Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 401 uông gia

Phương phụ Phương Siêu Quần nhìn thấy người tới vội vàng tiếp đón, Hứa Đông Mai cũng cùng nhau nghênh đón.
"Anh họ, chị dâu, hai người đến rồi, mời vào trong ạ." Đối với người anh họ này, Phương Siêu Quần rất coi trọng. Khi còn nhỏ vì chuyện gia đình, hắn đã ở nhà dì cả một thời gian dài, coi như là lớn lên cùng người anh họ này nên tình cảm rất tốt.
"Đúng vậy, vất vả cho các người quá, mau lại đây ngồi xuống vị trí chủ vị này." Nụ cười trên mặt Hứa Đông Mai càng thêm dịu dàng. Uông gia này coi như là người thân mà Phương gia bọn họ có thể tự hào mà khoe ra.
Không nói đến việc đương gia là một tay gây dựng Cung Tiêu Xã, ngay cả con trai cả của Uông gia dạo gần đây cũng đã thăng lên vị trí chủ nhiệm văn phòng.
"Ừ, hôm nay là đại hỉ của Phương gia, ta dẫn vợ và con đến đây chúc mừng." Uông Văn Trung gật gật đầu.
"Chúc mừng biểu thúc ạ." Uông Hoa, con trai cả của Uông Văn Trung cũng tiến lên chào hỏi. Vì tình giao hảo của thế hệ trước, nên hai nhà vẫn luôn qua lại khá thân thiết, mỗi lần gặp mặt vẫn luôn phải khách khách khí khí.
"Tốt, tốt, tốt, Tiểu Hoa cũng lớn như vậy rồi, khi nào rảnh nhớ tìm biểu thúc uống vài chén." Phương Siêu Quần vỗ vỗ vai cháu trai cả. Mấy năm nay vì công việc, hắn ít có sự giao thiệp với những người trẻ tuổi cùng lứa.
Hơn nữa, hắn chỉ có một cô con gái, không nói chuyện hợp với hai người con trai của Uông gia, thế hệ trẻ tuổi của hai nhà cơ bản đã không còn lui tới. Phương Siêu Quần nghĩ đến việc tình thân sắp đứt đoạn, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
"Vâng ạ." Uông Hoa không từ chối, dù rằng hắn cũng không cảm thấy mình có gì để nói chuyện với ông biểu thúc này.
Hoàng Quế Phân, người luôn đi phía sau, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn cậu con trai út của mình, muốn bảo nó tiến lên chào hỏi mọi người.
Đáng tiếc, Uông Hải đi ở phía sau, ngay cả một ánh mắt cũng không cho bà ta, chỉ lo đứng ở phía sau, bịt tai làm ngơ trước những lời hàn huyên của mọi người.
Trên mặt còn lộ vẻ không kiên nhẫn. Nếu không phải người già trong nhà ra lệnh cả nhà phải có mặt, hắn căn bản sẽ không đến, có thời gian này còn không bằng cùng bạn học đi ra ngoài chơi.
Hoàng Quế Phân thấy vậy trong lòng ảm đạm, trên mặt vẫn luôn cố giữ nụ cười thỏa đáng. Bà ta tuy là kế thất của Uông Văn Trung, nhưng cả cái vòng giao thiệp này đều biết bà ta vốn xuất thân là bảo mẫu, nhìn bà ta mang theo vài phần coi khinh, dần dà bà ta cũng mất đi tâm tư giao tiếp với mọi người.
Dù sao ngày thường bà ta an phận ở nhà Uông gia, không có việc gì thì sẽ không ra khỏi cửa.
Những trường hợp như thế này, bình thường là không cần bà ta đi, lần này có lẽ là vì cùng Phương gia tương đối thân thiết, nên Uông lão gia mới yêu cầu cả nhà cùng tham dự.
Nhắc tới việc khi xưa ở đại đội sinh hạ con trai cả, mỗi ngày bà ta vừa mở mắt ra đã nghĩ đến việc kiếm điểm công, vội đến chân không chạm đất, căn bản không có thời gian quản con. Nhưng con trai cả lại rất hiểu chuyện, cơ bản không có việc gì cần bà ta phải lo lắng.
Sau này, gả đến Uông gia sinh con trai út, bà ta không cần lại bận rộn như trước kia, mỗi ngày toàn bộ tâm tư đều đặt lên người con trai út. Nhưng sau khi lớn lên, con trai út cũng không thân thiết với bà ta, thậm chí có đôi khi bà ta nói nhiều hai câu, còn tỏ vẻ vô cùng chán ghét, cũng không biết là vấn đề ở đâu.
"Hôm nay thật sự là tiếp đón không chu toàn, chúng ta mau lại đây ngồi xuống đi." Phương Siêu Quần làm bộ như không nhìn thấy những giằng co ngấm ngầm trong nhà Uông, hòa giải, một bên dẫn mọi người đi về phía chỗ ngồi chủ vị.
Hứa Đông Mai kín đáo đánh giá hai người phụ nữ nhà Uông, cuối cùng nhiệt tình nắm lấy tay của con dâu cả nhà Uông là Lương Tú Tú cùng nhau đi.
Lúc mọi người đi ngang qua bàn của Lăng Vân Duyệt.
Hoàng Quế Phân vô tình nhìn thấy Tạ Vinh Quang đang ngồi ở một bên, bước chân hơi khựng lại, hai tay không tự chủ mà nắm chặt.
Từ sau lần vô tình gặp con trai cả ở trung tâm thương mại lần trước, bọn họ liền chưa từng gặp lại. Kỳ thật bà ta muốn hỏi xem hắn có còn nhận ra bà ta hay không, còn có vì sao lại ở Kinh Thị cách xa ngàn dặm?
Năm đó, khi mới gả đến Uông gia, bà ta vẫn liên hệ với nhà mẹ đẻ, còn lén gửi tiền về hai lần, sau này có thai con trai út, cũng không biết có phải là do tuổi tác của bà ta hay không, thân thể con trai út không được tốt lắm khi mới sinh ra, việc chăm sóc nó đã chiếm hết tâm trí bà ta, tự nhiên không rảnh lo đến những việc khác.
"A... Hoàng nãi nãi, bà làm gì vậy? Sao đột nhiên dừng lại thế?" Uông Tiểu Kiệt hiếm khi có thể ra ngoài, nhưng vì có ông nội ở đây, cũng không dám quá mức càn quấy, chỉ là mắt vẫn nhìn xung quanh trái phải, không thể dừng lại một khắc.
Chính vì thế, Hoàng Quế Phân đang đi phía trước đột ngột dừng lại, cậu ta liền trực tiếp đụng phải, vì còn nhỏ nên bị va phải ngã ngồi xuống đất.
"Tiểu Kiệt, xin lỗi, bà không cố ý, cháu có bị đau ở đâu không?" Hoàng Quế Phân hoàn hồn, vội vàng khom lưng muốn đỡ người đứng dậy.
"Mẹ, con nói mẹ là người lớn như vậy rồi, đi đường kiểu gì không để ý thế?" Lương Tú Tú một bước lên trước đỡ con trai mình dậy, đau lòng kiểm tra xem có bị thương ở đâu không, miệng còn không quên nhỏ giọng oán trách hai câu.
Chỉ là nghĩ đây dù sao cũng là ở bên ngoài, bố chồng cũng có mặt ở đây, cũng không dám nói quá lời, đành phải đè nén lửa giận trong lòng xuống.
"Xin lỗi, tôi vừa nãy đang nghĩ chuyện, không để ý tới Tiểu Kiệt ở phía sau." Hoàng Quế Phân nhìn thấy con dâu tức giận, thấp giọng giải thích, nghĩ đến Tạ Vinh Quang bên cạnh sẽ thấy cảnh tượng này, bà lại càng cúi thấp đầu.
Uông Văn Trung nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không nói gì rồi lại quay người tiếp tục đi về phía trước.
"Được rồi, có việc gì về nhà rồi nói, đi ngồi xuống trước đi." Uông Hoa duỗi tay kéo kéo tay áo vợ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Vừa rồi phụ thân anh ta tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn qua lại vô cùng sắc bén, người quen thuộc với ông ta đều biết ông ta đang tức giận.
Lương Tú Tú nghe vậy lập tức không dám ở cọ cãi, lôi kéo con trai Uông Tiểu Kiệt nhanh nhẹn đi theo qua. Bố chồng cô ta bình thường tuy rằng không quản việc vặt trong nhà, nhưng chỉ cần ông ta mở miệng, không ai có thể phản bác. Cho nên cô ta tuy rằng không thích mẹ chồng hờ này, nhưng vẫn biết giữ chừng mực.
Tạ Vinh Quang nhìn toàn bộ quá trình, nhưng lại không nói một lời nào.
Lăng Vân Duyệt vừa hay ngồi ở phía bên kia, nên để ý thấy cậu thiếu niên vẫn luôn đi theo sau nhóm người này khi họ tranh chấp, toàn bộ quá trình không hề tham gia vào, dường như đã quen với cảnh tượng như vậy, lại dường như hết thảy không liên quan đến cậu ta, trên mặt chỉ có vẻ thờ ơ và không kiên nhẫn.
Lăng Vân Duyệt nhìn nhìn Tạ Vinh Quang xem hắn không có gì dị thường, cũng không nói gì.
"Nhận ra ai sao?" Trâu Tư Khang vừa mới cất xong đồ đạc cho Tiểu Đoàn Tử, kết quả vừa ngước mắt lên đã thấy ánh mắt vợ mình nhìn Tạ Vinh Quang có chút kỳ lạ, lại nhìn nhìn đám người vừa rời đi. Không nhịn được nhỏ giọng hỏi han.
Đang dỗ Tiểu Đoàn Tử, Trình Học Minh nghe vậy, cũng tò mò nhìn sang, vừa rồi bên kia ồn ào như vậy, hắn đương nhiên cũng chú ý tới, chẳng qua thấy là người không quen biết, nên cũng không để ở trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận