Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 425 sự tình có biến

"Không đúng, lần trước nghe tiểu cô nương ở vị diện Miêu Cương kia nói, nàng dùng một trăm con cổ trùng đổi được một đống dịch dinh dưỡng gì đó mang về.
Nghĩ chắc là từ vị diện khoa học kỹ thuật phát triển trong tương lai, ta phải đi tìm xem, xem có giao dịch nào ở vị diện cấp cao không, ta sẽ đổi một căn phòng ở với họ." Lăng Vân Duyệt nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức tiến vào không gian tìm người ngay.
"Ngươi đừng vội, chẳng phải vị diện cần phải phù hợp mới được sao? Cấp bậc của ngươi bây giờ cũng tìm không ra người đâu, hơn nữa nếu có phòng ở, nhỡ sau này con cái ăn vạ trong đó không ra thì làm sao?" Thấy vợ mình sắp hành động, Trâu Tư Khang vội vàng giữ nàng lại.
"Ngươi nói cũng có lý." Lăng Vân Duyệt nhíu mày, lỡ con trai sau này chạy vào trong đó chơi điên lên thì mẹ già tìm cũng không thấy, thôi cứ để nó tiếp tục chán ghét cái không gian kia đi.
"Ừm, ngủ đi." Trâu Tư Khang cũng thở phào nhẹ nhõm, xem như đã xong chuyện này rồi chứ?
Thời gian thấm thoát trôi, nhanh chóng đến ngày tiếp đãi ngoại tân.
Hôm nay, Lăng Vân Duyệt đến đơn vị từ rất sớm để chờ.
Hôm nay, dù là nam hay nữ đều ăn mặc chỉnh tề, ngay cả Lăng Vân Duyệt cũng mặc áo sơ mi trắng với quần đen, tóc búi lên, trông rất nhanh nhẹn.
"Ồ, đồng chí Tiểu Lăng, hôm nay cô ăn mặc rất tinh thần đấy." Tạ Đình nhìn bóng dáng phản chiếu qua cửa sổ chỉnh lại quần áo của mình, nhìn thấy Lăng Vân Duyệt đứng bên cạnh, không nhịn được mà khen vài câu.
So sánh một chút, đột nhiên cảm thấy eo mình có hơi thô thì phải? Cùng là người sinh hai đứa con, sao khác biệt lớn vậy?
Chẳng lẽ là sáng nay mình ăn nhiều hơn một cái bánh bao thịt nên vậy? Mình đã bảo rồi mà, lão Dương cứ xem mình là pháo đài trong tay lão, mình muốn cự tuyệt cũng không được, lão Dương hại mình rồi!
"Cảm ơn, hôm nay chị cũng rất tốt, sắc mặt hồng hào." Lăng Vân Duyệt đánh giá Tạ Đình từ trên xuống dưới, trang phục của mọi người đều được thống nhất phân phát, người ta khen mình tinh thần, mình cũng phải đáp lại vài câu, cuối cùng chọn một lời khen không gây lỗi để đáp lễ.
"Thật không? Tôi đã bảo rồi mà, hôm nay lúc tôi ra cửa, lão Dương nhà tôi cũng nói vậy, đúng là các cô có mắt nhìn đấy." Tạ Đình nghe vậy lập tức vui vẻ, không nhịn được cười ha hả sờ mặt mình, nhớ năm xưa còn trẻ, cô cũng thuộc hàng có danh tiếng trong khu nhà ngang của họ.
Lăng Vân Duyệt...
'Bạch bạch bạch'. Lúc này vang lên vài tiếng vỗ tay.
"Được rồi, mọi người lại đây một chút." Triệu Vận vỗ tay, ra hiệu mọi người nhìn qua.
Mọi người vội vàng dừng động tác trong tay, cùng nhau vây quanh lại.
"Mọi người kiểm tra lại công tác chuẩn bị của mình một chút, cần phải đảm bảo vạn vô nhất thất. Tôi biết trong thời gian này mọi người vất vả, cố gắng thêm mấy ngày nữa, đợi việc này qua, chúng ta có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một phen." Triệu Vận vừa nhìn đồng hồ, vừa nói với mọi người.
Nghe xong việc có thể nghỉ phép, mọi người lập tức sĩ khí tăng cao, liên tục đáp "vâng".
"Được, nếu không có vấn đề gì, vậy cứ theo kế hoạch mà làm. Lão Chung và Tiểu Lăng lát nữa cùng tôi ra sân bay đón khách. Những người còn lại đi đến hội trường chuẩn bị trước, cần phải đảm bảo mọi việc diễn ra thuận lợi." Những điều cần nói đã nói xong cả rồi, Triệu Vận cũng không nói thêm vô nghĩa nữa.
Triệu Vận nói xong liền gật đầu về phía Chung Đào và Lăng Vân Duyệt, ý bảo hai người đuổi kịp.
Sân bay.
Vì muốn hoan nghênh bạn bè hữu nghị của nước nhà, nên lần này sân bay họ dùng đã được sắp xếp riêng, không có chuyến bay chở khách nào khác được hạ cánh ở đây, cho nên hiện trường ngoài những nhân viên công tác này ra thì không có hành khách nào khác.
Lăng Vân Duyệt tò mò nhìn ngó xung quanh. Nói ra thì cả đời này cô chưa từng ngồi máy bay, ngay cả sân bay cũng là lần đầu đến đây.
Lúc này trong sân bay người đông nghịt, nhưng mọi người đều làm đúng chức trách, đâu ra đấy.
Hai em bé tay ôm hoa tươi ngoan ngoãn đứng chờ ở phía trước, có vẻ như đã được dặn dò, không có ai đến bắt chuyện.
Một đội nghi trượng tam quân từ từ tiến đến, dừng lại ở chỗ cách cô không xa.
Đoàn xe nghênh đón cũng được sắp xếp thống nhất chỉnh tề, chỉ chờ người của nước bạn đến, là có thể đưa người đến khách sạn nghỉ ngơi.
Ngay cả xe cứu thương cũng được bố trí mấy chiếc đậu ở một góc, để phòng ngừa bất trắc.
Bên ngoài sân bay còn tiến hành quản chế nghiêm ngặt đường xá. Mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, không khí ở sân bay có chút tĩnh lặng, Lăng Vân Duyệt đứng đến hơi tê chân, chân trái chân phải thay đổi trọng tâm, đứng vững lại.
"Đồng chí Tiểu Lăng, cô không cần khẩn trương. Chúng ta cứ theo quy trình mà làm thôi." Chung Đào vẫn luôn đứng bên cạnh thấy vậy, cho rằng cô khẩn trương, nghĩ nghĩ liền nhỏ giọng an ủi vài câu, dù sao cũng là cô gái trẻ, lần đầu tiếp xúc với chuyện như vậy, sẽ như vậy cũng là bình thường.
"Ừm, không khẩn trương, hôm nay tôi chỉ là đi theo các anh cùng nhau tới học tập thôi." Lăng Vân Duyệt cười đáp lại anh, hôm nay loại trường hợp này không đến lượt cô ra mặt, nên cô cũng không khẩn trương, thật sự là chân bị tê thôi.
Cái nước bạn kia cũng xa thật đấy, đi máy bay riêng mà cũng bị trễ nữa, bất quá lời này cô không dám nói.
"Ai, không khẩn trương là tốt rồi, cái nước bạn kia, là quốc gia thiết lập quan hệ ngoại giao với Hoa Quốc chúng ta từ hai năm trước, chúng ta chỉ cần hữu hảo tiếp đãi, duy trì phong thái nước lớn của chúng ta là được." Chung Đào lắc đầu, không ngờ đồng chí Tiểu Lăng này miệng còn cứng thật, nếu không phải vừa rồi anh nhìn thấy chân cô run run, thì anh đã tin rồi, thôi mặc kệ cô, tiếp tục lải nhải giới thiệu kinh nghiệm công tác nhiều năm của anh.
"Cảm ơn Chung ca." Lăng Vân Duyệt biết đối phương đang chỉ bảo mình, cô nở một nụ cười cảm kích với anh.
Chung Đào thuộc nhóm công nhân có thâm niên tương đối cao trong bộ phận của họ, chỉ là cá nhân không có chức vụ gì, nên mọi người trong văn phòng đều gọi anh một tiếng Chung ca, hoặc là Lão Chung để tôn trọng.
Nhưng Triệu Vận vẫn luôn im lặng thì càng nhíu mày chặt hơn, thời gian hẹn đã qua một tiếng rồi, không biết có vấn đề gì.
Hai tiếng sau.
Bỗng nhiên từ phía hai hàng học sinh tiểu học truyền đến một trận xôn xao.
Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, một chiến sĩ mặc quân phục đi qua, không lâu sau liền ra hiệu cho hộ sĩ vẫn luôn chờ đợi ở đằng xa đến xử lý.
Lăng Vân Duyệt mắt tinh phát hiện, dường như là một bạn học nữ đứng quá lâu, đột nhiên ngã ngồi xuống mặt đất.
"Các anh chờ ở đây, tôi đi gọi điện thoại." Triệu Vận thấy vậy rốt cuộc không thể ngồi yên.
Lăng Vân Duyệt và Chung Đào liên tục gật đầu đồng ý.
"Chung ca, anh nói hiện tại là tình huống gì?" Lăng Vân Duyệt đứng một lúc, không nhịn được nhỏ giọng dò hỏi.
"Chờ xem." Chung Đào lắc đầu, vẻ mặt sớm đã không còn vẻ thong dong như ban đầu.
Đến khi Triệu Vận trở về, rõ ràng thần sắc trên mặt không đúng. Chỉ khẽ dặn dò hai người một câu.
"Sự tình có biến." Ngay cả Lão Chung cũng không dám hỏi nguyên do, chỉ im lặng theo phía sau tiếp tục chờ đợi.
Trong đầu Lăng Vân Duyệt lập tức hiện lên đủ loại ý niệm, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra. Lần đầu tiên cô ra ngoài học tập, có vẻ như không được thuận lợi cho lắm.
Mãi đến ba tiếng sau, một chiếc máy bay mới chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận