Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 120 nàng chiêu bài sớm muộn gì đến nện ở thanh niên trí thức điểm

Chuyện này lan truyền đi chưa đầy nửa ngày, toàn bộ đại đội đã bắt đầu râm ran về chuyện của Hứa Lai Đệ và Lưu Thắng Lợi, hễ cứ liên quan đến cứu người thì y như rằng lại có thêm vài dị bản khác nhau.
Đương nhiên nội dung chính vẫn xoay quanh việc Lưu Thắng Lợi đã cứu Hứa Lai Đệ như thế nào, cùng chuyện da t·h·ị·t có sự đụng chạm.
Trương Bích Phân hài lòng nhìn hiệu quả này, coi như không uổng c·ô·ng bà ta đã đem sọt trứng gà kia đi biếu.
Hôm sau.
Đến trưa, vừa tan làm thì điểm thanh niên trí thức đã có hai vị kh·á·c·h không mời mà đến.
"Ồ, mọi người ở đây cả à? Chúng tôi đến tìm Hứa thanh niên trí thức, không biết cô ấy có nhà không?" Nói đến đây, Trương Bích Phân kỳ thật có chút khó chịu.
Chẳng qua là bị rớt xuống nước thôi mà, người ta cũng đã cứu lên rồi, người cũng không có vấn đề gì lớn, hôm nay cư nhiên còn nghỉ ngơi không đi làm c·ô·ng.
Sau này mà vào cửa nhà bà ta, c·ô·ng điểm này chính là của bà ta, ngẫm lại thôi cũng đã thấy mệt.
Ai, thanh niên trí thức đúng là có điểm không tốt, điệu bộ tiểu thư, nhưng nhi t·ử nhà bà ta điều kiện Trương Bích Phân cũng biết rõ, thật sự không thể nói là tốt, có được cô con dâu miễn phí coi như cũng không kén chọn gì thêm.
Lúc Hà Phương Viên còn ở thì mọi người còn không thấy gì, sau khi anh ta đi rồi, điểm thanh niên trí thức cũng không có ai làm chủ, trong tình huống này, không ai ra tiếp lời thì bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Về chuyện ngày hôm qua, mọi người ít nhiều cũng hiểu rõ, người này rõ ràng là đến không có ý tốt mà, mọi người đều là thanh niên trí thức, tuy không thể liều mình cứu giúp, nhưng ít ra cũng không thể thừa nước đục thả câu được.
"Thím ơi, Hứa thanh niên trí thức vẫn còn trong ký túc xá đấy ạ, thím tìm cô ấy có việc gì không?" Trong lúc mọi người đang bàn tán, Lư Diễm Linh p·há tan sự im lặng.
Cô ta cũng không để ý nhiều như vậy, theo cô ta thấy, Hứa thanh niên trí thức coi như là mất trong sạch rồi, sớm muộn gì cũng phải gả cho Lưu Thắng Lợi thôi, còn không bằng sớm thỏa hiệp, qua đó còn có ngày lành mà sống.
Trương Bích Phân vừa thấy là cháu gái của Lư kế toán, Lư Diễm Linh, lập tức cũng k·á·c·h khí hơn hẳn, đừng thấy ngày thường không hay nhìn mặt kế toán đại đội, nhưng mỗi năm chia lương chia t·h·ị·t đều phải t·r·ải qua tay người ta, nếu muốn ngấm ngầm gây khó dễ thì chỉ là chuyện nhỏ.
"Ồ, đây không phải Diễm Linh đó sao? Nghe nói cháu lấy chồng rồi cơ đấy." "Vâng ạ, đúng vậy, ái nhân của cháu là Lữ thanh niên trí thức, hôm nay anh ấy làm c·ô·ng còn chưa về ạ." Lư Diễm Linh có chút thẹn t·h·ùng mà cúi đầu, tuy rằng cuộc sống có khổ cực một chút, nhưng hiện tại trong đại đội cô nương nào mà không hâm mộ cô ta gả cho người thành phố.
Trương Bích Phân nhìn bộ dạng này của cô ta, trong lòng có chút k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g, gả cho thanh niên trí thức thì có gì ghê gớm, mỗi ngày lấy c·ô·ng điểm còn chưa đủ cho mình ăn nữa là.
Ngay cả vợ mình cũng nuôi không n·ổi, có gì mà phải kiêu ngạo, còn nói cái gì mà người thành phố, hiện tại còn không phải giống như bà ta là dân chân đất, tương lai còn có thể về thành được hay không thì chưa chắc đâu.
"Diễm Linh à, hôm nay thím đến đây chủ yếu là muốn bàn bạc một chút chuyện của Thắng Lợi nhà thím và Hứa thanh niên trí thức, chuyện này cả đại đội đều đã lan truyền khắp rồi, thím cũng không muốn để cho Hứa thanh niên trí thức phải chịu uất ức mà." Bà mối Đặng bà t·ử bên cạnh thấy cuối cùng cũng có kẽ hở để mình nói chuyện, vội vàng chen vào, điểm thanh niên trí thức này bà ta cũng đã đến lần thứ hai rồi, ít nhiều cũng có chút hiểu biết.
"Thật là phiền toái vị muội t·ử đây hỗ trợ gọi người, việc hôn nhân này thành công, cũng có c·ô·ng lao của cháu đấy, đây chính là chuyện tốt tích đức đó." Lư Diễm Linh bị người ta tâng bốc đến ngơ ngác như rơi vào sương mù, đứng dậy liền hướng ký túc xá nữ thanh niên trí thức đi.
Những người khác nhìn nhau, điểm thanh niên trí thức này vốn đâu có cách âm, tiếng to như vậy, Hứa thanh niên trí thức cũng không hề lộ diện, rõ ràng là không muốn cuộc hôn nhân này rồi.
Lư Diễm Linh còn ba hoa chích chòe vội vàng đi đắc tội với người ta, thật đúng là khiến người ta không biết nói sao cho phải. Cũng tại Lữ Giang hiện tại còn chưa về, nếu anh ta ở đây, khẳng định sẽ không như vậy đâu.
Hứa Lai Đệ tức đến nghiến răng nghiến lợi, chuyện gì x·ảy ra bên ngoài, nàng cũng nghe thấy hết rồi, người Lưu gia quả nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng đã sớm đoán được rồi, chỉ là không nghĩ tới lại gấp gáp như vậy, mới có một ngày đã tìm tới cửa rồi.
Đúng lúc này Lư Diễm Linh đi đến. "Ai, Hứa thanh niên trí thức, cô tỉnh rồi à, vừa hay, người Lưu gia đang ở bên ngoài chờ cô đấy." "Cút, cần gì cô xen vào chuyện của người khác, muốn gả thì tự cô gả đi." Lúc này Hứa Lai Đệ cũng chẳng thèm để ý gì đến cháu gái của kế toán nữa, trong lòng nàng chỉ toàn là tức giận không thể kiềm chế.
"Cô nói cái gì? Hứa Lai Đệ, cô đừng có quá đáng, tôi hảo tâm đến đây gọi cô, cô cư nhiên bảo tôi cút." Lư Diễm Linh cũng nổi giận, cô ta t·h·iệt tình suy nghĩ cho Hứa thanh niên trí thức, với cái danh tiếng hiện tại của cô ta, trừ bỏ Lưu Thắng Lợi ra thì còn có thể tìm được ai tốt hơn chứ, một lòng tốt trao cho c·ẩ·u gặm.
"Ai cần cô hảo tâm, cô tốt bụng như vậy, sao không tự mình gả qua đó đi." Hứa Lai Đệ vừa nghe những lời này càng bùng nổ.
"Cô... Cô quá đáng lắm rồi. Tôi sẽ đi mách ông nội tôi." Lư Diễm Linh dậm chân một cái rồi định về nhà mách tội, khi còn nhỏ chỉ cần cô ta dùng chiêu này là người trong đại đội đều phải nhường nhịn cô ta.
Hiện tại Hứa Lai Đệ cũng mặc kệ những cái đó, nàng đã đến nước này rồi, còn có thể tệ hơn được nữa sao, dù sao đ·ánh ch·ết nàng cũng sẽ không gả, nghĩ vậy, nàng l·ồm c·ồm b·ò dậy đi ra ngoài.
Tương tự, những người bên ngoài cũng nghe được tiếng cãi nhau của hai người trong ký túc xá, nghe được việc Hứa Lai Đệ không nể mặt nhi t·ử mình như vậy, Trương Bích Phân t·h·iếu chút nữa không nhịn được chửi ầm lên.
Hừ, chỉ là một thanh niên trí thức không có người thân thích để nương tựa mà thôi, tưởng mình là tiên trên trời chắc? Bà ta không tin là không trị được đâu.
Sau khi Hứa Lai Đệ đi ra, liếc mắt một cái đã thấy Trương Bích Phân đang ngồi ở nhà chính còn có một người quen cũ, người này nàng đã gặp qua rồi, lần trước nhà Lưu Thành đến cầu hôn cũng là bà mối này.
Khi đó nàng còn thầm cười nhạo Khổng Minh Anh kén cá chọn canh, cuối cùng gả cho dân chân đất, không nghĩ tới báo ứng lại đến nhanh như vậy, lại còn đến cùng một bà mối nữa chứ.
"Là các người muốn gặp ta? Muốn ta gả cho nhi t·ử các người?" Hứa Lai Đệ liếc mắt một cái đã thấy các bà ta phiền rồi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói chuyện.
"Ồ, đây là Hứa thanh niên trí thức hả. Trông thật sáng sủa, nhìn là biết có phúc khí rồi." Đặng bà t·ử vừa thấy tình hình có điểm không ổn, vốn dĩ Lưu gia còn đ·á·n·h tiếng bảo đảm là sẽ thành công, bằng không bà ta cũng không đời nào nhận mối của Lưu Thắng Lợi, Lưu Thắng Lợi rõ ràng chính là cái của nợ, tạp cả danh tiếng của bà ta đi chứ.
Hứa Lai Đệ căn bản là không tiếp lời, kịch bản của bà t·ử này nàng đã được chứng kiến qua rồi.
"Khụ, Hứa thanh niên trí thức, chuyện này cũng là do nhi t·ử tôi có lỗi, ngày hôm qua thấy cô bị rơi xuống nước, hảo tâm cứu cô, không ngờ lại bị đội viên khác nhìn thấy, hiện tại chuyện của hai người lan truyền khắp nơi trong làng ngoài xóm rồi, không kết hôn thì thanh danh của cô sẽ không tốt đâu." Trương Bích Phân kiên nhẫn g·i·ả t·h·í·c·h cho Hứa Lai Đệ, huống hồ những gì bà ta nói đều là thật, để chuẩn bị cho trận đ·á·n·h ác l·i·ệ·t này hôm nay, ngày hôm qua bà ta đã thức suốt đêm trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhà mẹ đẻ của bà ta ở đại đội bên cạnh, hiện tại không phải là truyền đến tận đại đội bên cạnh đều biết hết rồi sao.
"Hay lắm, ta đ·ả·o muốn xem, còn có ai dám b·ứ·c ta, nếu ai ép ta gả chồng, ta hôm nay sẽ treo cổ ngay trước cửa điểm thanh niên trí thức, để cho lãnh đạo c·ô·ng xã đều phải đến xem, ta hảo hảo một thanh niên trí thức bị các người h·ạ·i thành ra cái dạng gì." Hứa Lai Đệ cũng quyết không khoan nhượng.
Trương Bích Phân nghe được những lời này thì tươi cười tr·ê·n mặt cũng biến mất, đây là muốn c·á ch·ết lưới rách à. Nhi t·ử bà ta đúng là không tốt, nhưng bị người ta gh·é·t bỏ đến cái mức này thì bà ta làm mẹ cũng không chịu n·ổi.
Những thanh niên trí thức đang nghe ở bên cạnh thì sợ hãi. "Hứa thanh niên trí thức, cô đừng k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, luôn có biện p·h·áp giải quyết mà." "Một khi đã như vậy thì chúng ta cũng không cần nói chuyện nữa, cũng hy vọng Hứa thanh niên trí thức cô nh·ậ·n rõ hiện thực, nhi t·ử tôi chính là ân nhân cứu m·ạ·n·g của cô, chuyện này mà nói đến lãnh đạo, nhi t·ử tôi cũng là một anh hùng." Trương Bích Phân không ngờ đối phương lại cứng rắn như vậy. Nhưng lời đã đến nước này, bà ta thật sự không thể tiếp tục nữa, Lưu gia bà ta không thể mang tiếng b·ứ·c t·ử người, vả lại muốn cho người ngoan ngoãn gả vào cửa có rất nhiều biện p·h·áp, nếu văn không được thì đừng trách bà ta.
Hiện tại chỉ có thể rút lui trước. Hừ, bà ta cũng xem xem Hứa Lai Đệ này có thể kiên trì được bao lâu, phải biết rằng, lời đồn đại chính là d·a·o g·i·ế·t người không thấy m·á·u.
Đặng bà t·ử bực bội, bà ta p·h·át hiện, bà ta có chút khắc với điểm thanh niên trí thức này, mỗi lần đều không được thuận lợi cho lắm.
Ai, bà ta có dự cảm chiêu bài của bà ta sớm muộn gì cũng nện vào cái điểm thanh niên trí thức này mất, cuộc sống không dễ dàng gì mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận