Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 290 đánh thua?

"Đánh thua?" Trâu Tư Khang đang chuẩn bị mở túi, tính đem mấy món hải sản khô mang đến khoe ra, vừa nghe câu này, động tác trên tay khựng lại một chút, rồi nhìn về phía con trai mình.
Là một trong những đại lão của mạt thế căn cứ, con trai hắn lại đánh nhau thua?
"Thua?" Lăng Vân Duyệt cũng hóng chuyện đi theo, làm tiểu thứ đầu của Hồng Tinh đại đội, lại đánh thua?
Còn Trình Học Minh... Cháu gái và con rể của ông có phải đang chú ý nhầm điểm rồi không? Ý tưởng của giới trẻ bây giờ đều kỳ lạ vậy sao?
Trâu Nghiên Xuyên...
"Đều là bọn trẻ con đùa giỡn thôi, không cần để ý, huống hồ Mạn Mạn còn nhỏ, ta không vội." Trình Học Minh vội vàng chữa cháy, tiểu tằng tôn mới tham gia huấn luyện, đánh không lại người khác cũng là bình thường, chỉ cần không thua tên nhóc nhà họ Lý là được.
"Ừ, không lo." Trâu Tư Khang vừa nói vừa âm thầm tính toán, hay là nên tranh thủ kỳ nghỉ hè còn thời gian, sắp xếp cho con trai mình trải nghiệm mấy thứ khác biệt. Với cả, hình như bình thường sau khi tan học con trai hắn cũng khá rảnh rỗi.
"Ông nói đúng." Lăng Vân Duyệt nhìn đứa con trai không biết cố gắng nhà mình, có chút hận sắt không thành thép, lúc trước sao không di truyền cho nó cái sức lực đại lực của cô chứ? Sao lại cứ phải chọn cái dị năng phế vật của lão chồng cô kia chứ? Chẳng có tác dụng gì, đến thời khắc quan trọng còn hay bị rớt xích nữa. Lăng Vân Duyệt nghĩ vậy, không khỏi trừng mắt liếc nhìn chồng mình một cái.
Trâu Tư Khang... Vợ mình có phải đang lườm mình không?
Trâu Nghiên Xuyên...
"Vậy, tôi đi làm cơm chiều trước." Tạ Vinh Quang vừa thấy tình hình có chút không ổn, lặng lẽ xách cái túi dưới chân Trâu Tư Khang lên, chuẩn bị mang vào phòng bếp.
Trình lão không thích làm phiền người khác, trực tiếp từ chối mấy dì hỗ trợ nấu cơm mà cấp trên phái đến, bình thường thì ông kiêm luôn việc nấu nướng, thỉnh thoảng Trình lão rảnh rỗi còn chê cậu vướng víu, tự mình xuống bếp.
Chỉ là Tạ Vinh Quang đánh giá cao bản thân rồi, nhìn mấy món hải sản khô bày ra trước mặt mà ngơ ngác, mấy cái thứ bị trói kia cậu có gặp qua, hình như gọi là cua thì phải.
Còn mấy thứ khác kia là cái quái gì vậy, Tạ Vinh Quang cảm thấy hơi khó xuống tay, hải sản hong gió cũng có thể nấu ăn được à? Ăn có ngon không? Cái này đúng là làm khó đứa trẻ đến từ đất liền như cậu rồi.
May mà không lâu sau, Trâu Tư Khang cũng đi theo vào.
"Để tôi làm cho." Vì đồ tươi mới lấy ra không dễ giải thích, nên lần này bọn họ, ngoại trừ mấy hộp cua lớn, còn lại đều là đồ khô, phải ngâm một lúc.
"Vậy ngại quá." Tạ Vinh Quang vừa nói vừa vô cùng có mắt mà lui xuống tuyến hai, làm người phụ tá.
Ai ngờ đồng chí Trâu này làm lại nhanh tay lẹ mắt, nhìn dáng vẻ này là thường xuyên xuống bếp rồi.
Không bao lâu, phòng bếp liền lan tỏa mùi hương quyến rũ, Tạ Vinh Quang cũng giúp bưng đồ ăn ra, năm món, trông khá hấp dẫn.
Trình Học Minh và Lăng Vân Duyệt đang nhàn thoại việc nhà trong phòng khách, vô cùng ăn ý mà hít hít mũi rồi ngước mắt nhìn sang.
Tôm cỡ ngón tay cái, một đĩa sườn kho tàu, mấy con cua hấp lớn, mực xào thập cẩm, một đĩa rau xanh.
Lăng Vân Duyệt nhìn đĩa sườn kho tàu bày trước mặt, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành, "Vợ, ăn cái này đi, cái này thơm." Trâu Tư Khang có chút chột dạ gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô.
Trình Học Minh vừa định nói mấy câu, bỗng nhiên nghĩ đến cái bụng của cháu gái mình, lại im lặng ngậm miệng, không nói đến cái khác, tên con rể này vẫn rất thương cháu gái ông, một ông già cái gì cũng không hiểu như ông vẫn nên ăn phần của mình đi.
Nói ra thì hồi trẻ ông cũng có một lần đến thành phố ven biển ăn mấy món này, cũng thấy khá hoài niệm.
Lăng Vân Duyệt... Uổng công suy nghĩ! Cua lớn trong không gian gì cũng phải để đến khi cô sinh xong mới lấy ra!
Bữa ăn này mọi người ăn đến thập phần thỏa mãn, trừ Lăng Vân Duyệt.
Trình Học Minh đặt chiếc đũa trong tay xuống, âm thầm tính toán cái túi đồ mà con rể mang đến, hình như vẫn có thể làm được thêm mấy bữa nữa, trong lòng tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Cả nhà ăn uống no đủ.
Trình Học Minh nhìn sắc trời bên ngoài, tuy trong lòng không nỡ, nhưng cũng không thể giữ người ta, Lục Nhi ngõ nhỏ cách đây vẫn còn một đoạn đường, về muộn cũng không an toàn.
"Ông, hôm nay buổi tối chúng cháu không về đâu, dù sao cũng chưa khai giảng, cứ ở đây một thời gian đã." Lăng Vân Duyệt từ trong phòng bếp bưng ra một mâm trái cây đã cắt xong.
"Cái gì? Tốt tốt tốt, vừa hay mấy cái chăn bông trên lầu đều là mới, cháu mau xem có thích không." Trình Học Minh còn tưởng mình nghe lầm, một hồi lâu mới phản ứng lại. Đối với việc cả nhà cháu gái muốn ở lại đây, ông đương nhiên là cao hứng.
Từ sau khi nhận người thân, ông đã dọn dẹp hai gian phòng nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng còn đi quét tước một chút, chỉ mong có một ngày bọn họ có thể đến đây ở lại một hai ngày cũng được. Không ngờ điều này lại thành hiện thực, trời cao đãi ông không tệ.
"Vâng. Cảm ơn ông, vậy cháu phải ở nhiều ngày đấy." Lăng Vân Duyệt cũng thuận thế nhận lời.
"Đó là đương nhiên, đúng rồi, quên nói cho cháu, khoảng thời gian trước có một đồng chí họ Lục gọi điện thoại đến, nói là có việc gấp, muốn hỏi cháu khi nào thì về." Nghe cháu gái nói muốn ngủ lại, tâm tình Trình Học Minh thả lỏng xuống, tùy tay bưng một ly trà, đang định uống.
Đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này, lúc ấy nghe giọng bên kia hình như cũng rất sốt ruột.
Đáng tiếc hôm đó ông vừa nghe điện thoại xong đã bị Lý lão bên kia đón đi rồi, cũng không có thời gian qua xem.
"À, không có gì đâu ạ, chắc là chuyện trong tiệm thôi, mai cháu qua xem sao." Lăng Vân Duyệt vừa nghe đã biết là Lục Tri Tiết bên kia.
Trước đó vì không biết đi Quảng Tỉnh bao lâu mới về, lo sẽ có chuyện gì bất trắc, nên đã để lại số điện thoại của ông cho Lục Tri Tiết, nếu có việc gì quan trọng, có thể gọi lại đây.
"Đi một đoạn đường xa như vậy, đi nghỉ ngơi trước đi, phòng ở trên lầu hai bên tay trái kia, Tiểu Khang con đưa Duyệt Duyệt lên đi." Tuy cháu gái không nói, nhưng ông vẫn cảm nhận được, dù sao cũng là phụ nữ có thai, không được mệt nhọc.
"Vâng, ông cũng nghỉ ngơi sớm ạ." Trâu Tư Khang đáp lời.
"Đi đi." Trình Học Minh vẫy vẫy tay, một ông già như ông, nào có nghỉ ngơi sớm vậy, lát nữa còn định sang nhà lão Lý hàng xóm tám chuyện nữa, dù sao lão Lý cũng không biết cháu gái ông hôm nay đến đây bồi ông già này.
"Mẹ." Trâu Nghiên Xuyên thấy vậy cũng mở to đôi mắt to vô tội nhìn về phía mẹ mình, hai tay nắm chặt vạt áo cô.
Chỉ là ngoài dự đoán, lão ba hắn lại mở miệng phê chuẩn "Đi theo." "Oa ~ ba ba là tốt nhất." Trâu Nghiên Xuyên nhịn không được hoan hô nhảy nhót.
Lăng Vân Duyệt... Thằng ngốc này.
Vào ban đêm, Trâu Nghiên Xuyên đi theo lão ba trong phòng tập trung đấm đá!
Sáng sớm hôm sau, Trâu Tư Khang liền đưa Lăng Vân Duyệt hướng Bắc Đại phố đi đến.
Còn Trâu Nghiên Xuyên do dự một hồi lâu, biết ba mẹ buổi tối sẽ trở về, quyết đoán lựa chọn tiếp tục đi huấn luyện, dù sao thứ hạng của hắn hiện tại trong đại viện xác thật có chút khó coi. Nếu không nỗ lực thêm, sau này hắn sợ là không dễ sống.
Nói ra thì chân hắn bây giờ vẫn còn chưa hồi phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận