Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 112 tân thế giới đại môn, học được

Sau khi hồi phục tinh thần, Tô Tiểu Thanh cảm giác như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, không ngờ rằng việc chung sống với các đội viên lại có thể như vậy.
Ừm, đã học được.
Từ nhỏ nàng đã ít nói, bình thường gặp phải những thím khó ưa trong đội chỉ có thể làm lơ.
Hiện tại nàng có chút bội phục Lăng thanh niên trí thức.
Lăng Vân Duyệt cảm nhận được ánh mắt của Tô Tiểu Thanh, lập tức mông cũng không còn đau nữa, ngồi ngay ngắn, còn tiện tay vuốt tóc, luôn giữ gìn hình tượng của mình.
Nghe nói Trương đại nương cũng muốn đến Cung Tiêu Xã đổi mấy đồ dùng hàng ngày, hai mắt Lăng Vân Duyệt sáng lên, lập tức tỏ vẻ mình cũng muốn đi.
Bên ngoài Cung Tiêu Xã.
Còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên trong, nghe giọng điệu này là biết không đơn giản rồi.
Thời điểm này cơ bản không ai tự giác xếp hàng, thử nghĩ mà xem, mọi người đều chen nhau xông lên phía trước, chỉ có mỗi mình ngươi xếp hàng, đợi đến khi người ta đóng cửa rồi vẫn chưa đến lượt.
Ai nấy đều dựa vào bản lĩnh cá nhân để tiến lên, cho nên khung cảnh hiện tại trông càng hỗn loạn.
Tô Tiểu Thanh có chút muốn lùi bước, nàng có chút hoài niệm cái chợ đen của nàng, đi chợ đen mạo hiểm một chút hình như cũng không phải là không thể.
Trâu Tư Khang và Cố Hưng lúc này cũng theo ở phía sau, không biết hôm nay là ngày gì mà mấy đại đội ở gần đều cùng nhau xuất động thế này?
Máy kéo của đại đội bọn họ không giống xe bò, đến công xã sau tùy tiện tìm một chỗ là có thể để được, vấn đề an toàn thì không cần lo lắng.
Trương Mai Hoa nhìn biển người tấp nập ở Cung Tiêu Xã, hoàn toàn không để vào mắt, trong mắt Trương Mai Hoa căn bản không có gì gọi là thử thách.
Chỉ thấy nàng liếc nhìn Lăng Vân Duyệt.
Lăng Vân Duyệt lập tức hiểu ý, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhìn động tác của Trương Mai Hoa, liền chuẩn bị tiến lên phía trước.
Vô tình nhìn thấy Tô Tiểu Thanh còn đang ngơ ngác đứng ở một bên, lập tức như nhìn thấy bản thân mình của một năm trước, vội ra hiệu cho nàng đi theo.
Trương Mai Hoa chọn đúng thời cơ, vài bước tiến lên, trong miệng không ngừng ồn ào: “Ôi da, tiểu tặc, ngươi giẫm vào ta bà già này rồi, ngươi là người của đại đội nào? Ta phải tìm đội trưởng của các ngươi nói chuyện mới được.” "Ấy, cô em ơi, để ý túi tiền của cô kìa, sắp rơi rồi kìa." Lăng Vân Duyệt nhân cơ hội theo lên. Một bên còn vừa đi vừa kêu: “Nhường đường một chút, nhường đường một chút, nước sôi đến rồi.” Tô Tiểu Thanh mờ mịt bám sát Lăng thanh niên trí thức, sợ mình bị lạc, trên đường còn bị người giẫm vài cái.
Trâu Tư Khang và Cố Hưng vẫn còn ở bên ngoài cửa, hai người nhìn nhau, đều thấy được sự xẩu hổ trong mắt đối phương… Còn có thể như vậy sao?
Vốn dĩ bọn họ định che chở người đi vào, ai ngờ hai người họ còn chưa kịp phản ứng lại thì người ta đã đến quầy của Cung Tiêu Xã rồi.
Hai người hoàn toàn không có cơ hội thể hiện, ngược lại đến cả cửa lớn còn chưa vào được...
Một lát sau, Lăng Vân Duyệt vừa lòng cầm lấy cái phích nước nóng cướp được, xem như là đồ cưới cũng không tệ.
Cái phích nước nóng này một bên in hình hoa mẫu đơn, mặt còn lại viết những lời trích dẫn, rất đậm chất đặc trưng của thời đại này.
Trong những năm này, nó rất được ưa chuộng.
Sau này Vệ Mỹ Lệ còn dám bất kính với nàng, nàng sẽ thu hồi lại, hừ!!
Nghe dì bán hàng nói đây là hàng mới từ huyện thành mang đến, chậm chân một chút là không còn.
Mùa đông ở Hồng Tinh đại đội khá dài, có một cái phích nước nóng tiện hơn nhiều thứ, mỗi khi đến mùa đông, Vệ Mỹ Lệ lại nhìn chằm chằm vào phích nước nóng của nhà nàng, thèm thuồng.
Nhưng món này ở đây thật sự là khó mua, nếu không phải vận may, Lăng Vân Duyệt cũng không mua được.
Nàng mua loại nhỏ nhất, giá cả cũng không quá đắt.
Tô Tiểu Thanh cũng ôm hai cái chén trà vất vả lắm mới cướp được trên tay, cả người vẫn còn ngơ ngác, chưa hoàn hồn.
Trâu Tư Khang vừa rồi không có cơ hội thể hiện, giờ vội vàng tiến lên cầm lấy phích nước nóng, việc mang vác đồ đạc hắn vẫn làm rất tốt.
Trương Mai Hoa vốn chỉ định đến đây đổi củi đốt và pin, không ngờ lại đúng lúc gặp Cung Tiêu Xã có hàng mới.
Vừa rồi bà còn cướp được một bánh xà bông thơm, nghe nói thứ này rất thơm, con bé cháu gái đã sớm đòi, đúng dịp gặp nên bà nghiến răng mua cho nó một bánh.
Theo bà thấy, cũng chẳng biết cái thứ này làm bằng cái gì mà bé tí tẹo đã đắt thế, ôi chao, con cháu sốt ruột thật, thương chết mất.
Bà cả đời chưa dùng cái thứ này mà vẫn sống tốt đó thôi.
“Đại nương, đúng lúc giữa trưa rồi, chúng ta đi Quán Cơm Quốc Doanh đi.” Thấy đã gần trưa, Lăng Vân Duyệt mời mọi người cùng nhau ăn cơm.
Thời gian xe trở về đã cố định rồi, còn phải chờ những người khác nữa, còn một lúc nữa mới về.
Trương Mai Hoa nhìn sắc trời, đúng là còn sớm, bây giờ máy kéo chạy nhanh hơn xe bò nhiều, cho nên thời gian về cũng chậm hơn một chút.
“Các cháu còn trẻ thì cứ đi đi, hôm nay ta rảnh, ta đến nhà em gái ta xem sao.” Em gái bà năm đó lấy chồng ở trấn trên.
Nhưng Hồng Tinh đại đội ở khá xa, mỗi lần đến đều vội vội vàng vàng rồi lại vội vàng trở về, quanh năm suốt tháng cũng chẳng gặp mặt được mấy lần, lần này thì đến xem đi.
Nhà em gái bà tuy rằng cũng coi như là gả vào thành, nhưng cuộc sống cũng không khá giả gì, từ khi mẹ già mất, có khi đến Tết cũng không về nhà mẹ đẻ, các bà đã nhiều năm không gặp nhau.
“Vậy được thôi.” Nhiệm vụ của Cố Hưng và Tô Tiểu Thanh hôm nay là đi mua đồ cưới cùng với mọi người, không định đi chợ đen, nên cũng đi Quán Cơm Quốc Doanh luôn.
Quán Cơm Quốc Doanh.
Là quán cơm quốc doanh duy nhất của toàn bộ công xã, dĩ nhiên là không thiếu người, hơn nữa lại còn đúng vào giờ ăn cơm.
“Chị, chị đây là……” Lăng Vân Duyệt mắt sắc phát hiện bụng Triệu Hương hơi nhô lên.
“Ôi, em gái, em đến rồi à, lâu lắm rồi không gặp em, chị còn tưởng em về thành rồi chứ.” Triệu Hương vừa thu dọn bát đũa của bàn trước, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô em gái lâu ngày không gặp.
Cũng trách Triệu Hương nghĩ vậy, dạo gần đây đều bàn tán chuyện Đại học Công nông Binh, trong lòng bà, cô em gái này là giỏi nhất, đi học chắc chắn không thành vấn đề.
“Hắc hắc, chẳng phải Tết em về thăm người thân sao, tiện thể cũng kết hôn luôn.” Lăng Vân Duyệt ngượng ngùng sờ mũi.
“Ôi chà, em gái em kết hôn rồi à? Mau đến đây ngồi đi, vừa rồi bàn kia vừa mới đi, giờ giữa trưa đông người lắm.” Triệu Hương vừa nói vừa nhìn hai người đàn ông phía sau Lăng Vân Duyệt, dáng dấp đều không tệ, nhưng người đàn ông mắt phượng dài kia luôn vô thức che chở cô em gái này, xem ra là người này rồi, ừm, em gái bà có mắt nhìn người đấy, hợp ý bà.
Trâu Tư Khang gật đầu, coi như chào hỏi.
“Ừm, chuyện năm sau tính sau, chị ơi hôm nay có gì ăn ạ?” Lăng Vân Duyệt cũng không khách khí, thấy hiện tại chỉ còn lại một bàn này là không có ai, nhanh chóng ngồi xuống chiếm chỗ.
“Nếu không bảo em gái em may mắn thì sao. Lần này vẫn là thịt bò xào, đội Thanh Dương bên cạnh mang đến đấy.” Thịt bò không phải ngày nào cũng có, em gái đúng là có vận may, hai lần đều gặp được. Món này cũng không có nhiều, nhưng được hoan nghênh lắm, người bình thường chị còn không giới thiệu đâu.
“Vậy thì em cảm ơn chị.” Lăng Vân Duyệt gọi món rồi ngồi xuống một bên.
Người liên tục đi vào quán cơm để gọi món, lúc này có chỗ ngồi là tốt lắm rồi, nên mọi người cũng không để ý đến việc ngồi chung bàn, vào nhìn thấy có chỗ trống là ngồi xuống luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận