Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 380 hắn tức phụ chính là có thể đánh lợn rừng nữ nhân

"Tức phụ? Làm sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?" Trâu Tư Khang vừa về đến đã thấy tức phụ nhà mình đứng ở mép giường, vẻ mặt sốt ruột, một tay cầm túi đựng phân, tay còn lại thì vội vàng nhét đồ vào trong túi.
Tiểu Đoàn Tử nằm im trên giường, dường như nghe thấy tiếng động, mắt nhìn chằm chằm phía mụ mụ, không biết có nhìn rõ không.
Trâu Tư Khang tưởng tức phụ bị ức h·i·ế·p, liền liếc mắt nhìn hai người đang ngồi và nằm ở cửa.
Hồ Kiều Kiều đang đắc ý vì có được c·ô·ng việc, tính toán lĩnh lương rồi sẽ tiêu như thế nào, ai ngờ bị gã đàn ông bên cạnh trừng một cái, hết cả hồn vía.
"Nhìn cái gì mà nhìn," Hồ Kiều Kiều tức tối lẩm bẩm rồi quay lưng đi, chẳng thèm nhìn Trâu Tư Khang.
"Tức phụ, sao nàng lại xuống giường? Muốn gì thì bảo ta lấy cho," Trâu Tư Khang chẳng để ý lời lẩm bẩm của Hồ Kiều Kiều.
Anh nhận lấy túi từ tay Lăng Vân Duyệt, đỡ nàng ngồi xuống mép giường. Khóe mắt anh liếc nhìn cái túi, lẽ nào nàng tìm đồ không thấy nên đổ hết cả ra?
"Tìm gì mà tìm, nhanh nhanh nhanh, chúng ta xuất viện về nhà ngay thôi," Lăng Vân Duyệt gạt tay Trâu Tư Khang, muốn đứng dậy thu dọn tiếp, động tác còn có chút sốt ruột. Tựa như chậm một bước là bị c·ắ·t mất miếng thịt nào vậy.
"Làm sao vậy?" Trâu Tư Khang cau mày, anh chỉ ra ngoài rửa hộp cơm thôi mà, sao lại đòi xuất viện rồi??
"Muốn c·ắ·t miếng, nhanh lên," Lăng Vân Duyệt cầm túi lên, tiếp tục nhét đồ vào.
Thấy con trai mình sắp bị tức phụ nh·é·t vào túi, Trâu Tư Khang vội vàng bế Tiểu Đoàn Tử lên. Đời trước anh đã nghe nói sản phụ dễ tủi thân, không ngờ tức phụ anh cũng bị.
"Tức phụ, nàng yên tâm, ta sẽ không rời nàng, chúng ta cùng nhau đi bác sĩ khám," Trâu Tư Khang vòng tay ôm lấy nàng.
Xem ra cuốn sách nhỏ của anh không đủ chuyên nghiệp rồi, toàn nói về chăm sóc cơ thể thai phụ, chẳng nói gì về chăm sóc tâm lý cả.
Lăng Vân Duyệt???
"Nói gì thế? Con trai anh lại đến nữa rồi," Lăng Vân Duyệt nhẹ nhàng đẩy Trâu Tư Khang ra, chỉ vào Tiểu Đoàn Tử trong l·ồ·n·g ngực anh. Còn có người ngoài ở đây, nàng không thể nói quá rõ được.
Trâu Tư Khang nhìn Tiểu Đoàn Tử, ngầm hiểu, vậy không phải là tủi thân? Anh đã bảo mà, tức phụ anh là người có thể đ·á·n·h l·ợ·n rừng, sao có thể tủi thân được.
Chẳng qua không phải con trai anh đã dùng hết dị năng rồi sao? Sao nhanh hồi phục thế? Nhớ hồi anh dùng dị năng lần đầu, còn hoa mắt chóng mặt mấy ngày trời.
"Không giống thế," Lăng Vân Duyệt thấy vẻ mặt của chồng mình là biết anh chưa biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Nàng chỉ vào vị trí đầu giường, rồi chỉ xuống g·i·ư·ờ·n·g, còn ra hiệu bằng tay không tiếng.
Trâu Tư Khang... Anh không hiểu? Chẳng lẽ tức phụ anh học ngôn ngữ câm điếc với Lục Tri rồi sao??
Hồ Kiều Kiều vẫn luôn dựng tai nghe ngóng, từ lúc gã đàn ông kia vào, hai vợ chồng kia cứ thì thầm nhỏ, chẳng biết nói gì, rèm giường bên kia lại k·é·o kín, muốn nhìn cũng không được.
Hồ Kiều Kiều nghĩ rồi chủ động nhích sang bên kia hai bước, phòng bệnh này đâu phải của riêng bọn họ, mình đi lại vài bước có sao đâu.
Đột nhiên, rèm giường bên cạnh bị k·é·o mạnh ra, Hồ Kiều Kiều giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã chạm mắt Trâu Tư Khang, định giải thích vài câu. Ai ngờ đầu óc choáng váng, mất hết tri giác.
"Được rồi, giờ nói được rồi," Không ai quấy rầy, Trâu Tư Khang dứt khoát mở toang rèm giường, vừa để tiện quan sát tình hình bên ngoài, vừa vì cái rèm này cũ quá rồi, động vào là bụi bay mù mịt.
Lăng Vân Duyệt... Nói gì đây??
"Đúng vậy, con trai anh lại biến mất đấy. Biến m·ấ·t ở đây, rồi lại xuất hiện ở kia," Lăng Vân Duyệt chỉ hai nơi vừa xảy ra chuyện, k·í·c·h ·đ·ộ·n·g kể lại. Theo kinh nghiệm xem phim đời trước của nàng, cái này chắc gọi là thuấn di nhỉ?
Trâu Tư Khang nhướn mày, thuấn di?? Dị năng biến dị? Đời trước anh cũng coi như có chút tiếng tăm, chưa từng nghe ai trong căn cứ thức tỉnh dị năng này cả.
"Con trai, mau, biểu diễn cho ba ba xem nào," Lăng Vân Duyệt chọc chọc má Tiểu Đoàn Tử, muốn con phối hợp một chút.
Khóe miệng Tiểu Đoàn Tử nhếch lên, chẳng thèm để ý đến lời mẹ, nghe nhiều rồi, mắt còn đảo đi chỗ khác.
Lăng Vân Duyệt?? Có phải con trai gh·é·t bỏ nàng rồi không?
Hai người h·ố·n·g cả buổi, Tiểu Đoàn Tử chẳng h·ế h·ấng gì, đói thì rống lên để người ta cho ăn, chẳng biết hai chữ khách khí viết thế nào.
"Lần này chắc là dùng hết dị năng rồi, cứ để con nghỉ ngơi đã. Chuyện xuất viện cũng không vội, trời cũng tối rồi. Mai chúng ta về," Trâu Tư Khang ngẫm nghĩ rồi nói, anh không tiện nói hồi xưa mình mất mấy ngày mới dùng lại được dị năng. Mấy chi tiết nhỏ nhặt này không cần giải thích với tức phụ làm gì.
"Nhỡ nó thuấn di ra ngoài thì sao?" Lăng Vân Duyệt có chút lo lắng, vốn chỉ là biến mất một chút, nàng còn k·é·o rèm che được, giờ mà thuấn di ra ngoài thì nàng biết làm thế nào, thật là đứa con gây lo mà.
So sánh ra thì việc ẩn thân một chút còn dễ chấp nhận hơn, ít nhất nàng còn có thể canh me tại chỗ được.
Ai. Lăng Vân Duyệt thở dài.
"Để ta lo," Trâu Tư Khang định thu dọn lại đồ đạc mà Lăng Vân Duyệt vừa lấy ra thì nghe thấy câu này, tay khựng lại.
Mấy năm nay dị năng của anh cũng có tiến bộ, chắc có thể khiến người ta nhìn thấy rồi thôi miên họ tin là mình đang nằm mơ thôi... nhỉ?
Lăng Vân Duyệt ngầm hiểu, nhìn Trâu Tư Khang đầy cảm thông, từ khi đến niên đại này, dị năng của chồng nàng cơ bản chẳng dùng đến, mãi mới có dịp dùng thì lại là để thu dọn cục diện rối r·ắ·m cho con trai.
Nhưng cũng tại anh, di truyền cái gì không tốt, cứ chọn mấy dị năng kỳ quái. Như nàng không gian với sức mạnh thì tiện biết bao, chẳng gây thêm phiền phức gì.
Tối hôm đó, vì không ai làm phiền, hai người ăn no nê cơm ở cữ chuẩn bị trong không gian.
Buổi tối.
"Đồng chí, đến giờ uống thuốc rồi," Y tá đẩy cửa bước vào đã thấy hai người nằm trên giường bệnh, hơi cau mày. Buổi chiều cô đã đến một lần rồi, sao giờ vẫn chưa tỉnh, ngủ gì mà lắm thế.
"Đồng chí?" Y tá đặt lọ thuốc xuống rồi đẩy đẩy Lâm Hồng, còn liếc nhìn người phụ nữ trẻ nằm giữa giường. Cô lắc đầu bất lực.
Thông thường, nếu phòng bệnh không có bệnh nhân khác thì người nhà có thể nghỉ ngơi ở giường t·r·ố·ng, chỉ là cô đồng chí này có cần vô tư thế không, sao ngủ say hơn cả người bệnh??
Lại còn ngáy nữa chứ, có ý thức là người nhà bệnh nhân không vậy?
Lăng Vân Duyệt vừa ăn no nê, đang nằm trên giường, thấy động tĩnh bên kia liền khẽ lay Trâu Tư Khang đang ngồi ở mép giường. Từ chiều đến giờ mấy tiếng rồi, đừng để người ta đói lả.
Trâu Tư Khang đang ôm con trai, cảm thấy Lăng Vân Duyệt chạm vào thì lắc đầu, anh chỉ khiến người ta ngủ một giấc thôi, phía sau đâu phải c·ô·ng của anh, hai người kia là ngủ thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận