Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 353 nói tốt lưu luyến không rời đâu

"Vậy thì tốt." Lăng Vân Duyệt không nói gì thêm, chào hỏi xong liền định về nhà mình.
Đối với chuyện của nam nữ chính trong nguyên tác, nàng không có ý định xen vào. Nàng nhớ rõ nguyên tác dường như còn khá dài, không đến một triệu thì cũng phải bảy tám chục vạn chữ.
Đến tận đại kết cục, khi nữ chính sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc viên mãn thì cũng mới hơn bốn mươi tuổi. Nghĩ đến quãng thời gian này sẽ có không ít chuyện xảy ra.
"A, bạn học, sao cậu lại ở đây?" Trương Viễn nhảy xuống xe đạp, liền thấy Lăng Vân Duyệt đứng ở cách đó không xa, lập tức kinh hỉ chạy tới chào hỏi.
"Bạn học Trương?" Lăng Vân Duyệt nghĩ ngợi, tức khắc tìm được người này trong đầu. Tiểu đồng bọn từng cùng nhau tám chuyện.
"Nha, cậu biết tên tớ à, đúng rồi, vừa nãy tớ gọi cậu, có phải cậu không nghe thấy không, cậu tên gì ấy nhỉ?" Trương Viễn kinh hỉ, trong lòng vui sướng, dồn dập ném ra từng vấn đề, hoàn toàn không cho người khác cơ hội phản ứng.
Lăng Vân Duyệt?? Vậy là tiếng bạn học nữ vừa nãy gọi nàng?
"Lần trước cậu tự giới thiệu rất lớn tiếng." Rất khó mà coi như không nghe thấy được.
"Ha ha ha, Vậy à." Trương Viễn gãi gãi đầu, nhớ tới chuyện lần trước, có chút ngượng ngùng cười cười.
"Đúng rồi, giới thiệu chính thức một chút, tớ tên Lăng Vân Duyệt." Lăng Vân Duyệt thấy vậy cười đáp lại câu hỏi vừa rồi của hắn. Giữa người với người là giảng về cảm giác, trải qua lần trước ở chung, nàng cảm thấy người này vẫn có thể giao du.
"Hắc hắc, tớ là Trương Viễn, hắn Mạc Hàn." Trương Viễn nói còn không quên chỉ chỉ Mạc Hàn đang dắt xe đạp đi theo phía sau hắn. Còn Trương Dương vẫn luôn đứng ở bên cạnh thì hắn xem cũng không thèm liếc một cái.
Mạc Hàn gật đầu về phía Lăng Vân Duyệt, coi như chào hỏi.
Lăng Vân Duyệt cũng gật đầu đáp lại.
"Không sao đâu, đừng để ý hắn, hắn vốn tính như vậy." Trương Viễn sợ bạn mới sẽ hiểu lầm Mạc Hàn không thích nàng, giống như phun tào giải thích một câu.
"Khụ." Trương Dương đợi nửa ngày, thấy em trai mình mắt cũng không nhìn mình một cái, rốt cuộc nhịn không được ho nhẹ một tiếng, để tăng thêm cảm giác tồn tại của mình.
Về phần Cố Hưng thì đã sớm xách đồ đạc hướng vào trong phòng dọn dẹp từ lúc bọn họ đến.
"Kia là anh trai tớ." Trương Viễn không lên tiếng, trợn mắt chỉ chỉ anh trai mình giới thiệu.
"Hắc, thằng nhóc thối tha, thái độ gì đấy hả, hơn nữa, anh quen biết Lăng thanh niên trí thức sớm hơn cậu mười mấy năm. Còn cần cậu giới thiệu sao, mau lên, hôm nay không dọn xong mấy thứ này, buổi tối không có cơm ăn." Trương Dương rốt cuộc nhịn không được tiến lên vỗ nhẹ một chưởng vào lưng em trai mình.
"Cái gì? Sao có thể?" Vừa nghe thấy tin này, Trương Viễn chấn kinh, một đôi mắt to nhìn nhìn Lăng Vân Duyệt rồi lại nhìn anh trai Trương Dương, vẻ mặt không thể tin tưởng. Anh trai hắn đã già như vậy, Lăng đồng học lại còn trẻ như thế, mười năm trước làm sao có thể xuống nông thôn?
Trong đầu Trương Viễn không khỏi nghĩ tới mình mười năm trước, một thằng nhóc béo ị chảy nước mũi chạy tới chạy lui trong sân lớn, tức khắc có chút không dám tưởng tượng.
Ngay cả Mạc Hàn vẫn luôn trầm mặc cũng nhịn không được kinh ngạc nhìn lại đây.
"Gì cái gì cái gì, nhanh lên." Trương Dương không quen nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em trai mình, tức khắc tức giận mà lại vung tay lên đầu hắn, hơn nữa ánh mắt này là có ý gì, hắn rất già sao?? 30 tuổi đang là độ tuổi tốt nhất của một người đàn ông có được không.
Trương Dương nghĩ, ánh mắt không khỏi nhìn nhìn Lăng Vân Duyệt bên cạnh, muốn phản bác thì nháy mắt có chút nói không nên lời, so với Lăng thanh niên trí thức vẫn còn trẻ đẹp, hắn dường như là già hơn một chút thật.
"Ấy, anh làm gì đấy, đ·á·n·h choáng em luôn, anh tưởng em đi học chắc." Trương Viễn lải nhải t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, nhưng không hề né tránh, cũng không phản kích. Hắn kính trọng người anh trai này.
Khi còn trẻ, trong nhà đã xảy ra biến cố, anh trai hắn bị bắt từ nông thôn trở về gánh vác mọi thứ trong nhà, hắn đều nhìn thấy tận mắt.
Đương nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng việc hắn tranh luận với anh trai mình.
Lăng Vân Duyệt cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trương Dương và Trương Viễn lại là anh em ruột. Bất quá cách ở chung của hai anh em này thật thú vị.
"Mọi người cứ bận đi, tớ còn có việc, về nhà trước đây." Lăng Vân Duyệt nhìn đống đồ vật trên mặt đất kia, nhân tiện cáo biệt, nàng không có hứng thú giúp người khác chuyển nhà, trong nhà nàng còn một đống lớn đang chờ nàng đây này.
"Cậu ở xa không?" Mạc Hàn vẫn luôn không lên tiếng nhìn bụng nàng rồi tiếp lời.
"Không xa, ngay kia thôi, đi hai bước là đến." Biết ý tốt của hắn, Lăng Vân Duyệt cười chỉ chỉ cửa hàng bán t·h·ị·t kho đối diện.
Mấy người đồng thời nhìn theo, x·á·c thật không xa.
Chào tạm biệt mấy người xong, Lăng Vân Duyệt lập tức về nhà.
Lúc này vừa đúng giờ tan học tan tầm, trong tiệm khách còn không ít.
Thấy Lục lão bà t·ử và Lục Tri Tiết bận rộn có trật tự, Lăng Vân Duyệt cũng không muốn đi quấy rầy, chủ yếu là trên lầu còn bề bộn, nếu không nhanh chóng thu dọn thì buổi tối bọn họ không có chỗ ngủ mất.
Lầu hai vẫn như lúc buổi sáng nàng rời đi, một túi lớn đồ đạc, còn chưa cả mở ra.
Lăng Vân Duyệt không để ý những thứ khác, trực tiếp vào phòng, đem đồ đạc bỏ ra, tính trước trải g·i·ư·ờ·n·g cho xong. Những thứ khác cứ từ từ làm cũng được.
"Vợ à." Trâu Tư Khang vừa về đến đã nghe thấy Diệp lão bà t·ử dưới lầu nói vợ hắn đã về, cho nên người còn chưa lên đến lầu hai đã bắt đầu gọi rồi.
"Sao anh về sớm vậy, cầm trên tay cái gì đấy?" Lăng Vân Duyệt nghe thấy tiếng thì có chút nghi hoặc, vừa đáp lại vừa thò đầu ra khỏi phòng.
"Bếp lò, em đem nó đặt lên đây, sau này chúng ta có thể nấu nướng đơn giản ở đây. Đun nước uống cũng tiện." Trâu Tư Khang giơ cao bếp lò lên cho nàng xem.
Dọn đến đây đương nhiên là không thoải mái như ở ngõ Lục Nhi nữa, dù sao tầng một là để kinh doanh, người đến người đi đều là khách, ngay cả phòng bếp cũng chỉ có một cái.
Vẫn là khoảng thời gian trước hắn nhờ người đến khu đất trồng rau sau vườn dựng tạm một cái phòng bếp nhỏ để riêng cho bọn họ dùng. Cũng may là buổi trưa bọn họ đều ăn ở nhà ăn của trường.
"Lấy ở đâu đấy, em nhớ hôm qua không có cái này mà." Hôm qua phần lớn đồ đạc là do nàng thu dọn, nàng x·á·c định mình đã bỏ quên món này.
"Chiều nay anh không có tiết học, nên về ngõ nhỏ một chuyến, tiện đường mang đến." Trâu Tư Khang vừa để đồ đạc xuống, vừa đáp lời.
"Không có tiết học? Sướng vậy sao?" Lăng Vân Duyệt thật sự hâm mộ, các nàng chưa từng thử qua tình huống này, tệ nhất cũng phải có một tiết học.
"Ừm, vợ à, em có chuyện muốn nói với anh." Trâu Tư Khang để đồ đạc xong đi ra, nhìn Lăng Vân Duyệt nghiêm túc nói.
"Sao?" Lăng Vân Duyệt cũng thấp thỏm theo, sao tự nhiên lại nghiêm túc như vậy? Nàng có chút không t·h·í·c·h ứng.
"Thời gian đi học tập bên ngoài của chúng ta đã định rồi, ngày mai sẽ xuất p·h·át, khoảng nửa tháng." Thời gian được định vào sáng nay, nên thầy giáo bọn họ bảo mấy sinh viên đi theo cùng tranh thủ nghỉ buổi chiều để về thu xếp đồ đạc.
"À, đi đi." Không ngờ đối phương muốn nói chuyện này, gần đây vẫn luôn nhắc tới, chỉ là không biết thời gian cụ thể, Lăng Vân Duyệt trong lòng cũng đã chuẩn bị, không quá kinh ngạc, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy thật sự làm nàng giật mình. Nói xong liền tiếp tục vào phòng bày biện những đồ đạc đã lấy ra.
Trâu Tư Khang nhướng mày, chỉ vậy thôi?? Chuyện lưu luyến không rời, lã chã rơi lệ đâu? Hắn đã nghĩ sẵn lời an ủi rồi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận