Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 447 cô nương có thể lớn mật đề yêu cầu

Lăng Vân Duyệt thấy hắn không lay động, cũng có chút nóng ruột, rốt cuộc nàng đâu phải là lựa chọn duy nhất của hắn.
“Cái này gọi là đồng hồ, mỗi ngày chỉ cần nhìn một cái là biết mấy giờ, so với cái đồng hồ cát kia của các ngươi tiện lợi hơn nhiều.
Đúng rồi, cái này với cái này gần như nhau còn có một loại gọi là đồng hồ báo thức, ngươi chỉ cần đặt ra một thời gian, đến giờ nó sẽ tự động nhắc nhở ngươi.
Ở chỗ các ngươi, đi chầu mà đến muộn chắc hẳn rất nghiêm trọng đúng không? Cái thứ này có thể bảo vệ cái đầu của các ngươi tốt hơn đó nha.” Lăng Vân Duyệt không ngừng cố gắng, cầm lấy đồ vật trên mặt đất rồi bắt đầu giới thiệu từng cái.
Bạch Dễ Hàn vốn dĩ rất hứng thú, kết quả nghe được mấy lời này nhịn không được giật giật khóe miệng.
Cha hắn tuy rằng cần phải thượng triều, nhưng cũng không đến mức đi trễ là bị chém đầu. Đôi khi hứng lên là hắn lại bãi công, dù sao hắn cũng chỉ là đi cho đủ số người, lần trước hắn nằm lì ở nhà mấy ngày trời, Hoàng thượng cũng không phát hiện ra, thật sự là không có chút cảm giác tồn tại nào.
Bởi vì Hoàng hậu nương nương trong cung là cô mẫu của hắn, gia gia hắn trước kia cũng lập chiến công hiển hách, nên cũng không ai dám sau lưng nói xấu. Chỉ cần đời này hắn không tạo phản, không nói là đi nghênh ngang trong cung, nhưng cái đầu thì vẫn có bảo đảm.
Bất quá cái vị đối diện này cũng rất kỳ quái, đến cả cái ngọn lửa cơ cũng không có, ngược lại có nhiều đồ vật kỳ lạ cổ quái như vậy, cũng không biết là tiên tiến hay là lạc hậu nữa.
“Mấy cái này không thích cũng không sao, ta còn có cái này, đây không phải là rượu bình thường đâu, nhập khẩu êm dịu, mùi hương xộc thẳng vào mũi, đảm bảo Hoàng thượng của các ngươi cũng chưa từng được uống.” Lăng Vân Duyệt vừa nói lại cầm lấy Mao Đài bắt đầu giới thiệu.
Nhớ tới mùi vị lần trước, Lăng Vân Duyệt không khỏi ghé sát vào ngửi nhẹ một cái, đáng tiếc không có nắp để mở, chỉ ngửi được sự tịch mịch.
“Thật sự không được nữa, ta còn có hộp nhạc, chỉ cần vừa mở ra, sẽ tự động có tiên nhạc vang lên.” Lăng Vân Duyệt nghĩ nghĩ liền đem cái hộp nhạc không biết bị ném ở xó xỉnh tích bao nhiêu bụi ra lấy ra.
Cái món đồ này là do nàng thu vào từ kiếp trước, bởi vì khi còn bé có một bạn học mang đến trường chơi, nàng một cô nhi là lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ vật này, không khỏi tò mò nhìn thêm vài lần.
Lúc đó nàng không có khả năng tự mua cho mình, chờ đến khi trưởng thành, nó liền thành chấp niệm của nàng, lúc nhận được đồng lương đầu tiên, nàng cũng không về nhà mà chạy thẳng tới trung tâm thương mại mua cho mình tận mười cái, đáng tiếc, rốt cuộc cũng không giống nhau.
"Ngươi chắc chắn là dùng tiền đồng để đổi sao? Thật ra nhà ta vẫn còn rất khá giả. Cô nương có thể bí mật ra điều kiện cũng được." Bạch Dễ Hàn có chút động lòng.
Lần trước cái người đổi ngọn lửa cơ với hắn là một kẻ cố chấp, bọn họ giao dịch rất nhiều lần và đều dùng tiền đồng, lâu dần, hắn cảm thấy có chút áy náy.
Không dám cứ mãi 'họa họa' (ăn quỵt) một mình một người, cho nên mấy lần sau, hắn liền từ chối liên hệ với đối phương. Hiện tại muốn tìm chút đồ chơi cũng không dễ dàng.
Nói đến cái đài giao dịch này cũng quá không nhân tính đi, cứ mỗi bảy ngày mới có một lần cơ hội xứng đôi lại đối tượng mới, xứng đến vị diện nào chỉ phải xem vận may thôi.
Lần trước hắn vất vả lắm mới đợi được bảy ngày, ăn diện chải chuốt một phen rồi bấm vào nút xứng đôi, kết quả bên kia còn thảm hơn hắn, áo rách quần manh, đến cả cái nhà ra hồn cũng không có, kinh khủng nhất là bên kia có một con thỏ con lại lớn hơn cả người.
Nếu không phải lúc đó hắn vững vàng, suýt chút nữa là đã thét chói tai trước mặt người ngoài.
Bạch Dễ Hàn nhớ tới chuyện này vẫn còn chút lòng còn sợ hãi, sợ đến mức hắn lập tức sai người đem tất cả thỏ trong phủ đi nấu hết.
Vì thế, mẫu thân hắn không có tỏ thái độ gì, chỉ hiền lành cười với hắn.
Chẳng qua sau chuyện này, trong phủ không chỉ có đạo sĩ đến cúng, mà hòa thượng cũng tới mấy lượt.
“Đúng vậy, ta chỉ cần cái này, nhưng cái này không có tiện nghi đâu, một đồng tiền đồng đổi không đi đâu.” Lăng Vân Duyệt nghĩ nghĩ, cảm thấy đồng hồ Mao Đài của mình so với bật lửa của người ta thì bản thân bị thiệt rồi.
Bạch Dễ Hàn cúi đầu trầm tư một lát rồi mới đáp lời.
"Được thôi. Ngươi cứ chuẩn bị trước đi, nhiều một chút cũng không sao, ngày mai giờ này gặp lại." Hắn ngày mai cải trang giả dạng một chút đi đổi ở tiệm tiền chắc là không vấn đề gì đâu nhỉ? Lần này dứt khoát đổi mấy rương về cất cho tốt.
"Được." Lăng Vân Duyệt trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại không biểu lộ.
“Cái ngọn lửa cơ này ngươi cầm lấy đi, thưởng cho ngươi.” Bạch Dễ Hàn nói xong liền ném bật lửa vào điểm truyền tống, xác nhận đối phương đã nhận được thì rời khỏi giao diện giao dịch.
Đã canh tư rồi, một lát nữa cha hắn phải vào triều sớm, dạo gần đây cha hắn không biết có phải bị cái gì kích thích không, nhìn hắn ánh mắt cứ là lạ, mỗi ngày trước khi thượng triều đều phải đến viện hắn xem qua một lần.
Nếu mà phát hiện hắn còn chưa nghỉ ngơi một đêm nào thì thế nào cũng bị ăn mấy côn.
Ai, hắn thật là quá khó khăn, cả cái phủ này chỉ có hắn là bình thường thôi.
Lăng Vân Duyệt nhìn cái bật lửa trên tay hơi hơi sững sờ, nàng thật sự không thiếu cái này...
Ở nơi xa, tiểu dây leo như cảm ứng được điều gì, lập tức thoăn thoắt bò về, vây quanh chỗ vừa rồi có hình chiếu mà đổi tới đổi lui.
Trâu Tư Khang không nghe được âm thanh của đối phương, cũng không biết giao dịch đã kết thúc, vẫn như cũ im lặng nhìn về phía trước.
“Kết thúc rồi hả? Ta cũng đi ngủ thôi.” Lăng Vân Duyệt ngáp một cái duyên dáng, tuy rằng không có ghép được với vị diện mình muốn, ít nhất thì vẫn có thu hoạch.
Có lẽ là tìm được mục tiêu phấn đấu, cơn buồn ngủ bỗng ập đến, hận không thể lập tức nằm xuống luôn.
“Không thành công sao?” Trâu Tư Khang có chút mờ mịt.
“Thành công, tối mai lại giao dịch tiếp.” Trong không gian của nàng trữ lượng cũng không ít, nhưng đối phương dường như cần thời gian để trù tính tiền bạc.
Ra khỏi không gian, Trâu Tư Khang còn định hỏi lại vài câu. Kết quả vừa quay người lại, bà xã nhà mình đã ngủ say rồi.
... Nói là mất ngủ cơ mà? Còn hắn thì bây giờ lại ngủ không được đây này.
Cũng không biết có phải cái đối tượng giao dịch hôm nay để lại cho nàng ấn tượng quá sâu sắc hay không, ban đêm Lăng Vân Duyệt cảm giác mình vừa mới nằm xuống, mơ mơ màng màng liền tới ngay cái thư phòng mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Nàng nhìn trái nhìn phải một vòng phát hiện không có ai, liền từ từ đi quanh những đồ cổ này mà bắt đầu xem, một bên âm thầm tính toán trong lòng xem ở niên đại của nàng có thể đổi được bao nhiêu tiền.
Kết quả khi nàng đánh giá trên mặt bàn một cái bình hoa Thanh Hoa thì phía sau giường nệm lại truyền đến tiếng thét chói tai của Bạch Dễ Hàn.
Vẫn là cái thân hình cải trang hôm ban ngày, chẳng qua lúc này đã sớm không còn cái vẻ lười biếng lúc đó nữa, một bên nói còn vừa dùng hai tay gắt gao che chắn vạt áo trước người, bộ dạng như sợ bị ai chiếm tiện nghi vậy.
Lăng Vân Duyệt có chút cạn lời, nàng thề, vừa rồi lúc nàng tiến vào, trong phòng này căn bản không có ai khác cả. Còn bày ra cái bộ dạng này là sao đây hả?? Nàng có làm càn cái bình hoa cũng sẽ không làm càn hắn đâu a.
Có lẽ là giận nàng không mời mà đến. Không đợi nàng mở miệng giải thích, đối phương hét lớn một tiếng xong, biến thành một tảng đá lớn, thẳng tắp mà đè xuống phía nàng.
Nàng nhất thời tránh né không kịp, trực tiếp bị áp đảo, cảm giác hô hấp có chút không thông suốt.
Giãy giụa muốn bò ra khỏi cái tảng đá lớn kia.
Kết quả dùng sức quá mạnh, trợn tròn mắt thì đối diện ngay với ánh mắt của con trai mình.
???
“Mụ mụ, Thuyền Thuyền muốn đi học.” Tiểu Đoàn Tử cả người nằm lên người mẹ, thấy nàng tỉnh lại, lập tức kích động vùi đầu vào dụi dụi mặt nàng.
Lăng Vân Duyệt...
"Được rồi, đừng đè lên mẹ con nữa." Một bên Trâu Tư Khang không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhấc nó lên thả qua một bên.
Sáng nay hắn còn chưa rời giường thì Tiểu Đoàn Tử đã mặc chỉnh tề tới gõ cửa rồi.
Chẳng qua, sáng nay Lăng Vân Duyệt phải đi làm, chung quy là không đưa người qua, chỉ hứa là buổi tối sẽ về sớm một chút đón nó đi.
Lúc Tiểu Đoàn Tử ra khỏi cửa còn không yên tâm mà dặn dò đi dặn dò lại mấy lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận