Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 250 lão quang côn là cái gì?

"Kiều đại ca, anh cũng nghỉ phép về rồi à." Lăng Vân Duyệt nghe thấy tiếng liền quay đầu lại nhìn, không ngờ lại là Kiều Viễn đã lâu không gặp, kinh ngạc vui mừng nói.
Đã nhiều năm như vậy không gặp, Kiều Viễn trông vẫn vậy, chỉ là đen hơn một chút. Thân thể thẳng tắp, ra dáng người tham gia quân ngũ.
"Mau lại đây ngồi đi." Trâu Tư Khang nhường sang bên cạnh, thêm một chiếc ghế. Mấy năm nay tuy rằng cơ hội gặp mặt không nhiều, nhưng thư từ qua lại thì không thiếu, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
"Ai, lần này không phải là nghỉ phép đâu, ta được điều về Kinh Thị rồi, sau này chắc là có thể thường xuyên đến đây cọ cơm các cậu." Kiều Viễn cũng không khách khí, cười đáp lời.
Thật ra mấy năm trước đã có cơ hội điều về Kinh Thị, chỉ là khi đó anh chưa có ý định này, lần này lãnh đạo cũ lại nhắc tới, anh liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý, dù sao thì ông bà ngoại cũng đã về đây, có cơ hội anh cũng muốn ở gần họ hơn.
"Các cậu xem anh ta kìa, thật là không biết khách khí gì cả." Tần nãi nãi nói vậy, nhưng trong mắt lại không hề có ý trách cứ, người trẻ tuổi hai nhà có thể thường xuyên qua lại, bà thấy thế cũng vui mừng.
"Khách khí gì chứ, chúng ta mười mấy năm nay đều như thế này rồi, còn phân biệt cái gì, Tiểu Viễn đừng nghe bà ngoại con, cứ thường xuyên qua đây nhé. Thím làm đồ ăn ngon cho." Mợ cả Lê Bình tươi cười hớn hở đáp lời.
Vừa vào bữa ăn, đồ ăn trước mặt Lăng Vân Duyệt liền hết sạch, đến cuối cùng căn bản không chen vào nói được câu nào, sợ mình ăn ít hơn người khác một miếng.
Rượu đủ cơm no.
Tần Phong có chút ngượng ngùng mà khụ một tiếng, vừa rồi cái người tranh ăn với đám trẻ kia không phải là ông chứ?
"Vân Duyệt, con làm kho đồ ăn không tệ đấy." Đại cữu cữu Trần Gia Kiến cũng hơi ngượng ngùng, ông vừa nãy dường như cũng ăn không ít, vội vàng chuyển chủ đề.
"Thật ạ, đại cữu cữu, nếu con đem cái này ra ngoài bán thì sao ạ?" Lăng Vân Duyệt chờ mãi mới được câu này, thăm dò mở miệng.
Thời buổi này làm hộ cá thể không phải là việc gì vẻ vang cho cam, thường thì ít ai muốn làm. Nhất là khi môi trường chung còn chưa được thông thoáng, làm cái này đều phải lén lút, nếu gặp phải người có chút cố chấp thì còn bị xỉ vả cho ấy chứ.
"Cháu muốn bán cái này à?" Nhị cữu cữu Trần Gia Tài nghe vậy cũng góp lời, thật ra theo ông thấy thì việc này cũng được đấy chứ.
Việc bọn họ có thể trở về đã chứng minh môi trường chung thay đổi là điều tất yếu, chỉ là con gái con đứa làm cái này thì trước sau cũng khổ cực, Trần Gia Tài nghĩ vậy rồi lặng lẽ nhìn Trâu Tư Khang.
"Nhị cữu cữu cứ yên tâm, nếu có bán thì để con làm, không cần Vân Duyệt động tay đâu ạ." Trâu Tư Khang lập tức giật mình, vội vàng đáp lời, nguy hiểm thật, suýt nữa thì cậu lỡ lời rồi.
"Ừm, nếu cháu muốn làm thì cứ làm đi, đừng quá xuất đầu lộ diện." Trần Gia Kiến nghiêm túc suy nghĩ rồi mới đáp.
"Cũng đừng quá lo lắng, ta thấy ngoài đường cái cũng đã có người bày bán đồ rồi đấy." Tần Phong thật ra cũng đồng tình, ở vị trí của ông, ít nhiều cũng tiếp xúc được một chút ý tứ từ cấp trên, t·h·i·ê·n sắp sáng rồi.
Mợ cả Lê Bình ngồi một bên há miệng thở dốc, thấy mọi người đều đồng ý, liền lại im lặng mà nuốt lời xuống.
Thật ra theo bà thấy, cứ bình bình đạm đạm như vậy là tốt rồi, từ khi bị đưa đi lao động cải tạo, tâm thái của bà cũng thay đổi, không cầu đại phú đại quý, chỉ mong tất cả người nhà đều bình an là được. Chỉ là người trẻ có ý tưởng của người trẻ, bà tuy là trưởng bối, cũng không thể dùng tư tưởng của mình để thay đổi bọn họ được.
"Khụ, con không nói cái này nữa, đúng rồi, Kiều đại ca kết hôn chưa ạ?" Lăng Vân Duyệt chú ý tới thần sắc của mợ cả, nàng biết đại khái phương hướng tương lai, sinh ý là cần phải có, nhưng cũng không tiện khuyên giải an ủi trực tiếp, vội vàng chuyển chủ đề. Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Kiều Viễn đang trêu Tiểu Mạn Mạn hơi khựng lại. Là một lão thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, anh đã sớm đoán trước được chuyện này, nên sau khi ăn cơm xong, đã sớm nhập hội với đám trẻ con kia, không ngờ chuyện gì đến cũng sẽ đến, trốn không thoát a.
Thật ra không phải anh không muốn, chỉ là mấy năm nay anh không phải đang làm nhiệm vụ thì cũng đang trên đường chuẩn bị làm nhiệm vụ, ngay cả lãnh đạo cũ của anh cũng không tóm được anh. Thường thường cứ hễ thấy anh là lại bắt đầu thở ngắn than dài. Nghiễm nhiên đã coi anh là khó khăn lớn nhất trong đội rồi.
Hầu Tiểu Phương nghe vậy liền im lặng cúi đầu, không muốn xen vào vấn đề này, gần đây người nhà mẹ đẻ của cô không biết từ đâu biết được nhà cô có quan hệ không tệ với Tần gia.
Muốn cô giới thiệu một người em gái bên nhà mẹ đẻ cho Kiều Viễn, đúng là rặt một lũ tham lam, không nhìn xem cái người em gái kia là cái thá gì, mà cũng dám nghĩ tới.
Huống hồ cô bị đưa đi lao động cải tạo nhiều năm như vậy, một lời hỏi han cũng không có, bây giờ lại muốn đ·á·n·h vào tình thân, bảo cô giúp đỡ, đúng là đẹp mặt thật, kết thân chứ có phải kết t·h·ù đâu, cô mới không làm những chuyện vô ích này, cô đâu có ngốc.
"Ôi, thằng bé này đến giờ vẫn chưa có đối tượng, con nói có phải đáng lo không cơ chứ." Lý Song âm thầm thở dài, từ khi trở về thành phố, bà lại về hưu ở nhà không có việc gì làm, bỗng dưng rảnh rỗi sinh nông nổi, việc này liền thành nỗi lo lớn nhất của bà.
Ngay cả đứa cháu trai lớn đã đoạn tuyệt quan hệ với bà cũng phải đứng sau việc này, nói ra thì cháu ngoại trai bà lớn lên cũng không tệ, lại có công việc ổn định, sao lại cứ đơn thân thế nhỉ? Thật không hợp lý a. Chẳng lẽ bây giờ người trẻ không chuộng kiểu này à?
"Có khi nào là ở trong đội không ai giới thiệu không ạ?" Mợ cả Lê Bình cũng nhắc tới tinh thần, nói thật thì mợ vẫn rất thích Kiều Viễn, người trẻ tuổi này, hai nhà qua lại bao năm nay, đã sớm coi anh như con cháu trong nhà mà đối đãi rồi.
Chỉ tiếc là mợ cũng coi như là mới về thành phố, không quen biết ai tốt, bằng không thì cũng có thể giới thiệu qua giới thiệu lại.
Lăng Vân Duyệt lặng lẽ thắp nến cho Kiều Viễn, một màn thúc giục hôn cỡ lớn đây mà, may mắn là không phải thúc giục nàng. Đồng thời cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình và rời khỏi cái nhóm bàn tán này. Hy vọng Kiều đại ca đừng nhớ ra chuyện này là do nàng khơi mào.
Nàng cũng thật không ngờ Kiều đại ca còn chưa có đối tượng, hình như còn lớn hơn nàng 4 tuổi thì phải, trong cái thời đại này thì đúng là một lão quang c·ô·n chính hiệu rồi, cũng khó trách mọi người đều lo lắng.
"Vân Duyệt, ở trường con có ai tốt không, nếu không giới thiệu cho Kiều đại ca của con một người đi, ta cũng không yêu cầu gì, chỉ cần ưng Kiều đại ca con là được." Lý Song thật sự hết cách, đành phải nhắm tới Lăng Vân Duyệt đồng học. Bà nghe nói trong số học sinh lần này có người tuổi cũng xấp xỉ cháu ngoại bà, chắc là có hy vọng chứ?
Lăng Vân Duyệt... Có phải nàng vô tình ôm một đống rắc rối vào người rồi không?
Kiều Viễn... Anh thật ra mới 32 tuổi thôi, trong đội vẫn còn có giá lắm đấy. Không biết lãnh đạo cũ bên kia có còn chưa từ bỏ anh không. Anh muốn đi xem mắt! Lập tức! Ngay lập tức!
"Lão quang c·ô·n là cái gì ạ?" Trâu Nghiên x·u·y·ê·n vô tội mà nhìn về phía Kiều Viễn hỏi.
...
Buổi tối hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, trừ Kiều Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận