Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 305 mụ mụ ngươi không cho ta dặn dò một chút sao

"Đồng chí Lăng, bình thường ngươi ít khi nói chuyện phiếm ở cái ngõ nhỏ này nên không biết đâu, người vừa nãy là Diệp lão bà tử đấy, ở cái ngõ nhỏ này của ta không ai dám chọc vào bà ta đâu.
Haizz, cũng là người đáng thương, hồi trẻ chồng đã sớm mất, chỉ còn lại bà cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau, sau này con gái lớn lên thuận lợi gả chồng, còn sinh cho bà một đứa cháu ngoại gái tên Bạch Tiểu Tiểu, chính là đứa bé vừa rồi đó.
Chỉ tiếc niềm vui ngắn chẳng tày gang, vợ chồng trẻ kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói mất là mất, một gia đình bốn người êm ấm lại chỉ còn Diệp lão bà tử cùng cháu ngoại gái Bạch Tiểu Tiểu sống với nhau.
Có lẽ vì t·r·ải qua nhiều chuyện, Diệp lão bà tử coi trọng đứa cháu ngoại gái này tương đối khẩn, phàm là chuyện gì có chút nguy hiểm cũng không dám cho nó tiếp xúc." Trương Hoa Sen vừa nói vừa lắc đầu.
Ở cái ngõ nhỏ này lâu rồi, không có chuyện gì mà bà không biết, mọi người đều cảm thấy đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của Diệp lão bà tử, nên ai giúp được gì đều cố gắng giúp.
Khổ nỗi Diệp lão bà tử là người thích làm tới nơi tới chốn, chỉ cần liên quan đến cháu ngoại gái của bà, dù lớn dù nhỏ, bà nhất định không bỏ qua.
Lâu dần, người trong ngõ cũng có chút mất kiên nhẫn, chỉ dặn con cái trong nhà không nên tiếp xúc với con nhà họ Bạch, bớt một chuyện hơn thêm một chuyện.
"À phải rồi, cô cũng nhanh nhắc nhở con trai mình vài câu." Trương Hoa Sen cũng giống những người khác, tuy rằng đồng cảm với đối phương, nhưng lại không muốn rước phiền phức vào người, không quên nhắc nhở Lăng Vân Duyệt vài câu.
"Cảm ơn đại nương." Lăng Vân Duyệt hiểu ý gật đầu, không phản bác, chỉ cảm tạ hảo ý của đối phương. Chuyện này không dễ đ·á·n·h giá, chỉ là cái gì quá cũng không tốt.
Từ biệt Trương đại nương, Lăng Vân Duyệt cùng Trâu Nghiên Xuyên nhanh chóng về nhà.
"Mẹ, mẹ không nhắc con vài câu sao?" Vừa đi qua một cái đầu hẻm, Trâu Nghiên Xuyên đã nghi hoặc nhìn mẹ mình. Vừa rồi hai người nói chuyện không hề tránh mặt con, kết quả đợi mãi chẳng thấy mẹ dặn dò gì.
"Con lớn rồi, phải học cách tự mình p·h·án đoán đúng sai." Lăng Vân Duyệt nghiêm túc suy nghĩ rồi t·r·ả lời, dù sao cô cũng không sợ phiền phức.
"À." Trâu Nghiên Xuyên hiểu không rõ lắm gật gật đầu, sau đó liền quên béng chuyện này, tiếp tục ôm đồ chơi chạy về nhà, sốt ruột muốn mở ra xem.
Hai người về đến nhà, Lăng Vân Duyệt vừa mới đóng cổng viện lại, không bao lâu thì có tiếng đ·ậ·p cửa.
"Ai vậy?" Lăng Vân Duyệt vọng ra ngoài cổng hỏi, thời buổi này mọi người không quen đóng cổng viện, chỉ là cô luôn cảm thấy như vậy không có cảm giác an toàn, nên mỗi khi về nhà đều quen đóng cửa rồi khóa lại.
Bất quá cô thật sự không nghĩ ra ai lại tìm đến tận nhà, tựa hồ cô và chồng đều rất đ·ộ·c lai đ·ộ·c vãng.
Chẳng lẽ bạn của con trai tìm đến?
"Có phải nhà Lăng thanh niên trí thức không ạ?" Ngoài cửa, Vệ Mỹ Lệ nhẹ nhàng hỏi, tay cầm một phong thư, cẩn t·h·ậ·n xem lại địa chỉ.
Trong lòng có chút không chắc chắn, dù sao cô cũng chỉ liên lạc với Lăng thanh niên trí thức qua một bức thư khi người ta mới về thành, sau này cô bận quá nên không liên lạc nhiều, không biết đối phương có dọn đi hay không.
"Cô đừng lo, địa chỉ này không sai đâu." Hà Phương Viên nhìn vợ mình, khẳng định nói.
Dù sao anh ở Kinh Thị cũng nhiều năm rồi, không nói là đã đi hết mọi nơi, ít nhất là biết vị trí đại khái ở Kinh Thị.
"Mẹ ơi, tìm anh hai." Thằng bé ba tuổi ghé vào vai Hà Phương Viên nũng nịu nói, nó còn nhớ sáng nay trước khi ra ngoài mẹ nó nói sẽ dẫn nó đi tìm anh hai chơi.
Lăng thanh niên trí thức? Vừa nghe thấy cách xưng hô này, Lăng Vân Duyệt lập tức nhận ra, vội vàng mở cửa.
"Ồ, Vệ thanh niên trí thức, Hà thanh niên trí thức, thật là hai người. Mau vào nhà ngồi." Lăng Vân Duyệt không ngờ lại là Vệ Mỹ Lệ cùng cả gia đình, nhiệt tình mời mọi người vào.
Trước đây họ cũng từng ngày ngày ở bên nhau, còn gặp nhau nhiều hơn cả người nhà, bao nhiêu năm trôi qua, nay gặp lại, cô có chút nhớ nhung.
Không chỉ là nhớ người, mà còn là nhớ những năm tháng xanh tươi ấy, dù lúc đó cuộc sống khổ cực nhưng vẫn có những kỷ niệm đáng giá, đó là tuổi thanh xuân mà họ không thể quay lại.
"Lăng thanh niên trí thức, sao cô không thay đổi gì hết vậy? Nhà cô đẹp quá, rộng hơn ở Hồng Tinh đại đội nhiều. Tôi suýt chút nữa còn tưởng mình tìm nhầm địa chỉ." Vệ Mỹ Lệ rất vui khi gặp lại Lăng Vân Duyệt, đồng thời không quên đ·á·n·h giá xung quanh.
Sân không quá lớn, nhưng tràn ngập hơi thở ấm áp của cuộc sống.
Vệ Mỹ Lệ có chút ngưỡng mộ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này cũng phải cố gắng k·i·ế·m tiền để có một căn nhà nhỏ thuộc về mình ở Kinh Thị.
Chồng cô c·ô·ng tác ở Kinh Thị cũng nhiều năm rồi, đơn vị cũng chia cho một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, trước đây chỉ có Hà Phương Viên ở một mình thì còn được, giờ cả nhà ba người ở đó thì hơi chật, không thể so sánh với nơi này.
Hà Phương Viên cũng cười gật đầu, mấy năm lăn lộn trong c·ô·ng việc khiến anh trông càng thêm vững chãi.
"Cô cũng vậy, vẫn đẹp như xưa, đây là Tiểu Thu phải không, lớn thế này rồi, còn nhớ dì không?" Lăng Vân Duyệt nhìn đôi mắt to tròn của Tiểu Thu, không nhịn được trêu một chút.
"Dì." Tiểu Thu nhìn mẹ mình, được mẹ khẳng định gật đầu, bé lí nhí gọi một tiếng, rồi ngại ngùng trốn vào lòng Hà Phương Viên, không dám nhìn ai.
"Ấy, ngoan quá. Mau theo dì vào nhà, anh hai đang chơi trong phòng kìa, hai đứa có bạn rồi đấy." Lăng Vân Duyệt mời họ cùng nhau vào nhà.
"Con trai, mau ra chào, đây là chú Hà với dì Vệ, còn xem con có nhận ra bạn Tiểu Thu không." Lăng Vân Duyệt vừa vào cửa đã thấy con trai mình bày ra bộ dạng chiếc xe mới mua tan tành, gân xanh trên trán cô không khỏi giật giật, nếu cô không nhầm thì món đồ kia hình như mới mua hôm nay, cô chỉ ra mở cửa một lát mà nó đã thành từng mảnh thế này rồi?
"Mẹ, chú Hà, dì Vệ." Trâu Nghiên Xuyên giật mình vì tiếng gọi bất ngờ, vội vàng giấu đồ đang cầm sau lưng, hòng l·ừ·a d·ố·i cho qua, nó chỉ muốn thử xem tháo ra có lắp lại được không thôi mà.
Nhưng đối với mấy người này nó vẫn còn nhớ, dù sao cũng chỉ mới hơn nửa năm thôi.
"Ôi chao, mới có mấy tháng không gặp, cảm giác Tiểu Mạn Mạn cao hẳn lên." Vệ Mỹ Lệ cũng coi như là nhìn Trâu Nghiên Xuyên lớn lên, trước kia thường xuyên gặp mặt nên không để ý, giờ cách nửa năm gặp lại mới p·h·át hiện đứa trẻ bảy tám tuổi đã cao gần đến vai cô rồi.
Mọi người chào hỏi xong, Lăng Vân Duyệt để con trai mình tiếp đón kh·á·c·h, còn mình đi pha trà, tiện thể gọi Trâu Tư Khang đang bế quan mấy t·h·i·ê·n nay xuống.
Chốc lát, Lăng Vân Duyệt bưng trà ra.
Trong nhà, Vệ Mỹ Lệ và Hà Phương Viên đang ngồi trên ghế sô pha. Còn con trai cô thì dẫn Tiểu Thu chạy ra góc phòng chơi, lẩm bẩm không biết đang nói chuyện gì, xem ra không có vấn đề gì trong giao tiếp.
Góc đó là lãnh địa riêng của Trâu Nghiên Xuyên, vì đồ đạc của nó tương đối nhiều, Lăng Vân Duyệt đặc biệt dành cho nó một khu đồ chơi, còn chu đáo trải một lớp t·h·ả·m lông.
Nhưng từ sau khi đi v·ệ·n·g thăm Lục Tri Tiết về, góc đó trông sạch sẽ ngăn nắp hơn hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận