Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 247 vì cái gì không thể ở nàng kết hôn phía trước trở về?

Lúc này không có chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần, những trường hợp đặc biệt như Lăng Vân Duyệt thì còn đỡ, ngày nào cũng được về nhà, nếu ở ký túc xá thì cả tuần mới được về nhà một ngày.
Nhưng thời điểm này, ai nấy dường như đều xem mình như một miếng bọt biển, điên cuồng hấp thu tri thức. Thư viện trường lúc nào cũng chật kín người, sợ lãng phí một phút một giây thời gian học tập. Thậm chí có người mỗi ngày chỉ ngủ có mấy tiếng, chỉ vì có thể đọc thêm được hai quyển sách.
Hôm nay hiếm hoi được nghỉ ngơi, Lăng Vân Duyệt đi thẳng đến căn nhà kiểu Tây. Nàng đã quyết định, đời sau nơi này sẽ là một con phố ẩm thực, mà các món ăn cũng là những món tủ nàng nấu rất ngon. Hiện tại tuy rằng chưa chính thức mở cửa, nhưng đã có không ít người lén lút buôn bán.
Đến lúc đó, chỉ cần nàng không làm quá lố, thì vấn đề không lớn, cùng lắm thì đến lúc đó phát triển thêm cái gì đó, không nhất thiết phải có cửa hàng thực tế. Nói làm là làm ngay.
"Vậy ngươi muốn làm món gì?" Trâu Tư Khang thấy vợ mình tràn đầy tự tin, dường như đã bắt đầu mơ đến dáng vẻ kiếm được bộn tiền. Sáng sớm nay anh đã bị gọi dậy, còn có chút bất ngờ, dù sao ngày thường phải đi học, vợ anh ngồi trên xe đạp đều phải ngủ một giấc.
"Thì đương nhiên là làm món kho thập cẩm rồi. Vừa tiện lợi lại ngon, quan trọng nhất là nước kho của ta là độc nhất vô nhị, nhà khác muốn trộm cũng trộm không được. Nếu không mua được thịt, thì còn có thể kho thêm đồ chay." Lăng Vân Duyệt đã nghĩ kỹ rồi, nàng còn phải đi học, nếu sau này thuê người, cũng không sợ người ta trộm nghề. Quan trọng nhất là vạn vật đều có thể đem đi kho.
Trâu Tư Khang thấy nàng đã có dự tính, cũng không đả kích. Mấy năm nay, tình hình chung đã có sự chuyển biến rõ rệt, trên đường cái đã có người bắt đầu lén lút buôn bán cá thể, hơn nữa trong ấn tượng của anh, chỉ cần lúc bị "sờ gáy", số lượng nhân công khống chế trong vòng 3 người, thì vấn đề không lớn.
Lăng Vân Duyệt tự tin chỉ huy người đàn ông nhà mình dọn dẹp sạch sẽ bệ bếp trong căn nhà kiểu Tây, còn mình thì dẫn theo con trai, tính toán đi chợ khảo sát một phen.
"Lâm Đại Long, anh đứng lại đó cho tôi. Nếu hôm nay anh dám bước chân ra khỏi nhà, tôi sẽ ly hôn với anh!" Hồng Tiểu Oánh liều mạng chặn lại ở cổng nhà, cũng không rảnh lo giọng mình có thể khiến hàng xóm nghe thấy hay không.
Nàng thật không ngờ, ngàn chọn vạn chọn, mình lại chọn trúng một kẻ thích cờ bạc. Cái tên Lâm Đại Long này giấu nàng kín thật, nếu không phải vô tình phát hiện giấy vay nợ ở nhà, đến giờ nàng vẫn còn chẳng hay biết gì.
Nàng không dám tin, người đã sớm chiều chung sống nhiều năm, lại có phẩm tính như vậy. Thảo nào lúc nào cũng bảo tiền gửi về cho cha mẹ ở nông thôn, không phải người này bệnh thì người kia đòi tiền, còn nói cha mẹ tiêu hết tiền tiết kiệm để cho hắn vào thành làm việc không dễ dàng. Ta nhổ vào, giả hết, toàn là giả.
"Tránh ra." Lâm Đại Long nhíu mày, kết hôn hai năm, người đàn bà này vẫn luôn dựa vào anh nuôi, anh tiêu chút tiền của mình thì sao? Tổng còn hơn nàng mang về nhà mẹ đẻ.
"Tôi không tránh. Tôi nói cho anh biết, anh không nói rõ ràng, thì hai ta chưa xong đâu." Ba trăm mấy chục đồng đấy, hắn dám giấu nàng nợ bên ngoài ba trăm mấy chục đồng.
Hắn không nghĩ xem hắn là một công nhân, tiền lương tháng cộng thêm trợ cấp cũng chỉ có 60 đồng, còn phải gánh vác chi tiêu cho cả nhà già trẻ của bọn họ, chỉ miễn cưỡng đủ ăn thôi. Hắn lấy đâu ra tiền đi đánh bạc?
"Đủ rồi. Nói, nói, nói mãi. Lúc nào cũng thế, dây dưa không xong. Lúc cô mang tiền về nhà mẹ đẻ thì sao không nói? Con trai cô cho tiền cô, cô có bao giờ đưa cho tôi đâu?" Gân xanh trên trán Lâm Đại Long nổi lên, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hất mạnh Hồng Tiểu Oánh ra.
Vợ trước của hắn mất sớm, mấy năm trước có người giới thiệu, hắn quen Hồng Tiểu Oánh cùng xưởng. Nàng tuy có một đứa con trai, nhưng con trai cũng lớn rồi, mỗi tháng còn có lương đưa cho mẹ.
Hồng Tiểu Oánh tuy lớn tuổi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra phong thái khi còn trẻ, lúc đó trong xưởng có rất nhiều người đàn ông tái hôn như hắn để ý, đương nhiên khi đó trong lòng hắn cũng rất hài lòng. Chỉ là giờ khác xưa rồi, giờ thì khuôn mặt xinh đẹp đã đầy vết hằn của năm tháng.
Huống hồ ai mà ngờ được, bọn họ vừa cưới nhau, Hồng Tiểu Oánh mới thú thật với hắn, con trai nàng đã lấy vợ rồi, còn dọn ra ngoài ở riêng với vợ, đừng hòng mà có tiền lương nộp cho mẹ. Cũng chỉ ngẫu nhiên biếu nàng chút tiền gọi là hiếu kính thôi. Vì thế Hồng Tiểu Oánh không ít lần oán giận con dâu trước mặt hắn.
Càng không ngờ tới là cái con Hồng Tiểu Oánh này lại ngốc, thường xuyên bị người nhà mẹ đẻ lừa không nói, bản thân còn không nhận ra, nói với nàng vài câu thì lại mắng hắn châm ngòi. Hết cách, mọi chi tiêu trong nhà chỉ có thể dựa vào một mình hắn gánh vác.
Trong lòng chịu áp lực lâu ngày, hắn liền lén lút đi chơi vài ván với đồng nghiệp. Mới đầu còn có thắng có thua, dần dà liền lún sâu vào, càng chơi càng lớn, lúc nào cũng muốn gỡ vốn.
Hồng Tiểu Oánh không ngờ Lâm Đại Long dám đẩy mình, lúc trước nếu không thấy gã đàn ông này chu đáo, thì nàng đã không gả cho hắn rồi, bây giờ thì trực tiếp trở mặt vô tình.
Đối diện với ánh mắt của Hồng Tiểu Oánh, Lâm Đại Long thoáng chốc thấy đuối lý, ngay sau đó lại nghĩ đến số tiền nàng mang về nhà mẹ đẻ, sự tự tin lại trở về, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Lăng Vân Duyệt không ngờ, nàng chỉ ra ngoài mua chút đồ ăn mà cũng gặp người quen, ban đầu nàng cũng không để ý nhiều, vô tình liếc mắt mới phát hiện, người phụ nữ đang chặn ở cửa lại là nhị mợ (vợ của em trai ông nội) của nàng. Không ngờ nàng lại gả đến nơi này, cách tiểu dương lâu nhà nàng cũng không bao xa.
Lúc này, bên ngoài cổng nhà họ Lâm chỉ có dăm ba người dừng chân xem náo nhiệt.
Hồng Tiểu Oánh hoàn hồn, bò dậy từ mặt đất, định đóng cổng viện lại.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy bóng dáng quen thuộc, sững sờ nhận ra là cháu ngoại gái của người đàn ông trước kia của mình.
Hồng Tiểu Oánh hơi ngây người, sau đó ánh mắt né tránh, nhanh chóng đóng sầm cánh cổng viện lại, ngăn cách ánh mắt tò mò của mọi người.
Trần Gia Tài đã trở về, nàng biết, cũng từng lén nhìn từ xa, trông già đi nhiều, trước kia luôn cảm thấy ông chỉ lo nghiên cứu học vấn, con người khô khan không thú vị, giờ nhìn lại thì lại thành ưu điểm.
Chỉ là vì sao? Vì sao ông không thể trở về trước khi nàng tái hôn? Trong lòng có sự so sánh, Lâm Đại Long trong mắt nàng chẳng đáng một xu, nơi nào cũng kém.
Trước kia tìm Lâm Đại Long là bởi vì hắn dù tốt xấu gì cũng có công việc, nàng là gái hai đời chồng, còn là ly hôn, người tốt một chút sẽ không coi trọng nàng. Trong cái khó ló cái khôn, Lâm Đại Long mới được nàng chọn. Chỉ là không ngờ, mới hai năm, bản tính đã bại lộ.
Sau khi Lâm Đại Long và Hồng Tiểu Oánh rời đi, mấy người vây xem cũng bắt đầu bàn tán.
"Tôi đã bảo rồi mà, đôi này chẳng được lâu đâu. Không thấy ngày thường bà ta vênh váo thế nào à, cứ tưởng làm công nhân thì ghê gớm lắm, khinh thường chúng ta ấy." Một bà cụ xách một cái giỏ nhỏ trong tay, trông như mới đi từ Cung Tiêu Xã về, vừa nói vừa liếc xéo cánh cổng đóng chặt.
"Đúng đấy, lần trước tôi lỡ đụng vào bà ta, bà ta lau khăn mãi không thôi, cứ như tôi bị bệnh nặng lắm ấy." Một người phụ nữ trẻ tuổi nghe vậy cũng không khỏi tiếp lời, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó còn tức giận hừ một tiếng.
"Các người nói bọn họ vừa rồi cãi nhau vì cái gì vậy?" "Ai mà biết được, dù sao mấy hôm nay đều thế cả." "Mẹ ơi." Trâu Nghiên xuyến kéo kéo Lăng Vân Duyệt đang thất thần.
"Về thôi." Lăng Vân Duyệt dẫn theo một đống lớn đồ ăn, hướng tiểu dương lâu đi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận