Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 365 hắn hôm nay cũng thực oan hảo đi

"Ca ca?? Sao có thể là ca ca, ngươi rõ ràng là con một, ngươi từ đâu ra ca ca?" Nhan Thật hơi hơi sửng sốt, sau đó nhớ tới cái đồ tiện nhân này căn bản không có ca ca, điều này càng khẳng định ý nghĩ của nàng. Hồi đi học, cuộc sống của nàng khó khăn, bụng đói kêu lên, Lăng Vân Duyệt thấy vậy đã cho nàng đồ ăn.
Lúc đó nàng rất hâm mộ, không hiểu, rõ ràng mọi người đều là con gái, vì sao cuộc sống lại không giống nhau, nên nàng lén đi theo nàng về nhà, mới biết Lăng gia chỉ có một mình nàng là con.
Tạ Vinh Quang cũng xúc động cùng đi, trong lòng hắn, Trình lão chính là trưởng bối của hắn, đối đãi Lăng đồng chí tự nhiên cũng như người nhà mà chiếu cố, chỉ là đây là ý của hắn, không ngờ Lăng đồng chí cũng nhận hắn là đại ca.
Ô ô ô... Có chút muốn khóc.
Hắn có phải hay không có thể quang minh chính đại mà xin Trâu đồng chí ở nhà kiểu tây một gian phòng?
"Trước kia không có, hiện tại có, ta không nói với ngươi việc tìm lại người thân sao? À, suýt quên chúng ta không thân." Lăng Vân Duyệt nhìn mặt Nhan Thật nháy mắt sưng thành đầu heo, có chút cay mắt, lặng lẽ dời tầm mắt.
Lúc này nàng biết rõ mình đã ra tay nặng, mặt Nhan Thật thế này e là mười ngày nửa tháng không khỏi.
Đặng Viêm vốn nghe tiếng kêu của Nhan Thật, đang định đứng lên, nghe những lời sau đó lại coi như không nghe thấy mà ngồi xuống.
Đặng Hồi thì không ngừng ăn món thịt kho tàu mới bưng lên, đối với tình huống của mẹ mình, một chút cũng không quan tâm, trong lòng còn ước gì họ náo loạn lâu một chút, như vậy sẽ không ai tranh thịt của hắn.
"Ngươi ngươi... " Nhan Thật ngươi nửa ngày không ngươi ra tới, ký ức của nàng về Lăng Vân Duyệt vẫn còn ở thời học sinh, nên căn bản không biết những việc này.
"Ngươi tự mình cùng chúng ta đi tìm công an đồng chí phân xử, hay là muốn bọn họ tới tìm ngươi?" Tạ Vinh Quang thấy Lăng Vân Duyệt đã bớt giận, tiến lên hai bước nói với Nhan Thật, giọng nói giàu tính từ, tiếc là lời nói ra lại không chút tình cảm nào.
"Ta... Ta không đi đâu hết." Nhan Thật không ngờ nàng đã bị đánh thảm như vậy rồi mà vẫn chưa xong. Quả nhiên là đồ đàn ông thối không phong độ, uổng công cái mặt kia.
"Vậy không được." Tạ Vinh Quang lắc đầu, hôm nay hắn cũng oan lắm rồi, Lăng đồng chí đã xả giận, còn hắn thì chưa. Hắn không dám tưởng tượng nếu Trâu đồng chí biết chuyện này thì hậu quả sẽ ra sao.
"Đồng chí, thật xin lỗi, hôm nay là chúng tôi thất lễ, Duyệt... Lăng đồng chí, ta thay cô ấy xin lỗi các ngươi, có yêu cầu gì cứ nói, ta tận lực thỏa mãn các ngươi." Đặng Viêm lúc này thật sự sốt ruột, vội vàng từ trên ghế đi tới. Nhìn Lăng Vân Duyệt với ánh mắt có chút phức tạp. Dù sao nếu chuyện này mà náo đến đồn công an thì không chỉ thể diện nhà họ Đặng khó coi, mà công việc của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tạ Vinh Quang quay đầu nhìn Lăng Vân Duyệt, muốn cô quyết định.
"Tay ta đau, cũng muốn nhân cơ hội đi bệnh viện kiểm tra xem sao." Lăng Vân Duyệt nhìn đồng hồ, cũng không muốn dây dưa thêm nữa. Tình huống này mà đến đồn công an thì đối phương cùng lắm là mất mặt, bị giáo dục một phen, liền giam cũng không cần giam.
Đặng Viêm khóe miệng giật giật, cũng không dám nhiều lời, hiện tại Lăng Vân Duyệt khiến hắn cảm thấy xa lạ, bất quá xa lạ cũng đúng thôi, dù sao người đã liên lạc với hắn hai năm đâu phải là cô.
"Ta chỉ có bấy nhiêu thôi." Đặng Viêm đem hết tiền và phiếu trong túi ra, một đống dày cộm đưa hết qua.
"A Viêm." Nhan Thật kinh hô, hôm nay là ngày họ về xưởng lĩnh lương, A Viêm lại đưa hết sạch. Hơn nữa tay đau gì chứ, mặt cô ta mới đau đây.
"Cô đâu?" Với thái độ này của đối phương, Lăng Vân Duyệt hài lòng gật đầu, vừa nhìn Nhan Thật lộ vẻ đau lòng, vừa ý bảo Tạ Vinh Quang nhận lấy đống tiền kia, có ai lại từ chối của cho không.
"Trên người ta không có." Nhan Thật hoảng sợ lùi lại hai bước, tay vô thức che túi bên hông.
"Ồ, tay ta đau." Lăng Vân Duyệt cũng không giục, chỉ giơ tay vừa đánh người lên hô.
"Nhanh lên." Đặng Viêm chán ghét nhìn Nhan Thật, nếu không phải cô ta khiêu khích thì hắn đâu mất toi một tháng tiền công. Giờ khắc này hắn thật sự hối hận vì trước khi cưới đã không nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ này.
Nhan Thật liếc nhìn Đặng Viêm, biết lúc này không cho không được, chậm rãi vén áo lên, mò trong túi bên hông, lấy ra một đống tiền giấy còn mang theo hơi ấm cơ thể, có chút không nỡ đưa qua.
Đây là một tháng tiền công của cô ta, hứa cho nhà mẹ đẻ một nửa vẫn còn ở trong này, cô ta không dám tưởng tượng nếu tháng này nhà mẹ đẻ không nhận được tiền thì sẽ đối xử với cô ta như thế nào.
Hơn nữa tiền ăn tháng này của cô ta vẫn chưa có tin tức, từ sau chuyện lần trước, Đặng Viêm đã không cho cô ta một đồng nào, dù trong nhà cần mua gì, cũng chỉ đưa vừa đủ tiền.
Mỗi tháng cô ta còn phải chăm lo cho nhà mẹ đẻ, còn phải tự trả tiền ăn trưa ở xưởng, một tháng xuống căn bản không có dư.
Tạ Vinh Quang nhìn số tiền được đưa tới, lần đầu tiên cảm thấy mình không yêu những thứ tục tĩu này, lặng lẽ cầm lấy cái túi trên mặt đất, ý bảo Nhan Thật ném tiền vào.
Nhan Thật hiểu được biểu cảm này của đối phương, tức giận muốn ném tiền qua, tiếc là cô ta không dám. Quả nhiên là đồ đàn ông thối không phong độ, vừa rồi cô ta sao lại cảm thấy cái mặt này còn được chứ? Thật là gặp quỷ.
"Cảm ơn nhé, mong chờ lần sau tái kiến. Tạ đại ca chúng ta đi thôi, kiếm tiền, lại qua hàng xóm dạo." Lăng Vân Duyệt cười chào Đặng Viêm và Nhan Thật, nói xong liền rời đi.
Tạ Vinh Quang bất đắc dĩ cầm đống đồ theo sau, sớm biết vậy thì đã không kiếm số tiền này!
Nhan Thật... Không, cô ta không muốn tái kiến. Lần đầu tiên bị tát, lần này trực tiếp tăng gấp mấy lần không nói, còn làm đau cả tay người ta, cô ta còn mất một đống tiền.
Đặng Viêm nhìn người rời đi, lặng lẽ trở về chỗ ngồi, hắn không muốn nói một lời nào với Nhan Thật.
Nhan Thật biết hắn không vui, cũng không dám lúc này nổi nóng, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.
Kết quả khi cô ta trở lại chỗ ngồi, hai phần thịt kho tàu trên bàn đều cạn đáy, đứa con trai ngoan của cô ta không chừa cho cô ta chút nào, cô ta hao tiền tổn của, kết quả đến cả mùi thịt cũng chưa ngửi được.
Bên kia.
Lăng Vân Duyệt và Tạ Vinh Quang thu hoạch lớn, chất đầy xe chiến lợi phẩm trở về đại viện, chuẩn bị đưa Trình Học Minh và Trâu Nghiên chuyển về nhà kiểu tây ở.
Xe jeep vốn là của Trình Học Minh, đã đăng ký trong đại viện từ lâu, nên hai người thuận lợi đỗ xe trước cửa nhà.
"Ông nội, chúng cháu về rồi." Vì lát nữa còn phải lái xe đi, nên Lăng Vân Duyệt không định mang đồ vào, vừa xuống xe đã đi vào sân, đúng kiểu người chưa đến tiếng đến trước.
Chỉ là Lăng Vân Duyệt không ngờ lúc này trong nhà lại rất náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận