Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 201 ai làm?

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh lại một lần nữa bị người mở ra.
“Tiểu Bảo làm sao vậy?” Người vừa đến nghe thấy tiếng nôn liền vội vàng chạy về phía chiếc giường ngủ cuối cùng.
Lăng Vân Duyệt nhìn dáng người người vừa tới có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Trâu Tư Khang khẽ nhíu mày, tuy rằng không thân thiết với người nhà họ Trâu, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái nhận ra người này là Nhị ca Trâu Tư Phong trên danh nghĩa của hắn.
Chẳng qua, hắn cũng không có thói quen bắt chuyện, nên đành làm như không quen biết, tiếp tục chăm sóc con trai mình.
“Sao anh giờ mới đến, Tiểu Bảo đói lắm rồi, anh mau đi mua bánh bao thịt đi.” Dương Minh Nguyệt thấy người đàn ông của mình đến, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng nói cũng mang vẻ ra lệnh quen thuộc.
“Không, tôi muốn hai cái, hai cái bánh bao thịt.” Tiểu mập mạp vừa nói vừa nuốt nước miếng ừng ực. Vừa rồi người phụ nữ kia đã ăn hai cái, hắn cũng muốn ăn hai cái.
“Được được được, ba sẽ đi mua cho con ngay.” Dương Minh Nguyệt hiện giờ chỉ muốn con trai mau im lặng, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, dù sao trong nhà cô ta cũng không thiếu mấy món đó.
“Hắn không phải ba của tôi, bà nội nói tôi không có ba.” Tiểu mập mạp trợn to mắt nhìn Trâu Tư Phong, lớn tiếng phản bác. Bà nội nói, cha kế chẳng ai tốt đẹp gì, sau này còn muốn tranh giành gia sản với nó, nếu nó không hung dữ lên thì cha kế còn đánh nó.
“Tiểu Bảo, con ăn nói kiểu gì vậy, mau xin lỗi ba đi.” Dương Minh Nguyệt không ngờ con trai mình lại dám nói chuyện như vậy trước mặt chồng mình, hoảng sợ, chột dạ quan sát sắc mặt của Trâu Tư Phong, thấy anh không tức giận thì mới hơi yên lòng.
Phải nói là đối với người đàn ông này, cô ta vẫn rất thích, trẻ tuổi, lớn lên còn được, đối xử với cô cũng không tệ.
Tuy rằng trước đây cô ta đã có một đời chồng, nhưng đó là do gia đình sắp đặt, hơn nữa còn đoản mệnh, sinh con chưa được hai năm thì người đã mất. Trâu Tư Phong mới xem như là người đàn ông cô ta thực sự thích.
"Được rồi, em so đo với trẻ con làm gì, anh đi mua bánh bao trước đây.” Trâu Tư Phong bình tĩnh nói xong, sau đó không ngoảnh đầu lại mà bước ra ngoài, ngay khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ.
Ánh mắt sắc bén như mưa bão, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, phẫn nộ gần như khiến hắn mất đi lý trí.
Vì công tác chuyển chính thức mà hắn cưới một người phụ nữ hơn mình mười tuổi đã qua một đời chồng, còn có một đứa con trai tám tuổi, ở trong nhà mỗi ngày nhẫn nhịn đã đành, bây giờ cư nhiên trước mặt người ngoài lại không cho hắn chút thể diện nào, quả nhiên là nuôi ong tay áo.
Trâu Tư Phong sau đó hung hăng đấm một quyền vào tường rồi mới rời đi.
Thấy có người đi mua bánh bao thịt, tiểu mập mạp cũng dần dần im lặng lại.
Dương Minh Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, còn về phần chồng cô, đợi con trai xuất viện xong, cô ta sẽ mua chút đồ dỗ dành là được, chẳng phải anh ta vẫn luôn muốn mua một cái đồng hồ hay sao.
Trâu Tư Khang nhìn Trâu Tư Phong rời đi, không khỏi cảm thán, thời gian thật sự có thể thay đổi một người.
Hắn không biết Trâu Tư Phong cưới người vợ này là vì nguyên nhân gì, bất quá trông có vẻ hắn không thích thân phận cha kế này lắm.
Đã từng là một người cuồng ngạo như vậy, cư nhiên cũng có thể trở nên nhẫn nhịn như thế, không biết cha mẹ hắn có biết hay không.
Lăng Vân Duyệt cảm thấy mấy phút ngắn ngủi vừa rồi cũng coi như là mở rộng tầm mắt, không ngờ sự tình lại phát triển như vậy.
"Đó là Trâu Tư Phong." Trâu Tư Khang thấy vợ mình vẻ mặt ngây ngốc, nghĩ ngợi một chút, vẫn lên tiếng nhắc nhở, xem tình huống này, có lẽ họ còn sẽ gặp lại.
Lăng Vân Duyệt kinh ngạc há hốc mồm, người nhà họ Trâu? ôi trời...
Chàng trai trẻ ở giường giữa thấy phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại, bèn trở mình ngủ tiếp.
Tiểu Nghiên Xuyên lúc này mặt ửng hồng, hô hấp vững vàng, nếu không phải thân thể vẫn còn nóng lên thì hoàn toàn không nhìn ra là đang sốt.
Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang không ở lại phòng bệnh lâu, trực tiếp dẫn con đi khám, nhưng kết quả đều vô vọng, bác sĩ đều nói con bé chỉ ngủ thôi, chỉ cần chờ đợi. Bất đắc dĩ, họ đành phải tiếp tục ở lại bệnh viện.
Dù sao về nhà cũng không thể yên tâm, thà ở đây còn hơn, có chuyện gì đột xuất còn có thể ứng phó kịp thời.
Khi họ trở về phòng bệnh, từ xa đã thấy cái túi nhỏ họ mang đến bị người ném ra cửa, đồ đạc bên trong vương vãi đầy đất, vô cùng dễ thấy. Chiếc khăn lông mà con trai cô vừa dùng để lau người cũng bị ném ra.
Lăng Vân Duyệt nhíu mày, lửa giận bừng bừng bốc lên.
Cô đi nhanh về phía trước, mạnh mẽ đẩy cửa phòng bệnh ra.
Trâu Tư Khang thấy tình hình này cũng không khỏi cau mày, ôm con trai theo sau.
"Ai làm?" Ánh mắt Lăng Vân Duyệt đảo một vòng quanh phòng bệnh, cuối cùng dừng lại trên người Dương Minh Nguyệt đang vẻ mặt chột dạ.
Dương Minh Nguyệt cúi đầu làm bộ không nghe thấy, vừa rồi khi con trai cô ta ném đồ, cô ta cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Xem cách ăn mặc của hai người kia thì chắc không phải là người có địa vị gì, cùng lắm thì đến lúc đó đưa cho chút tiền là xong, không ngờ người phụ nữ này tính tình lại lớn như vậy.
Chàng trai trẻ đang nằm trên giường bệnh giữa phòng thản nhiên ăn tối, nghe thấy tiếng mở cửa lớn thì giật mình, thiếu chút nữa thì bị rau xanh trong miệng làm sặc, quay đầu lại định làm ầm ĩ hai câu để xả giận, nhưng vừa thấy tình hình này thì biết không thể trêu vào, lời đến miệng lại đổi.
“Không phải tôi đâu, chân tôi còn què mà.” Vừa nói vừa chỉ vào cái chân to đang bó kín mít của mình, cứu mạng, bạn cùng phòng bệnh của hắn đều là hạng người gì vậy?
“Tôi hỏi ai làm?” Lăng Vân Duyệt nghe vậy nhìn chân đối phương, không khỏi khóe miệng giật giật, thật ra cô chưa từng nghi ngờ hắn, hắn còn không xuống được giường, thật sự không có sức lực để phá hoại.
Lúc này Trâu Tư Khang ôm Trâu Nghiên Xuyên vẫn còn hôn mê cũng đuổi kịp, đánh giá thoáng qua mấy người trong hiện trường, đều không phải đối thủ của vợ mình, bèn yên tâm làm người đàn ông phía sau cô, chăm sóc con trai.
"Là tôi ném đấy, ai bảo chị ăn bánh bao thịt không cho tôi, quỷ keo kiệt." Tiểu mập mạp đột nhiên giật tay ra khỏi tay Dương Minh Nguyệt đang kéo, đứng lên giường bệnh chống nạnh, ngẩng cao cằm, hô to với Lăng Vân Duyệt, nói xong câu cuối cùng còn không quên làm mặt quỷ.
"Ồ, vậy thì đừng trách tôi." Lăng Vân Duyệt nói rồi siết chặt nắm đấm, hướng về phía tiểu mập mạp mà đi đến.
Chỉ là mỗi khi cô tiến một bước, tiểu mập mạp lại run rẩy lên, mẹ nó nói, nó còn nhỏ, người khác sẽ không so đo với nó đâu.
Chàng trai trẻ ở giường giữa nghe vậy lập tức đậy nắp hộp cơm tối của mình, cố gắng rụt mình về phía đầu giường, hắn vẫn còn là bệnh nhân, đừng để tai bay vạ gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận