Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 362 nàng là ta mẫu thân

Hoàng Quế Phân nhìn ánh mắt Tạ Vinh Quang cũng hơi khựng lại, ẩn ẩn có một loại cảm giác quen thuộc, chỉ là hiện tại một lòng chỉ muốn nhanh chóng đưa hai người này đi, cũng không suy nghĩ sâu xa.
“Tạ đại ca, sao vậy?” Lăng Vân Duyệt cũng phát hiện sắc mặt Tạ Vinh Quang không đúng, thấp giọng dò hỏi.
“Không có gì, chúng ta đi thôi.” Tạ Vinh Quang cúi đầu, bước nhanh rời đi.
Lăng Vân Duyệt lúc này cũng không rảnh so đo với đám trẻ con tinh nghịch, liếc nhìn Hoàng Quế Phân, không nói thêm gì, cũng đi theo sau. Sắc mặt Tạ đại ca rõ ràng không được ổn, chẳng lẽ do cô đi dạo hơi lâu, nên anh ấy mệt mỏi?
Haiz, sức chiến đấu của đàn ông quá kém.
Lăng Vân Duyệt lắc đầu, có chút hoài niệm những ngày tháng cùng Trương đại nương "chiến đấu" ở Cung Tiêu Xã năm xưa.
Uông Tiểu Kiệt thấy người đã đi, lá gan cũng lớn lên, đối với bóng lưng rời đi của Lăng Vân Duyệt huơ tay múa chân một hồi.
Hoàng Quế Phân thấy người đi khỏi thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ là đột nhiên nhớ tới câu ‘Tạ đại ca’ vừa rồi nghe được. Bà hơi khựng lại, họ Tạ ư?
Hoàng Quế Phân bỗng nhiên quay đầu tìm kiếm, chỉ là lúc này phía sau sớm đã không thấy bóng dáng hai người kia.
Khó trách bà cảm thấy quen thuộc.
Người kia... Nguyên lai là Tiểu Quang của bà.
Năm đó chồng bà gặp chuyện không may, con lại còn nhỏ dại, hai mẹ con cô nhi quả phụ sống ở đội sản xuất rất khó khăn. Ban đầu, người nhà muốn bà tái giá, nhưng bà không muốn. Nhưng cuộc sống ở đội sản xuất thật sự quá khổ, gần một năm bà đã không chịu nổi nữa.
Sau đó, cô cô gả vào thành phố nói với bà, nghĩ cách đưa bà vào thành phố làm công, chỉ cần nấu cơm đơn giản cho người ta mỗi tháng có thể kiếm được hai mươi đồng tiền.
Lúc đó bà vui lắm, một người phụ nữ nông thôn cái gì cũng không hiểu như bà thế mà cũng có thể kiếm tiền như mọi người, bà không chút do dự đồng ý. Trong lòng lại nghĩ đợi kiếm được tiền, sẽ mua đường cho con trai ăn.
Sau khi theo cô cô lên thành phố làm việc được một tháng, bà mới phát hiện, đâu phải là thuê người làm công, rõ ràng là xem mắt.
Tại bà ngốc, không ngờ một người phụ nữ không đọc sách, cái gì cũng không hiểu như bà, người ta lại muốn chọn bà.
Đối tượng xem mắt chính là người đàn ông hiện tại của bà, lớn hơn bà chừng mười tám tuổi, ngay cả con trai ông ta cũng chỉ nhỏ hơn bà vài tuổi.
Nhưng bà ở đội sản xuất thật sự không chịu nổi nữa, chưa kể đến ánh mắt dò xét của người khác, mỗi ngày bà liều mạng cũng chỉ được sáu công điểm, căn bản không nuôi nổi bản thân và đứa con trai còn nhỏ.
Hơn nữa, trong một tháng làm việc ở thành phố này, tuy rằng mỗi ngày phải làm không ít việc, nhưng đều là việc nhà tương đối nhẹ nhàng. Có sự so sánh, sự phản kháng trong lòng bà cũng ít đi.
Lúc đó bà nghĩ, lấy chồng cũng tốt, lấy chồng rồi bà có tiền, cũng có thể chăm sóc đứa con trai ở nông thôn.
Chính là, mọi chuyện thay đổi từ khi nào nhỉ?
Là từ khi cô cô yêu cầu bà nói dối rằng mình không có con?
Hay là từ khi nhị bảo ra đời?
Bà không biết.
Sau này có Uông Tiểu Kiệt, bà dường như thật sự đã quên mất đứa con trai cả ấy.
Chỉ là không ngờ rằng trời cao cuối cùng vẫn thương xót bà, cho bà cơ hội được gặp lại con trai mình.
Cô gái kia chắc là con dâu của con bà nhỉ, thoạt nhìn là người tính tình mạnh mẽ. Như vậy cũng tốt, không giống bà, đi đến đâu cũng không tránh khỏi bị người khác khi dễ, một nhà ba người sống thật tốt.
“Hoàng Quế Phân, bà mau lại đây mua cho tôi cái này, nếu không tôi mách với ông nội, bà làm tôi bị lạc hôm nay.” Uông Tiểu Kiệt chẳng nghĩ ngợi nhiều, thấy "ác phụ" khi dễ mình đã đi, liền chạy loạn khắp cửa hàng Hữu Nghị, thấy món đồ chơi mình thích thì dừng lại, kêu gào Hoàng Quế Phân mua cho hắn.
Hô nửa ngày, mới phát hiện người vẫn đứng ở đằng xa, có chút tức giận uy hiếp.
Đối với bà nội kế này, hắn trước nay đều không sợ, mẹ hắn đã nói với hắn, bà nội kế này vốn là người giúp việc trong nhà họ, là loại không biết xấu hổ trèo lên giường ông nội hắn mới được gả vào, không phải người nhà của hắn.
Trẻ con đâu hiểu những vòng vo phức tạp của người lớn, nhưng lại giỏi bắt chước nhất, sẽ căn cứ vào thái độ của người lớn trong nhà mà đối xử với mọi người.
“Đến đây, đến đây.” Hoàng Quế Phân lau đi hốc mắt đã ướt đẫm, nhanh chân chạy qua.
***
Bên kia.
Do hoàn cảnh chung thay đổi gần đây, Kinh Thị đã có thêm không ít các quán cơm tư nhân, chẳng qua phần lớn đều là lén lút mở trong các ngõ hẻm nhỏ.
Nơi này là khu phố buôn bán lớn nhất Kinh Thị, tự nhiên cũng sẽ có những quán ăn tư nhân, chẳng qua lúc này hai người đang tay xách nách mang một đống lớn đồ, hơn nữa Tạ Vinh Quang rõ ràng tâm trạng không tốt lắm, cho nên Lăng Vân Duyệt cũng không có tâm trạng tìm kiếm, trực tiếp vào quán cơm quốc doanh bên cạnh.
Đang là giờ cơm trưa, khách hàng trong quán cơm so với trước kia cũng không tính là quá đông.
Quán cơm tư nhân mọc lên nhiều, việc làm ăn của quán cơm quốc doanh cũng bị ảnh hưởng.
Nhân viên phục vụ ngồi ngay ngắn sau quầy thu ngân, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ một cái, thu tiền, rồi bảo bọn họ tự tìm chỗ ngồi chờ.
“Tạ đại ca, hay là em ăn xong rồi về luôn nhé?” Trong lúc chờ đợi đồ ăn, Lăng Vân Duyệt nhìn Tạ Vinh Quang vẫn luôn im lặng nói.
Trong lòng âm thầm tính toán, lát nữa đưa người về, rồi mình quay lại đây một chuyến, dù sao thì bụng cô cũng lớn rồi, mỗi tuần cũng chỉ có một ngày nghỉ ngơi như vậy, hôm nay không mua, không chừng khi nào mới có thời gian đến nữa.
“Mua xong rồi à?” Tạ Vinh Quang có chút bất ngờ, thấy tư thế vừa rồi của cô hoàn toàn không giống như là muốn kết thúc.
“Ừm, mua xong rồi.” Lăng Vân Duyệt nghĩ nghĩ, không nói rõ, dù sao thì đàn ông cũng sĩ diện, thể lực kém chút thì cũng chịu thôi.
Không biết vì sao, Tạ Vinh Quang dường như đã hiểu được ánh mắt của Lăng Vân Duyệt, không chút nghĩ ngợi mà buột miệng thốt ra.
“Người phụ nữ vừa rồi... là mẹ tôi.”
"Mẹ?" Lăng Vân Duyệt định nói gì đó thì nuốt lại ngay lập tức, có chút không thể tin được mà nhìn Tạ Vinh Quang.
“Năm đó cha tôi qua đời vì tai nạn, tôi còn nhỏ dại, chuyện gì cũng không hiểu, ông bà nội và những người con khác không giúp được gì nhiều, bà ấy ở đội sản xuất sống rất khổ.
Có một ngày, bà ấy nói muốn đi kiếm tiền mua đường cho tôi, không lâu sau, người bên ông ngoại tôi đột nhiên đến nói bà ấy đã tái giá, bảo tôi đừng đi tìm bà ấy.” Tạ Vinh Quang cười khổ một tiếng, khi còn nhỏ hắn căn bản là không muốn ăn đường, đáng tiếc không ai hỏi ý kiến hắn.
Năm đó hắn khóc lóc truy hỏi ông ngoại, bà ấy gả đi đâu, đáng tiếc không ai nói với hắn, chỉ dặn dò đừng đi quấy rầy cuộc sống của bà ấy.
Chuyện này đè nặng trong lòng hắn rất lâu, lâu đến mức bây giờ vẫn nhớ rõ mồn một.
Khi còn nhỏ hắn cũng từng nghĩ, liệu có một ngày, bọn họ sẽ gặp lại nhau. Sau khi rời khỏi đội sản xuất, trong lòng cũng thêm chút chờ mong, hắn sẽ trân trọng mỗi một ngày ra ngoài làm nhiệm vụ, sẽ cẩn thận quan sát mỗi một người đi đường, đối chiếu với gương mặt trong ký ức sâu thẳm kia.
Sau này thời gian trôi qua, hắn cũng dần nghĩ thông suốt, người với người là do duyên phận.
Quả nhiên khi hắn không còn hy vọng nữa thì bà ấy lại xuất hiện, bên cạnh còn có một đứa trẻ năm sáu tuổi, không biết bọn họ có quan hệ gì.
Thì ra bà ấy cũng biết che chở người khác, sẽ kiên nhẫn nhận lỗi thay người ta, chỉ là không biết bà ấy có còn nhớ đứa trẻ bằng tuổi đứa bé kia năm nào hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận