Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 334 một cái tiểu phá cửa hàng mà thôi

"Bà ơi." Trong lúc hai người đang bận rộn, Lăng Vân Duyệt mơ hồ nghe thấy tiếng của Lục Tri Tiết vọng lên từ dưới lầu.
"Có phải Tri Tiết gọi ngươi không?" Lăng Vân Duyệt nghi hoặc hỏi.
"Phải không? Ta xuống xem sao, có lẽ khách đến đông." Lục lão bà tử dù sao cũng lớn tuổi, nghe vậy liền ngừng tay, nghiêm túc lắng nghe nhưng vẫn không nghe ra.
"Ấy, bà chậm thôi." Lăng Vân Duyệt tiến lên đỡ bà từ trên ghế xuống.
"Không sao, không sao, mấy việc này ta quen rồi." Lục lão bà tử xua tay, nhớ lại năm xưa khi bị điều xuống nông thôn, việc nặng việc dơ nào mà bà chưa từng trải, quanh năm suốt tháng không có lúc nào nghỉ ngơi, bụng chẳng có miếng nước loãng nào, bà còn chẳng phải đã chịu đựng được đấy thôi, mấy việc này có đáng gì.
"Sao lại giống nhau được, cẩn thận chút vẫn hơn, bà đừng làm tiểu thư lo lắng, nên nghỉ thì cứ nghỉ ngơi." Lăng Vân Duyệt biết hai bà cháu nương tựa vào nhau mà sống, chỉ có thể lấy Lục Tri Tiết ra nói, Lục lão bà tử mới để tâm.
"Được, được, được, bà già này nghe các ngươi." Lục lão bà tử biết đối phương quan tâm mình, cũng không phản bác, vui vẻ đi xuống lầu.
Dù thế nào việc làm ăn cũng không thể chậm trễ.
Việc còn lại cũng không nhiều, Lăng Vân Duyệt thu dọn một chút rồi cũng đi xuống theo.
"A, ta đang định lên tìm cô đây." Lăng Vân Duyệt vừa đi đến chỗ ngoặt cầu thang thì thấy Lục lão bà tử quay lại.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Lăng Vân Duyệt có chút nghi hoặc, cửa hàng này Lục gia bà cháu đã trông vài tháng, về cơ bản mọi việc trong tiệm họ đều có thể xử lý được. Ngay cả chuyện thu 'phí bảo kê' trong tưởng tượng của nàng cũng chưa từng xảy ra.
"Không có gì lớn, chỉ là Ngô bà tử ở phía sau nhà ta ấy, bà ấy hồi trẻ nghỉ việc từ xưởng, giờ chủ yếu là giúp nhà trông cháu. Cháu bà ấy học cùng trường với Mạn Mạn nhà ta, trước kia bà ấy hay đến đón cháu rồi ghé vào tiệm ngồi chờ, thỉnh thoảng còn mua chút thịt kho nhà ta, nên ta cũng không từ chối. Lần này bà ấy dẫn theo một cô nương đến, nói là muốn hỏi ta xem ở đây có cần người nữa không." Lục lão bà tử vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài sân qua cửa sổ tầng một, hạ giọng nói. Lúc nãy bà vội vàng xuống, còn tưởng có mối làm ăn lớn, ai ngờ vừa xuống đã thấy Ngô bà tử, bà Ngô còn nhiệt tình đón lấy gọi bà là tỷ. Trong lòng bà bỗng hụt hẫng. Bà Ngô này tuy hay ngồi chơi ở tiệm, nói chuyện cũng nhiều, nhưng chưa từng nhiệt tình như vậy, còn vừa gặp đã gọi tỷ, rõ ràng là không thích hợp, tục ngữ có câu 'tỷ trước tỷ sau ba phần hiểm'. Quả nhiên, là dẫn theo cháu gái đến xin việc. Bà chỉ là người làm công, tuy rằng việc trong tiệm bà và Tri Tiết đều lo liệu được, nhưng việc thuê người hay không là của chủ nhà, không phải bà có thể quyết định, phải biết chừng mực.
Lăng Vân Duyệt gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Vừa nói chuyện, hai người vừa đi ra sân, Lục lão bà tử thấy trong sân có khách muốn mua thịt kho thì chủ động ra tiếp đón.
"Ồ, đây là chủ quán Kho Hương hả. Trông thật chỉnh tề, lại còn có bản lĩnh nữa." Ngô lão bà tử đang quan sát kỹ lưỡng mọi thứ trong sân, tuy trước đây bà cũng đến không ít lần, nhưng chỉ là ngồi giết thời gian thôi, lần này khác, nếu thuận lợi thì đây sẽ là chỗ làm của cháu gái bà, đương nhiên phải xem xét kỹ càng. Vừa nhìn thấy người đến, bà hơi sững sờ, tuy rằng bà cũng thường lui tới, nhưng đây là lần đầu tiên thấy mặt chủ quán, không ngờ vẫn còn là một cô bé, nếu không phải cái bụng bầu, thì nói là gái tân bà cũng tin. Bất quá đám con gái giàu có này dễ bị lừa lắm, nghĩ vậy, Ngô lão bà tử càng tươi cười hơn.
"Cảm ơn, cháu gái bà cũng xinh." Lăng Vân Duyệt đưa tay mời, ý bảo người ngồi xuống.
"Còn phải nói, ta nói cô nghe, cháu gái ta từ nhỏ đã xinh hơn người ta rồi, giống hệt ta hồi trẻ ấy, lại còn lanh lợi nữa. Nếu không phải năm ngoái xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì giờ cũng phải là sinh viên rồi." Ngô lão bà tử nghe người ta khen cháu gái thì mừng rỡ, không ngậm được miệng. Người ta ai cũng thích cháu trai, bà thì khác, bà thương cả cháu trai lẫn cháu gái, ai bảo cháu gái bà giỏi giang cơ chứ. Vì đứa cháu gái này, mà bà nhìn con dâu thứ hai cũng thuận mắt hơn chút.
Hoàng Hiểu Quyên nghe bà nội mình thổi phồng thì khinh bỉ bĩu môi, nói là thương cháu gái này nhất, nhưng gặp đứa cháu trai kia thì còn ra cái gì. Nếu không phải năm ngoái cô vô tình nghe được bà nội và ông nội nói chuyện, thì thật sự đã ngốc nghếch tin vào chuyện ma quỷ của bà ta rồi. Từ nhỏ đến lớn cô đều luôn may mắn vì nhà mình không có quan niệm trọng nam khinh nữ. Nhìn những cô gái nhà khác còn nhỏ đã phải giúp việc nhà, thậm chí có bạn học cùng lớp cấp hai vừa tốt nghiệp đã phải thay anh chị xuống nông thôn, cô vừa thấy thương họ, vừa âm thầm cảm thấy may mắn. May mắn nhà mình không có chuyện này xảy ra, thậm chí cô chưa từng nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra với mình. Rốt cuộc từ nhỏ đến lớn cô đều được cưng chiều, ít nhất so với mấy đứa em họ, có đôi khi đãi ngộ của cô còn giống như cháu trai trưởng vậy. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ năm ngoái.
Năm ngoái kỳ thi đại học chưa được khôi phục, đêm đó cô đi tiểu đêm, đi ngang qua phòng ông bà, vừa lúc nghe thấy họ đang thảo luận chuyện cô và anh họ sắp tốt nghiệp. Lúc ấy cô mơ mơ màng màng, nghe được có người nhắc tên mình thì phản xạ có điều kiện dừng lại, kết quả nghe được ông nội nói, nếu có chỉ tiêu xuống nông thôn thì cho cô đi xuống nông thôn. Còn anh họ thì ở lại thành phố tiếp nhận công việc của bà nội, bà nội tuy phản đối, nhưng mấy đứa em khác còn nhỏ, cuối cùng cũng cam chịu để cô đi. Hôm đó cô không nhớ rõ mình đã trở về phòng như thế nào.
May mà, sự tình không phát triển theo hướng xấu nhất, trước khi cô tốt nghiệp lớp 11, kỳ thi đại học đã được khôi phục, và cô cũng tỉnh ngộ, có một số thứ chỉ khi nằm trong tay mình mới là thật. Hôm nay cô đến đây cũng là vì bà nội nói tìm cho cô một công việc, cô tuy rằng khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện công việc cũng đành đi theo, kết quả đến nơi cô mới phát hiện ra đây lại là một cái quán nhỏ. Thậm chí còn không bằng cái xưởng nhỏ làm công tạm thời, chẳng lẽ trong mắt bà, cô chỉ xứng với công việc như vậy sao?
"Tới, uống nước." Lăng Vân Duyệt không tiếp lời, đưa cho hai người chén nước. Vừa vặn bắt gặp ánh mắt chán ghét của cô gái, nàng cười cười không nói gì thêm.
Hoàng Hiểu Quyên không ngờ bị đối phương bắt gặp đúng lúc, có chút chột dạ, chợt nghĩ đến mình đâu có thực sự đến đây tìm việc, tự tin lại dâng lên chút. Chỉ là một cái cửa hàng nhỏ tồi tàn mà thôi. Chờ cô sau này thi vào đại học, sẽ có công việc chính thức đàng hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận