Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 330 hắn bị người ghét bỏ một cái buổi chiều.

Hôm nay mãi đến lúc chạng vạng, hai bên mới từ biệt ở công viên.
"Nếu không hôm nay đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm đi, cũng ở ngay bên kia không xa, đi bộ mười phút là tới, dù sao mọi người cũng quen biết nhau cả rồi." Mợ cả Lê Bình nhiệt tình mời mọc. Lần này gặp mặt ít nhiều gì cũng hơn một tiếng đồng hồ, với kinh nghiệm của nàng mà nói, chắc chắn là có triển vọng rồi.
"Lần sau đi bác, lúc cháu ra ngoài thì trong nhà cũng chưa thu xếp gì cả, người nhà còn đang chờ chúng cháu về nữa." Từ Lan cũng cười đáp lời, thái độ so với lúc mới gặp thì nhiệt tình hơn hẳn.
Kiều Viễn càng ngày càng hài lòng về việc này. Có điều mới ngày đầu gặp mặt đã đến nhà người ta ăn cơm thì ra thể thống gì.
"Ấy dà, thế thì thật không khéo rồi, nhưng mà sau này còn nhiều cơ hội mà." Lê Bình hiểu ý nên không nài ép thêm.
"Vậy nói như vậy nhé, đợi lần sau phải đến nhà chúng ta chơi đấy." Lý Song cũng rất vừa ý với mối nhân duyên này, chủ động mời tiếp lời.
"Vâng, được thôi, cháu nghe theo lời bác." Từ Lan thuận miệng đồng ý. Bất kể có phải chỉ là nói cho phải phép hay không, nhưng nhìn dáng vẻ này thì bên nhà trai có vẻ rất ấn tượng với con gái cô.
Lăng Vân Duyệt thấy hai bên người lớn cứ ngươi nói qua ta nói lại, bèn lén la lén lút tiến đến bên cạnh Đỗ Nhưng Dung, muốn dò la tin tức. Nàng nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých huých đối phương, vừa huých vừa nháy mắt ra dấu, hai người nói chuyện cả tiếng đồng hồ rồi, xem ra là có triển vọng rồi đây.
Đỗ Nhưng Dung không để lộ cảm xúc mà dịch sang bên cạnh một bước. Nói thật thì cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Thấy đối phương quá coi trọng tuổi tác, cô tốt bụng an ủi, còn dẫn ra mấy ví dụ, nhưng hình như không hiệu quả lắm.
Kiều Viễn... Hắn bị người ta ghét bỏ cả một buổi chiều trời!!! Đây là cách từ chối người ta mới nhất à? Giờ hắn chỉ muốn ngay lập tức quay về đơn vị thôi. Chắc hắn cô độc sống quãng đời còn lại quá!
Sau khi hai bên chào tạm biệt, Tần nãi nãi khí phách hiên ngang dẫn mấy người trở về. Bà vô cùng hài lòng với kết quả ngày hôm nay, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bà bế tiểu chắt ngoại rồi.
Buổi tối hôm đó, tại tứ hợp viện.
Tần Phong đã sớm đứng đợi ở cổng tứ hợp viện, thấy mấy người trở về thì cố nén xúc động muốn chạy ra đón. Tuy trong lòng nóng ruột, nhưng nét mặt lại không hề lộ ra. Xem thần sắc của vợ hắn thế kia, chắc là thành công rồi nhỉ?
"Về rồi đấy à, mau vào nhà đi, cơm nước xong xuôi hết rồi, mọi người đang chờ đấy." Tần Phong vừa nói vừa trao đổi ánh mắt với vợ.
Tuy không nói rõ về chuyện xem mắt của Kiều Viễn, nhưng mọi người trên bàn cơm đều ngấm ngầm để ý, thi thoảng lại liếc mắt nhìn hắn.
"Khụ, Viễn Nhi à, hôm nay mọi việc suôn sẻ chứ? Bên nhà gái nói năng thế nào?" Tần Phong đã liếc mắt với Lý Song nên cũng biết được đôi chút. Đại cữu cữu cũng đã nhận được ám hiệu từ mợ cả, chỉ có nhị cữu cữu Trần Gia Tài là ngơ ngác cả mặt, đành phải phá vỡ sự yên tĩnh trước vậy.
Đại biểu tẩu Hầu Tiểu Phương nghe vậy cũng dừng tay. Chuyện xem mắt của Kiều Viễn, cô mong có kết quả tốt hơn ai hết, để còn dẹp được cái mối bận tâm không thực tế của nhà mẹ đẻ nữa.
Tuy rằng cô rất kiên định sẽ không giúp đỡ, nhưng cứ cả ngày "tình cờ gặp" ngoài đường thì phiền phức thật sự. Cũng may là bọn họ còn biết giữ thể diện, vì chuyện năm xưa mà giờ cũng chưa dám trực tiếp đến cửa gây sự.
"Cũng được bác ạ, thấy nhà gái lúc ra về còn rất hài lòng. Ôi chao, các người không biết đâu, hai đứa này có duyên lắm đấy, cô bé kia với cả Duyệt Duyệt nhà ta còn là bạn học cùng lớp nữa cơ." Chuyện bận tâm bấy lâu nay có tiến triển, Lý Song mừng rỡ khôn xiết, chỉ là trên bàn cơm không ai nhắc gì đến chuyện này nên bà cũng không tiện biểu lộ ra ngoài. Giờ nghe Trần Gia Tài hỏi đến thì bà lập tức không buồn ăn cơm nữa.
Không ngờ lại có chuyện này, mọi người nghe vậy liền đồng loạt chuyển mắt sang Lăng Vân Duyệt.
"Ồ, lại có chuyện đó nữa à? Duyệt Duyệt, phẩm hạnh của cô bé kia thế nào?" Trần Gia Tài tò mò hỏi. Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, giờ anh cũng đã nhận ra, tìm vợ quan trọng nhất là phẩm hạnh tốt, vợ chồng hòa thuận với nhau. Mấy thứ khác đều là phù phiếm cả thôi.
"Cũng tốt ạ." Tay Lăng Vân Duyệt đang gắp thức ăn khẽ khựng lại một chút rồi nói thẳng. Chỉ là có vẻ Đỗ Nhưng Dung không có duyên với đại ca Kiều cho lắm. Nói chung thì cô cảm thấy hôm nay Kiều đại ca và Đỗ Nhưng Dung cư xử kỳ quặc thế nào ấy, cũng chẳng hiểu vì sao nữa.
"Ai thế?" Trâu Tư Khang cũng nghi hoặc, ghé tai Lăng Vân Duyệt hỏi nhỏ. Bạn học của vợ anh thì đáng lẽ anh phải biết chứ.
Nói đến chuyện của anh, hôm nay thật sự là quá gian nan. Vợ không dẫn anh đi theo đã đành.
Tần gia gia và đại cữu cữu Trần Gia Kiến sợ anh buồn chán, kéo anh xem cờ cả buổi chiều. Chắc là sợ anh thiếu cảm giác được tham gia vào, hai người chơi cờ dở ẹc thi thoảng còn bắt anh phải phát biểu ý kiến nữa chứ.
Lúc đầu anh không từ chối được nên cũng thử nói vài lời theo ý mình, kết quả bị hai người cùng nhau phản bác. Đúng là nghiệp chướng. Vốn dĩ anh đã cho rằng việc trình gia gia và đại cữu cữu chơi cờ với nhau đã khiến người ta phải tránh xa ba thước rồi, ai ngờ Tần lão gia tử cũng chẳng kém cạnh gì. Anh có chút không dám tưởng tượng cảnh ba người họ ngồi cùng nhau sẽ thế nào nữa!
"Bạn học của em, Đỗ Nhưng Dung." Lăng Vân Duyệt cũng nhỏ giọng đáp lại.
Trâu Tư Khang hiểu ra, có chút cảm thông nhìn về phía Kiều Viễn đang ủ rũ. Cô Đỗ thì đến mẹ mình mà còn chẳng nể nang nữa là.
Kiều Viễn... Hôm nay xem như là suôn sẻ à?
"Cái đó..." Kiều Viễn nghĩ nghĩ, định nói thẳng ra, nhưng vừa mở miệng đã bị ngắt lời.
"Viễn Nhi à, con xem dạo này có thu xếp được nhiều thời gian nghỉ phép thì về nhà một chuyến đi. Chuyện này con trai phải chủ động lên chứ." Không đợi hắn nói xong, Tần Phong đã ngắt lời hắn, nhìn cháu ngoại mình mà khuyên nhủ.
Nhớ năm xưa lúc ông và vợ xem mắt, cũng thường xuyên tìm cớ tạo cơ hội gặp mặt. Tần Phong nhớ lại những kỷ niệm hồi còn trẻ, ánh mắt dịu dàng nhìn bà lão đang ngồi cạnh mình.
Bao nhiêu năm trôi qua, dung mạo tuy có thay đổi, nhưng ông vẫn luôn cảm thấy bà là người thu hút ánh mắt ông nhất.
Lý Song cảm nhận được ánh mắt của chồng, có chút ngượng ngùng. Đã già cả thế này rồi mà còn như vậy, chẳng phải là mất mặt trước đám con cháu hay sao.
"Phải đấy, lúc này ngàn vạn lần đừng ngại ngùng." Nhị biểu ca Trần Đông cũng lên tiếng khuyên nhủ, không khỏi nhớ lại năm xưa lúc mẹ anh ép hôn. Nếu như anh không đi tìm Sở Linh chủ động giành lấy hạnh phúc thì anh cũng không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì nữa.
Hiển nhiên Sở Linh cũng nghĩ đến những chuyện đó, ăn ý nhìn Trần Đông cười.
"Đúng đúng đúng, tí nữa con đến trường tìm Duyệt Duyệt, rồi rủ cả Tiểu Dung đi cùng." Lý Song thấy biện pháp này hay quá, hận không thể ngày mai bắt tay vào hành động luôn.
"Ôi dào, các người cứ lo lắng hão thôi, Viễn Nhi nó khôn ngoan cả mà, nó hiểu hết đấy. Các người cứ chọn ngày lành tháng tốt rồi chuẩn bị đi là vừa." Mợ cả Lê Bình cười phụ họa, hôm nay bà cũng đã quan sát kỹ rồi, lúc hai bên sắp chia tay, cô bé kia còn cứ nhìn mãi theo Viễn Nhi nhà mình đấy thôi, thế này chẳng phải là lưu luyến là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận