Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 329 tương thân có thể thất bại, nhưng nguyên nhân không thể là xấu cự

Kiều Viễn vốn dĩ cảm thấy có chút gò bó vì ánh mắt dò xét từ phía người nhà gái, bỗng dưng nghe được câu nói này thì ngạc nhiên nhìn sang.
Đây là quen biết nhau ư?? Xem mắt còn gặp cả người quen sao?
“Ồ, vị đồng chí này quen biết Duyệt Duyệt nhà chúng ta à? Thật trùng hợp, đúng là duyên phận nhỉ?” Lý Song tuy rằng đang trò chuyện cùng vợ của em trai mình, nhưng mắt vẫn luôn để ý động tĩnh bên phía nhà gái. Thấy phản ứng của mọi người rồi cũng nhìn theo sang.
“Ta có quen biết nàng. Nàng là bạn học của ta, còn đây là anh họ của ta.” Lăng Vân Duyệt chỉ Đỗ Nhưng Dung đang cúi đầu đứng phía sau, rồi lại chỉ Kiều Viễn đang đứng cạnh nàng.
Đỗ Nhưng Dung vừa nghe thấy giọng của Lăng Vân Duyệt liền ngẩng đầu, trong ánh mắt còn mang theo chút không thể tin.
“Duyệt Duyệt, sao cậu lại ở đây?” Đỗ Nhưng Dung buột miệng thốt ra, nàng chỉ lén lút đi ngang qua sân khấu thôi mà, sao còn gặp cả người quen nữa chứ? Vậy là không giấu được rồi?
Từ Lan nghe thấy con gái mình mở miệng, trong lòng có chút hoảng, ngấm ngầm dẫm chân Đỗ Nhưng Dung, ý bảo nàng chú ý một chút.
Sắc mặt bà ta vẫn không thay đổi, tươi cười rạng rỡ nhìn người nhà trai. Tính cách của hai anh em họ chắc là không khác nhau lắm đâu nhỉ? Em họ có thể làm bạn với con gái bà, nghĩ đến anh họ cũng có thể chấp nhận tính tình của con gái bà thôi.
Đỗ Nhưng Dung tức khắc giật mình, có chút muốn ôm chân mình kêu đau. Mẹ đại nhân của cô dẫm chân có phải ác quá không, hơn nữa cô còn chưa nói gì cơ mà.
Hôm nay còn nghe mẹ nói, phải trang điểm đẹp đẽ rồi đến đây, tuy rằng chỉ là làm theo lệ thôi, nhưng xem mắt có thể thất bại, chứ cô tuyệt đối không thể chấp nhận lý do là bị chê xấu, cô cũng cần sĩ diện chứ?
Kiều Viễn vừa hay thấy cảnh này, có chút buồn cười, nhận ra không ổn, vội vàng đưa tay che miệng lại che giấu tiếng ho khẽ.
"Vậy thì càng tốt, hiểu rõ gốc gác, cháu ngoại ta cũng coi như là anh họ của Duyệt Duyệt, nhân phẩm tự nhiên là tốt, hiện giờ công tác lại đóng quân ở Kinh Thị, sau này cũng có thể thường về nhà, ngươi nói đúng không?" Lý Song đẩy đại cháu ngoại đứng đờ ra như khúc gỗ, tiến lên hai bước cười ha hả nói với Từ Lan. Đến thời điểm quan trọng vẫn phải nhờ các bà ấy thôi.
“Đúng vậy đó, người trẻ tuổi ở chung có nhiều chuyện để nói, đi theo cùng nhau mãi cũng chán, hay là để cho bọn nó ra bờ hồ đi dạo đi?” Liễu Phượng Muội cũng vô cùng tận tâm, thấy vậy cũng đề nghị.
Bà cũng coi như đã làm mối thành công vài cặp rồi, đối với các công đoạn vẫn rất quen thuộc. Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với Kiều Viễn, cơ hội bà tạo ra rồi đó, hy vọng lát nữa hắn biết linh hoạt một chút.
“Hay là đi một chút nhé?” Kiều Viễn nhận được tín hiệu, hướng Đỗ Nhưng Dung còn đang ngơ ngác đưa lời mời.
“À, đi… Đi thôi.” Đầu óc Đỗ Nhưng Dung vẫn chưa kịp phản ứng, thân thể đã đi theo người ta rồi.
Lăng Vân Duyệt... Vậy nàng thuộc nhóm trẻ tuổi hay nhóm lớn tuổi đây? Lăng Vân Duyệt nghĩ nghĩ rồi quyết định không đi theo. Làm kỳ đà cản mũi thì thôi vậy, nàng xin kiếu.
"Ừm... Đúng vậy, người trẻ tuổi có nhiều chuyện để nói." Từ Lan nói vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn theo hai người rời đi, chứ có gì hay mà nói với con gái bà, hay là đổi bà đi nói chuyện còn hơn!
Bà có chút không yên tâm, nhỡ mà thất bại thì sao, bà có dự cảm lần này có lẽ không thành, con gái bà biết đến bao giờ mới chịu cùng bà ra ngoài xem mắt nữa đây.
"Ôi chao, em không cần lo lắng, không phải chị tự khen đâu, cháu trai chị rất được, mấy năm nay cũng chỉ là bị ta với ông nhà trì hoãn, mới đến giờ vẫn chưa lập gia đình." Lý Song nhìn sắc mặt của Từ Lan, trong lòng hơi thấp thỏm, vội vàng tiến lại gần nói.
“Yên tâm đi.” Bà nào phải không yên tâm chuyện này, bà đang không yên tâm cái miệng của con gái mình đó. Hơn nữa nhà bà với Liễu Phượng Muội coi như là họ hàng xa, sao lại hố bà được, bất quá bà cũng hơi tò mò, sao lại bị hai vợ chồng già này trì hoãn nhỉ? Chỉ là chuyện này không tiện hỏi thôi.
"Nói ra không sợ em chê cười, ta với ông nhà năm đó cũng từng đi cải tạo, năm ngoái mới về thành phố, Viễn Nhi cũng lo lắng cho chúng ta, chuyện hôn sự vẫn luôn bị kẹt lại.
Cũng may là mọi chuyện đã qua, ông nhà cũng khôi phục công tác, ta cũng có tiền dưỡng lão, sau này đều có thể tự lo được, không làm phiền đến vợ chồng trẻ." Lý Song cũng không giấu giếm, có một số việc vẫn nên nói rõ. Tiện thể cũng biểu lộ thái độ của mình.
Từ Lan không ngờ gia đình nhà trai còn có những chuyện như vậy, tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận, rốt cuộc năm đó hầu như ai cũng gặp phải những chuyện như vậy. Hơn nữa hai vợ chồng già có thể tự lo cho bản thân, con gái gả qua đó cũng đỡ vất vả hơn.
Đương nhiên, hiếu kính vẫn không thể thiếu, con gái do nhà họ Đỗ bà nuôi dạy, có giáo dưỡng là phải có.
"Là một đứa trẻ tốt." Từ Lan chân thành khen ngợi, trong lòng bà đang lặng lẽ tính toán. Đúng là người xưa nói, con hiếu thảo chẳng hư được đường nào.
“Đó là chắc chắn, con gái nhà em cũng rất được, giống em. Lại còn thi đỗ đại học, giỏi lắm đó.” Lý Song nghe vậy cũng vui vẻ đáp lại. Xem mắt thôi mà, có phải vội vã gì đâu, được hay không thì còn phải xem xét, trước tiên cứ làm cho đôi bên đều vui vẻ đã.
"Đâu có, đâu có gì, chỉ được vậy thôi." Từ Lan nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn. Nhìn Kiều Viễn đang đứng cùng con gái bà ở đằng xa kia cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Xem ra bọn nó nói chuyện rất vui vẻ, xem ra chuyện này có hy vọng.” Là người làm mối, Liễu Phượng Muội rất chuyên nghiệp, thấy hai người nói chuyện càng lúc càng xa, vội vàng kéo sự chú ý của mọi người trở lại.
“Người trẻ tuổi có nhiều chuyện để nói mà.” Lý Song cũng tươi cười hớn hở nhìn qua. Cháu trai bà có bề ngoài cũng coi được.
Từ Lan cũng âm thầm thở phào một hơi, một khoảng thời gian dài như vậy rồi, hai người vẫn chưa cãi nhau, xem ra vẫn có hy vọng đấy chứ?
Trong chốc lát khung cảnh trở nên hài hòa lạ thường.
Vui vẻ ư?? Lăng Vân Duyệt nghe mọi người trò chuyện, đôi mắt lại vô thức nhìn về phía Kiều Viễn và Đỗ Nhưng Dung ở đằng xa, giữa hai người đó còn có thể đứng thêm hai ba người nữa đó.
Phía bên kia.
Đỗ Nhưng Dung đi được vài bước mới hoàn hồn, không phải, cô không phải chỉ tới đi ngang qua thôi sao? Quay đầu nhìn xung quanh, cô phát hiện Lăng đồng học cũng không đi theo. Không phải nói người trẻ tuổi cùng nhau đi dạo sao?
“Sao vậy?” Kiều Viễn thấy nàng thất thần, còn tưởng là có chuyện gì, cất tiếng hỏi han, không có bà ngoại mấy người ở đây, hắn lại thấy thoải mái hơn.
“Không… Không có gì.” Đỗ Nhưng Dung cũng thu hồi suy nghĩ, dù sao cũng là anh họ của Lăng đồng học, cô cũng không nên quá thẳng thắn. Hay là cứ nói chuyện vài câu xem sao?
"Khụ, vậy để ta tự giới thiệu một chút, không biết các bà có nhắc tới với cô chưa, ta tên Kiều Viễn, năm nay 32 tuổi.
Ta là quân nhân, mỗi tháng nhận lương cố định 156 tệ, nếu như đi làm nhiệm vụ thì sẽ có thêm trợ cấp, hiện giờ đang đóng quân ở Kinh Thị." Kiều Viễn suy nghĩ rồi chính thức giới thiệu bản thân.
"Vậy… Ta tên Đỗ Nhưng Dung, năm nay 20 tuổi, hiện đang học đại học ở Kinh Đô, chưa làm ra tiền." Đỗ Nhưng Dung nghĩ nghĩ cũng bắt đầu tự giới thiệu, ngươi tới ta đi, nếu không nói thì có vẻ bất lịch sự quá.
Biết đối phương vẫn còn là sinh viên, chỉ là không ngờ đối phương còn nhỏ tuổi như vậy, Kiều Viễn bỗng nhiên cảm thấy mình có chút giống trâu già gặm cỏ non.
"Không sao, anh không cần để ý đâu, anh có hơi lớn tuổi, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được." Thấy người ta ngơ ngác, Đỗ Nhưng Dung có chút nghi hoặc.
Trong chớp mắt cô nhớ ra trước khi ra khỏi nhà mẹ cô vẫn luôn nhấn mạnh chuyện nhà trai lớn tuổi, nghĩ đối phương vẫn rất để ý chuyện này, Đỗ Nhưng Dung nghĩ nghĩ không nhịn được an ủi vài câu.
Kiều Viễn... Thật sự cảm ơn cô đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận