Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 325 tái ngộ hồng tiểu oánh

"Đưa gì mà đưa, có mấy bước đường, ta còn lạ gì không tìm được đường." Lê Bình xua tay, Lăng Vân Duyệt đang mang bụng bầu, với lại có chút xíu khoảng cách thế này thì cần gì phải đưa qua đưa lại.
"Không sao, vừa hay Tiểu Mạn Mạn với Trâu Tư Khang còn chưa tan học." Lăng Vân Duyệt không mấy để ý, nàng vận động một chút cũng tốt, ngày thường ra ngoài đều đi xe đ·ạ·p, chỉ có mỗi buổi trưa leo cầu thang mới có cơ hội đi lại một chút.
"Gọi gì tên đầy đủ, gọi Tiểu Khang thôi." Lê Bình không mấy tán thành, nhưng cũng không từ chối việc Lăng Vân Duyệt đưa mình. Nghĩ đoạn đường đến giao lộ cũng không xa. Đưa ra ngoài hai mẹ con còn có thể nhân tiện nói chuyện.
"Được được được, sau này đều gọi Tiểu Khang." Lăng Vân Duyệt mường tượng phản ứng của Trâu Tư Khang mà thấy buồn cười.
Từ nhà Từ đến giao lộ cũng không xa. Lúc này vừa đúng giờ tan tầm, đã có rất nhiều người lục tục tan làm về nhà, đi ngang qua phố Bắc Đại, dù không mua gì cũng sẽ chậm rãi ngắm nhìn.
"Chỗ các ngươi đây tiện thật." Lê Bình nhìn hai bên cửa hàng, thích không khí này.
Mười mấy năm ở đội Hồng Tinh, muốn đi c·ô·ng xã cũng khó, nhớ lại Tiểu Huy ngơ ngác nhìn về nơi xa, bà lại thấy xót xa.
Hiện tại tuy chưa nói rõ được tự do mua bán, nhưng bà cũng nghe ngóng được một ít tin tức, dường như cũng không ai quản, không ít người đang âm thầm quan s·á·t.
"Đúng vậy, bụng cháu càng ngày càng lớn, tính chuyển hẳn đến đây một thời gian nữa, đi học cũng tiện hơn." Lăng Vân Duyệt nói về dự định của mình.
"Vậy cũng được, đợi không lâu nữa ta xin nghỉ phép dài ngày lên thăm." Lê Bình nghĩ, thấy vậy cũng hay, dù sao cháu ngoại gái cũng đã sinh một lứa, nhưng tuổi còn nhỏ.
Hơn nữa có mỗi nó với Tiểu Khang, chắc chắn lóng ngóng chân tay, bà không nhìn cũng không yên tâm, hồi xưa sinh Mạn Mạn, điều kiện không cho phép, bà không qua được.
Lần này bà nhất định phải lên, dù gì bà cũng sắp về hưu, nếu cần, về sớm để giúp trông c·ô·ng cũng phải.
"Khổ lắm cô à, có cần cô đâu, cháu sinh lần hai rồi, có kinh nghiệm, với lại có chồng cháu giúp, nếu không được còn có Mạn Mạn nữa." Lăng Vân Duyệt không đồng ý, cô cả đi làm đã đủ mệt, còn chạy tới chạy lui, nhìn mà thấy thương.
Hơn nữa giờ con trai cũng lớn, ý thức trách nhiệm với em gái rất cao, tối nào cũng ôm sách giáo khoa đọc cho bụng mẹ nghe, không biết học ở đâu ra, không biết em bé có hiểu không, nhiều lần nó đọc ru cháu ngủ luôn rồi.
"Mệt gì chứ, ta từng này tuổi rồi, không được thì về hưu. Chỉ là không ai nhận việc của ta." Từ khi về từ vùng hạ phóng, Lê Bình không quá coi trọng chuyện này, chỉ là người nhà ai cũng có c·ô·ng việc, muốn nghỉ hưu thì cũng không ai nhận việc, đơn vị của bà còn nhẹ nhàng, nhiều người muốn vào còn không được, nên bán đi thì hơi tiếc.
"Thì đúng là thế. Nhưng giờ nói chuyện này còn sớm, cháu không lo." Lăng Vân Duyệt cười ha ha, muốn cô cả về hưu để hầu hạ mình ở cữ, nàng không nỡ.
Lê Bình cũng không rối r·ắ·m, ngày còn dài mà.
Hai người Mạn Mạn từ từ đi tới, vừa vặn gặp Hồng Tiểu Oánh vừa tan tầm vội vã trở về.
Hai bên đều hơi bất ngờ.
Hồng Tiểu Oánh vừa từ xưởng về, vẫn mặc đồ lao động, lấm lem, trông có vẻ chật vật. Vừa tan tầm đã vội vàng về nhà, mong kịp mở cửa hàng trước khi trời tối để kiếm thêm chút đỉnh cho gia đình.
Dạo này Lâm Đại Long càng ngày càng quá đáng, từ khi p·h·át lương chưa đưa cho bà một xu nào, mà tiền sinh hoạt trong nhà thì bà phải lo, thêm việc thỉnh thoảng phải mua đồ về nhà mẹ đẻ nữa.
Thật sự là thu không đủ chi, bà càng ngày càng nhớ thời còn ở nhà họ Trần khi chưa có chuyện gì xảy ra. Dù Trần Gia Tài không tâm lý, ít nhất bà không phải lo từng bữa ăn.
Nhớ thì nhớ, nhưng nếu gặp người nhà họ Trần khác, bà không muốn đâu. Cứ như cười nhạo quyết định sai lầm của bà vậy.
Nhất là bà chị dâu cả này, hồi xưa đã không ưa gì bà, ngoài mặt khách khí, trong lòng thì chê nhà mẹ bà.
Hồi bà kể chuyện này với Trần Gia Tài, hắn còn bảo bà đa tâm, giận đến bà mấy ngày không thèm nói chuyện, kết quả hắn vẫn cứ làm theo ý mình, bà giận dỗi mấy ngày hắn cũng không hay.
"Làm gì đấy? Còn không mau về, đứng ngẩn ra đó làm gì?" Lâm Đại Long vừa mở cổng đã thấy Hồng Tiểu Oánh đứng ngẩn ngơ cách nhà mình không xa, cau mày, không nhịn được mà thúc giục, càng ngày càng không ưa bà.
"Ừ." Hồng Tiểu Oánh hoàn hồn, nghe vậy bước nhanh vào sân. Nếu là ngày thường gặp chuyện này, bà phải ầm ĩ với Lâm Đại Long vài câu, nhất là dạo này con gái lớn của Lâm Đại Long với vợ trước cũng được đón về sống cùng.
Người đông thì tốn kém, đừng tưởng bà không biết, con bé đó nhìn bà bằng ánh mắt không thiện cảm, xài tiền của bà mà còn dám làm mặt với bà, thật là không biết điều.
Nhưng hôm nay không được, bà không thể m·ấ·t mặt trước Lê Bình.
Lâm Đại Long thấy vợ như vậy thì hơi ngạc nhiên. Mọi khi họ phải cãi nhau mấy câu.
Lê Bình nhìn bóng lưng Hồng Tiểu Oánh rời đi mà xuất thần, nhà họ Trần chỉ có hai anh em trai, bà và Hồng Tiểu Oánh là chị em dâu, cùng ở trong một tứ hợp viện, mâu thuẫn lớn không có, cãi vặt thì nhiều, thuộc kiểu không ưa nhau.
Lần này là lần đầu bà gặp lại Hồng Tiểu Oánh từ sau khi đi hạ phóng, cảm giác bà ấy thay đổi nhiều, không chỉ tướng mạo mà tính cách cũng khác.
Hồi xưa nhìn bên ngoài thì kiêu ngạo, nhưng bên trong lại mềm lòng, dễ bị người dắt mũi, mà bản thân thì không nhận ra, người ngoài nhìn vào là biết nhà họ Hồng kh·ố·n·g ch·ế bà.
Đôi khi bà thấy chướng mắt, ngấm ngầm nhắc nhở, kết quả lại bị bà ghét thêm. Vô ích, còn mang tiếng xấu, dần dà bà cũng không quản nữa, không biết giờ bà có suy nghĩ kỹ càng chưa.
Từ sau cái trò hề của nhị mợ ở lần trước, Lăng Vân Duyệt chưa gặp lại hai người đó, gần như đã quên bẵng đi, không ngờ lại đột ngột gặp lại. Nàng chưa kịp nhắc cô cả.
"Đi thôi." Lê Bình vỗ tay Lăng Vân Duyệt, ý bảo đi theo. Mỗi người có một con đường phải đi. Bà không giúp được gì, hơn nữa giờ bà không có quyền chỉ trỏ cuộc sống của người khác.
"Từ khi chúng cháu đến đây gặp hai lần rồi, quên mất chưa kể với cô." Lăng Vân Duyệt khẽ nói.
Thật ra lần đầu gặp, nàng đã định về kể lại, tiếc là mãi không có cơ hội, sau đó thì quên luôn. Đương nhiên nếu nhị cậu của nàng biết rồi tránh đường này đi thì càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận