Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 173 lúc trước cũng không phải là thái độ này

Tối hôm đó, cả gia đình ba người của Lăng Vân Duyệt được mọi người nhiệt tình tiễn đến tận cửa chuồng trâu.
"Duyệt Duyệt, sau này nếu rảnh rỗi thì thường qua đây chơi, thím của con cũng có thể cùng con nói chuyện về kinh nghiệm chăm sóc trẻ con." Đại cữu cữu không nỡ nhìn Tiểu Nghiên Xuyên, vừa dặn dò cẩn thận bọn họ phải thường xuyên qua chơi.
Lăng Vân Duyệt phản xạ có điều kiện gật đầu, tổng cảm thấy lời này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Đêm nay.
"Ta nhớ ra rồi, lúc trước đại cữu cữu cũng bảo ta lúc nào rảnh thì qua chuồng trâu chơi." Lăng Vân Duyệt tự vả một cái vào đầu, nàng đã bảo sao nghe quen thế cơ chứ.
Phá án.
"Sao vậy, sao vậy?" Trâu Tư Khang đang ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm nhận được Lăng Vân Duyệt bên cạnh từ trên giường đất ngồi dậy, cũng hoảng sợ theo, người còn chưa tỉnh táo hẳn, ánh mắt lại không tự giác nhìn về phía hai mẹ con, bộ dáng như thể tùy thời chuẩn bị dẫn người bỏ trốn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lăng Vân Duyệt mơ mơ màng màng bò dậy, nàng còn nhớ hôm nay là ngày đi làm công của mình, mộng du mặc quần áo xong, một tháng đã đủ để đảo lộn đồng hồ sinh học của nàng mấy năm nay.
Đã qua một tháng, tuy rằng có Trâu Tư Khang thay thế, nhưng nàng cũng không thể cứ mãi trốn tránh, nếu bị người có tâm báo cáo, khó tránh khỏi sẽ có chút lời ra tiếng vào.
Trâu Tư Khang rửa mặt xong, vừa về đến phòng liền thấy Lăng Vân Duyệt cầm một chiếc quần nhét vào tay, miệng còn lẩm bẩm nói mình sinh xong béo lên, quần áo mặc không vừa.
Trâu Tư Khang bất đắc dĩ, xoay người lại vào bếp, lấy khăn lông lau mặt cho nàng tỉnh táo.
Trẻ con mới sinh mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, thời gian tỉnh táo trong ngày cũng không lâu, lúc này Tiểu Nghiên Xuyên cũng đang ngủ ngon lành.
Lăng Vân Duyệt cũng không quản hắn, đến lúc đó trực tiếp đặt vào giỏ rồi xách đi làm công là được, dù sao nàng chỉ cắt cỏ heo, không cần xuống ruộng.
Hiện tại bọn họ cơ bản đều dùng đồ ăn làm sẵn trong không gian từ mấy ngày trước, lúc ăn chỉ cần lấy ra là được.
Mỗi khi đến bữa ăn, nhóm lửa tùy tiện nấu nướng trong bếp là xong, dù sao lúc này đồ ăn đều không có đồ mặn, không ngon cũng là bình thường.
Như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, tuy rằng con không quấy không khóc, nhưng việc cũng thật không ít, ăn rồi ngủ, ngủ xong ị, ị rồi thay tã, thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng có thể khiến ngươi cả ngày không ngơi tay.
Trên sân phơi lúa của đại đội.
Lăng Vân Duyệt lần đầu tiên xuất hiện ở sân phơi lúa sau khi sinh con tự nhiên trở thành tiêu điểm của đám đông.
Cũng tại Lăng Vân Duyệt thời gian này không ra khỏi nhà nên không biết, những truyền thuyết về nàng lại tăng thêm vài cái.
Về chuyện nàng đi bệnh viện sinh con, bà đỡ Lưu tức khí không nuốt trôi, chạy ra gốc đa đầu làng nói hết mấy ngày, còn có vài phiên bản lời đồn đãi, tư tưởng trung tâm chính là Lăng thanh niên trí thức không biết sinh hoạt, kiêu kỳ, sinh con cũng tự phụ hơn người khác, còn phải ở cữ.
Đây đều là chuyện mới lạ.
"Lăng thanh niên trí thức, đây là con của cô à, lớn lên thật đẹp, trắng trẻo bụ bẫm, không giống mấy đứa trẻ nhà quê chúng ta." Ôi trời, thì ra người tuấn tú sinh ra con cũng đẹp hơn người khác.
Ôi chao, lúc trước sao nàng lại u mê mà gả cho Vương Ái Đảng nhỉ, thật có lỗi với con trai nàng quá. Nghĩ vậy, Vương Đại Chủy ghét bỏ liếc nhìn Vương Ái Đảng ở đằng xa.
Vương Ái Đảng nghe anh trai mình nói chuyện trên đài, có chút nhàm chán, vừa lúc quay người lại liền thấy vợ mình ghét bỏ nhìn mình.
Vương Ái Đảng?? Hắn luôn cảm thấy vợ mình càng ngày càng ghét bỏ hắn thì phải làm sao? Lúc trước sống chết đòi cùng hắn sinh hoạt đâu phải thái độ này? Quả nhiên anh trai hắn nói đúng, phụ nữ thật là hay thay đổi.
"Là con trai hả? Ta đã bảo rồi, trải qua đôi mắt này của ta xem qua bụng, thì không có sai lệch đâu." Cụ bà trước đây khẳng định Lăng Vân Duyệt mang thai con trai lập tức đắc ý nói.
"Ôi da, mọi người mau xem, thằng bé còn nghe chúng ta nói chuyện kìa." Quen biết hơn một tháng, Lăng Vân Duyệt cũng coi như hiểu rõ về đứa con của mình, dường như đây là một đứa thích ồn ào, mỗi lần nghe thấy có người nói chuyện, đều sẽ lặng lẽ nhìn về hướng đó.
Kính lọc của người mẹ làm nàng cảm thấy chỉ số thông minh của con mình hơn người.
"Trẻ con thế thì biết gì, cũng chỉ là các ngươi làm quá lên thôi, nếu năm đó ta có điều kiện này đến bệnh viện sinh con, thì chắc chắn cũng nuôi được trắng trẻo bụ bẫm như vậy." Giọng nói không hài hòa đột nhiên xen vào, người này chính là con dâu của bà đỡ Lưu.
Bà bà nàng bị người ta bẽ mặt, nàng làm con dâu có cơ hội đương nhiên phải giúp một tay, biết đâu bà bà nàng vui, còn cho nàng chút tiền tiêu vặt.
Cơ bản mỗi tháng đều có người tìm bà bà nàng giúp đỡ đỡ đẻ, tệ nhất cũng được mấy quả trứng gà mang về cải thiện bữa ăn, thỉnh thoảng còn có lì xì, lâu dần, thu nhập này cũng không hề nhỏ.
Đám đông im bặt, đây rõ ràng là tới gây sự mà, bình thường nói móc vài câu thì thôi, sao lại đến trước mặt người ta nói, đây chẳng phải là quá đáng sao.
Lăng Vân Duyệt theo tiếng nhìn qua. Ân, không quen.
"Vậy sao, vậy thì vị thím này phải cố gắng một chút, có cơ hội thì cũng đến bệnh viện sinh một đứa con, để chúng ta cũng được mở mang tầm mắt." Vì không quen biết, nên nàng cũng không khách khí.
"Ngươi... Ngươi ăn nói kiểu gì vậy hả?" Trương Tiểu Lan vừa thẹn vừa giận, năm nay nàng đã gần 50, vậy mà Lăng thanh niên trí thức lại bảo nàng sinh con, thật là không biết điều.
"Ôi da, Trương Tiểu Lan, nếu cô không nói thì chúng tôi còn không biết hóa ra cô còn muốn sinh thêm đứa con trai đấy, vậy cô phải cố gắng hơn nha." Vương Đại Chủy cũng hùa theo, con trai chị ta mới mười ba tuổi, còn không cần nịnh nọt bà Lý này.
Lăng thanh niên trí thức là bạn tốt của chị ta, ai muốn ức h·i·ế·p thì cũng phải hỏi xem Vương Đại Chủy chị ta có đồng ý hay không.
Đương nhiên, bình thường chị ta nói xấu Lăng thanh niên trí thức, thì không tính là ức h·i·ế·p, không ảnh hưởng đến toàn cục.
"Xì" một tiếng, trong đám đông không biết thím nào nhịn không được bật cười.
Ngay lập tức dẫn đến tiếng cười lớn hơn.
Vương Ái Quốc ở trên đài liếc mắt nhìn về hướng này liền biết là đám người này gây chuyện, lập tức không muốn nói nữa, tuyên bố giải tán ngay, hắn không thể giảng, để các bà không có chỗ để buôn chuyện nữa.
Vương Đại Chủy có chút không nỡ, cũng không biết khi nào Lăng thanh niên trí thức mới trở lại ruộng đồng làm công, dạo gần đây đi làm công có chút tẻ nhạt.
Trâu Tư Khang nhìn nhìn Tiểu Nghiên Xuyên, tổng cảm thấy hôm nay thằng bé có chút hưng phấn, thường ngày lúc này thằng bé đã khóc oe oe đòi uống sữa rồi, hôm nay lại không động tĩnh gì, đôi mắt to tròn cứ đảo qua đảo lại.
Sau khi đám đông giải tán, Lăng Vân Duyệt không để Trâu Tư Khang đưa mình, dù sao bây giờ nàng cũng đã sang tháng, việc cắt cỏ heo đơn giản này cũng không làm khó được nàng, nếu không được thì lên núi trộm đem con bỏ vào không gian cũng xong.
Nàng thuần thục đặt con vào giỏ, xách theo rồi đi lên núi.
Mỗi ngày hai sọt cỏ heo, Lăng Vân Duyệt làm nhẹ nhàng thật sự, mỗi ngày còn dư rất nhiều thời gian rảnh để đi dạo trong núi.
Cũng không biết có phải ảo giác của nàng không, tổng cảm thấy dạo gần đây trong núi sâu thường xuyên có động vật chạy ra ngoài, nàng đã bắt hai con hươu ngốc nhét vào không gian rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận