nhà đi ạ." Lăng Vân Duyệt không muốn nói chuyện bà bà nữa, vội vàng đổi chủ đề, xem ra về nhà phải nghĩ cách lâu dài mới được.
"Ừ, rảnh thì nhớ qua nhà chơi nhé." Trương đại nương nhìn bóng hai mẹ con không nỡ rời mắt mà nói, bà còn chưa nói được mấy câu nữa là.
Hai mẹ con Mạn Mạn thong thả dạo trong thành, Lăng Vân Duyệt phát hiện bây giờ, vẫn còn sự quản thúc chặt chẽ, đa số người đều b·u·ô·n b·á·n t·r·á·i p·h·é·p, còn không dám lộ liễu.
Đến trưa hai mẹ con vào thẳng Quán Cơm Quốc Doanh ăn trưa.
"Con trai, mướp đắng này có dinh dưỡng lắm, con đang tuổi lớn, phải ăn nhiều vào." Lăng Vân Duyệt lẳng lặng gắp miếng mướp đắng qua cho con.
Thật là không hiểu sao trên đời này lại có cái thứ mướp đắng này nữa chứ, cũng tại cô bất cẩn, gọi món sườn hầm, ai ngờ lại có cái thứ này trong đó.
Nhưng cái này có trách cô được sao? Ai mà ngờ tháng hai rồi mà vẫn còn cái thứ này, còn phơi khô để dùng nữa chứ, thật là khó lòng phòng bị. Bây giờ không thịnh hành lãng phí lương thực, đành phải uất ức con trai thôi.
Trâu Nghiên Xuyên nhìn món ăn lạ lẫm bỗng dưng xuất hiện trong bát mình, cau mày. Cậu đâu có thích ăn cái này, thấy trong đĩa còn cả đống, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
"Mẹ cũng ăn đi, ba bảo không được kén ăn." Nói xong còn đứng lên săn sóc gắp cho mẹ mình.
Lăng Vân Duyệt... Con trai lớn rồi, đúng là con ruột!
"Lăng Vân Duyệt?" Đúng lúc Lăng Vân Duyệt đang rối rắm thì nghe có người gọi tên mình, cô theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn, là một người phụ nữ có vẻ ngoài thanh tú, mặc một chiếc váy liền thân thịnh hành một thời, tóc tết hai bím gọn gàng buông trước n·g·ự·c.
Bên cạnh còn có một bé trai năm sáu tuổi, Lăng Vân Duyệt nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì. Dù sao cô bây giờ cũng đâu phải kiếp trước, đâu có mắc chứng mù mặt, chỉ cần gặp vài lần thì ít nhiều gì cũng phải có chút ấn tượng mới đúng chứ.
"Xin hỏi chị là?" Lăng Vân Duyệt nghi hoặc hỏi.
"Ờ... Đúng là cô rồi, tôi là Nhan Thật đây mà, ha ha ha, thật không ngờ lại gặp được ở đây, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ chúng ta chưa gặp lại, đúng rồi, nghe nói cô xuống n·ô·n·g t·h·ô·n làm thanh niên trí thức phải không?" Nhan Thật vốn định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, không ngờ đối phương lại quên cả mình là ai rồi.
Thôi thì cứ coi như không có chuyện gì mà nói tiếp, lớn lên xinh đẹp thì sao chứ, cuối cùng vẫn phải làm dân cày thôi. Cô biết bây giờ thanh niên trí thức muốn về thành khó khăn đến mức nào, so với cô chẳng khác nào một trời một vực. Năm đó Đặng Viêm thích cô thì sao chứ? Cuối cùng vẫn phải thành chồng cô thôi.
Trâu Nghiên Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhan Thật.
"À, là cậu à." Lăng Vân Duyệt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, mới lục tìm được cái tên Nhan Thật trong ký ức sâu thẳm của nguyên chủ, chỉ là hình tượng bây giờ nhìn có chút khác so với trong trí nhớ, có chút không khớp.
Vị này là bạn học cấp ba của nguyên chủ, xuất thân từ gia đình bình thường, chỉ là nhà đông con, cô là con gái nên cũng không được yêu chiều, tính tình lại rụt rè, nhút nhát nên trong lớp cũng không ai muốn chơi với cô.
Nguyên chủ vừa hay lại ngồi cùng bàn với cô, thấy cô thường xuyên đói bụng đến kêu ọt ọt, nguyên chủ thương tình nên thỉnh thoảng cũng chia cho cô chút đồ ăn, nói chuyện phiếm cũng rủ cô theo.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp không biết vì sao cả hai không còn liên lạc nữa, sau đó thì gia đình nguyên chủ gặp chuyện, cô x·u·y·ê·n tới rồi xuống n·ô·n·g t·h·ô·n, càng không có cơ hội liên lạc.
Huống hồ cô cũng đâu phải là nguyên chủ, nhìn cách hai người ở chung trước kia thì có thể thấy nguyên chủ chính là một con ngốc chính hiệu mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận