Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 414 như thế nào còn có tặng lễ vật này phân đoạn

Hai người đi ra, Tạ Vinh Quang đang ở chỗ cốp xe lấy đồ, bên cạnh hắn có một cô nương khoảng hai mươi tuổi.
Cô nương kia thấy bọn họ ra trước, cười hào phóng.
"Đến rồi à? Mau vào ngồi, Vinh Quang còn không mau mời người vào." Trình Học Minh nhìn cô nương trẻ tuổi từ xe jeep bước xuống, hài lòng gật đầu, đến giờ phút này ông mới xác định Vinh Quang không còn là "lão c·ô·n" ngàn năm nữa.
"Đúng vậy, Tạ đại ca, ta vào trước nhé." Lăng Vân Duyệt lặng lẽ đ·á·n·h giá cô nương trước mặt.
Ấn tượng đầu tiên là một người văn tĩnh, lễ phép, dịu dàng, dung mạo tú lệ, mang lại cảm giác của cô gái vùng sông nước Giang Nam. Chỉ là dáng người không cao, tầm 1m6, đứng cạnh Tạ Vinh Quang cao 1m85 càng có vẻ xinh xắn, lanh lợi.
"Đây là Chung Miên, đây là Trình lão, cạnh đây là cháu gái Trình lão, Lăng Vân Duyệt." Tạ Vinh Quang vội vàng giới t·h·iệu mọi người, tay còn xách bao lớn bao nhỏ đồ.
"Chào Trình lão, chào đồng chí Lăng." Chung Miên hào phóng chào hỏi.
"Tốt, tốt, tốt, đều tốt." Trình Học Minh tươi cười gật đầu, cảm giác như heo nhà mình cuối cùng cũng biết "củng cải trắng".
Lát sau, mọi người ở phòng kh·á·c·h.
Trâu Tư Khang nghe tiếng động trên lầu, vội ôm "tiểu đoàn t·ử" đi xuống.
Tạ Vinh Quang lại vội vã giới t·h·iệu mọi người một lượt, sau một hồi hàn huyên, mọi người mới ngồi xuống.
"Ta có thể gọi em là Miên Miên không? Đúng rồi, anh đào này là Tạ đại ca mua riêng cho em đấy, em ăn thử đi." Cô nương trước mắt chắc chỉ tầm hai mươi tuổi, còn nàng đã hơn ba mươi rồi, thật ngại khi gọi là "tẩu t·ử".
Lăng Vân Duyệt vừa nói vừa đưa đĩa anh đào sang. Nàng có chút khẩn trương, đời trước nghe nhiều mâu thuẫn giữa chị dâu, em chồng, nàng không muốn trở thành người như vậy.
"Đương nhiên có thể, cảm ơn chị." Chung Miên dịu dàng cười. Thực ra, cô và Tạ Vinh Quang quen biết tính ra cũng chỉ ba tháng. Số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay, nói về tình cảm thì chưa có gì nhiều, chỉ là cô thấy rất t·h·í·c·h hợp.
Năm cô mười tuổi, cha mẹ gặp tai nạn qua đời, cô thành cô nhi, sau đó về sống với ông bà nội. Lúc đó, xưởng có trợ cấp nên cuộc sống cũng đủ.
Chỉ là ông bà nội không chỉ là ông bà nội của riêng cô, mà còn là của ba mẹ nhị thúc. Khi ông bà nội còn sống, nhị thúc chỉ thỉnh thoảng đến xin tiền.
Đến khi ông bà nội mất, họ bắt đầu ngang ngược sắp xếp hôn sự cho cô.
Mục đích là đợi cô gả đi sẽ chiếm đoạt căn nhà của cô. Đúng lúc giá nhà đang có xu hướng tăng, nhị thúc hận không thể bán nhà hộ cô ngay.
Thời gian trước, nếu cô không phản ứng nhanh thì đã bị bán rồi. Đối phương là một ông già góa vợ hơn 50 tuổi, con trai còn lớn hơn cô hai tuổi.
Nhưng chuyện này dù cô báo c·ô·ng an cũng vô dụng, một là không có chứng cứ, hai là người ta nói một câu "mâu thuẫn gia đình" là xong. Hơn nữa, lần này là do cô may mắn, nếu cứ để nhị thúc thực hiện được, cô không dám tưởng tượng nửa đời sau của mình sẽ ra sao.
Điều may mắn duy nhất là cô chỉ là c·ô·ng nhân tạm thời trong xưởng, nếu là c·ô·ng nhân chính thức, có khi đến c·ô·ng việc cũng không giữ được.
Lúc này, sự xuất hiện của Tạ Vinh Quang đối với cô mà nói vừa đúng lúc. Cũng không có người thân, lại có c·ô·ng việc ổn định.
Điểm duy nhất là hình như anh có một trưởng bối đối xử khá tốt với anh. Nhưng không sao, cuộc sống là của hai người. Chỉ cần người thân của anh không giống nhị thúc, cô cũng sẽ hiếu thuận.
Nhưng mọi thứ xảy ra hôm nay dường như vượt quá hiểu biết của cô. Khi vừa vào cổng, hình như còn phải đăng ký thông tin.
Chung Miên hơi khẩn trương gãi vạt áo, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ có một trận c·h·i·ế·n t·r·a·n·h không khói súng, ai ngờ đối phương lại kh·á·c·h khí, phân minh phải trái, khiến cô không biết làm sao.
Tạ Vinh Quang?? Anh đào đó hình như hai hôm trước Vân Duyệt mang về thì phải?
"Đúng, đúng, đúng, ăn đi em, Vinh Quang nhà chúng ta nghe nói em muốn đến, đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, sáng nay trời chưa sáng đã ra ngoài rồi, ta muốn giữ nó ăn sáng mà nó còn không đợi được, đúng là 'nhi đại bất tr·u·ng lưu' mà." Trình Học Minh vừa cười vừa nói, vừa kín đáo trừng mắt nhìn Tạ Vinh Quang một cái.
Cháu gái lớn nhà ông đã tạo cơ hội đến thế rồi, sao nó không biết "xuống nước" chứ.
Tạ Vinh Quang...
Chung Miên ngượng ngùng.
"Đúng rồi, lần đầu đến nhà, không biết các vị t·h·í·c·h gì, tôi chuẩn bị tùy ý một chút, mong các vị t·h·í·c·h." Chung Miên như nhớ ra điều gì, vội đứng lên, muốn lấy đồ mà Tạ Vinh Quang vừa xách vào.
"Để anh." Tạ Vinh Quang thấy vậy liền nhanh chân bước tới, thực ra anh cũng không biết cô đã chuẩn bị gì, ban đầu anh ra khỏi nhà sớm, trong lòng hồi hộp lại không biết đi đâu nên đã đỗ xe dưới nhà Chung Miên chờ.
Ai ngờ không lâu sau đã thấy cô xách bao lớn bao nhỏ đi xuống.
"Ôi chao, đến là quý rồi, sao còn kh·á·c·h khí thế, nhưng ta nhận quà của cháu thì cháu cũng phải nhận quà gặp mặt của ông nội chứ." Nụ cười trên mặt Trình Học Minh càng tươi, thực ra ông không để ý mấy món quà kia, chỉ là qua lời nói cử chỉ có thể thấy trưởng bối đã dạy dỗ cô rất tốt.
Lăng Vân Duyệt cũng nhân đó đưa khăn lụa đã chuẩn bị.
Tạ Vinh Quang hơi sững sờ, anh không biết còn có chuyện chuẩn bị quà này nữa. Anh thầm tính xem có nên đưa sổ tiết kiệm ra trước không.
"Tôi... cảm ơn, cảm ơn các vị." Chung Miên ngơ ngác nhìn hộp quà và bao lì xì dày cộm trong l·ò·n·g.
Có lẽ là do quá lâu rồi cô không gặp không khí như vậy, mũi cô cay cay.
"Ôi... Cháu đừng k·h·ó·c chứ. Có chuyện gì cháu cứ nói ra, có phải Vinh Quang b·ắ·t n·ạ·t cháu không?" Trình Học Minh nhíu mày, không biết vì sao cô lại k·h·ó·c. Ông vừa nói vừa trừng mắt liếc Tạ Vinh Quang đang ngây người bên cạnh.
"Em sao vậy?" Tạ Vinh Quang phản ứng lại, vội lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô, tuy rằng anh và Chung Miên quen nhau không lâu, nhưng anh vẫn hiểu tính cách cô, hồi trước bị c·ẩ·u đuổi đến mức trèo lên cây, nửa ngày không xuống được cũng không thấy cô rơi một giọt nước mắt.
"Không sao, em chỉ là thật sự vui, thất lễ rồi." Chung Miên điều chỉnh lại cảm xúc, ngượng ngùng nói.
"Không sao là tốt rồi, đúng rồi, chuyện của cháu và Vinh Quang có cần thông báo cho trưởng bối nào khác không? Hoặc là hai cháu định khi nào làm lễ đính hôn?" Trình Học Minh nghĩ nghĩ, đổi chủ đề, tuy rằng Vinh Quang đã nói qua về gia cảnh của cô, nhưng cũng không hiểu rõ lắm.
"Cháu còn một người cậu, nhưng cậu ấy không ở Kinh Thị, cháu đã viết thư cho cậu ấy rồi, cháu... Nhà nhị thúc cháu không cần mời." Chung Miên nghĩ nghĩ vẫn là nói sơ qua về tình hình nhà nhị thúc.
Cô biết lần đầu đến nhà mà nói những điều này dễ gây ấn tượng không tốt, nhưng đó là sự thật, cô không thể giấu giếm, cũng không muốn giấu giếm.
"Đứa trẻ ngoan, không t·h·í·c·h thì không cần liên hệ." Sau khi đã thấy người nhà của cháu rể, Trình Học Minh đã nhìn thoáng hơn về những chuyện này, có những người vốn dĩ không có duyên phận. Dù sao sau này có bọn họ là đủ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận