Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 170 kỳ thật nàng có thể uống linh tuyền thủy

Trong không gian.
Tiểu oa nhi dường như cảm nhận được sự khác biệt nơi đây, ngoan ngoãn không quấy khóc, mở to đôi mắt nhìn ngó xung quanh.
Dù biết con còn nhỏ xíu, chẳng thấy rõ gì, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc các bậc cha mẹ mới vào nghề luôn nhìn con qua lăng kính màu hồng, cứ nhìn chằm chằm cả buổi cũng không thấy chán.
"Ta lại đi hầm thêm chút canh gà nữa nhé, lần trước không được bao nhiêu." Một lát sau, Trâu Tư Khang đã có chút không yên, lại chạy vào không gian để bắt mấy con vật nhỏ, chuẩn bị đồ ăn ở cữ, đi đã hơn nửa tháng, đợi khi trở về đại đội, chắc chắn hắn sẽ phải đi làm c·ô·ng ngay.
Dù sao con ở trong không gian an toàn thật sự, chỉ cần không làm ồn là được.
Lăng Vân Duyệt cũng đành chịu, thật ra nàng có thể uống trực tiếp nước linh tuyền.
Ngày hôm sau.
Lăng Vân Duyệt ôm con, vừa mới bước ra khỏi cửa nhà kh·á·c·h, Trâu Tư Khang đã lái máy k·é·o đến.
Hôm nay trời còn chưa sáng, Trâu Tư Khang đã đạp xe về đội sản xuất Hồng Tinh một chuyến, xin phép đội trưởng cho mượn máy k·é·o, may mắn là hiện tại không phải mùa màng, trong tình huống đặc b·iệ·t này, đội sản xuất cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Trâu Tư Khang đúng là người đàn ông của gia đình, không biết nghe ở đâu bảo rằng ở cữ không được trúng gió, hắn cẩn thận lấy mấy tấm vải vây quanh thùng xe sau máy k·é·o, tạo thành một nơi kín gió.
Chỉ là trông hơi q·u·á·i· ·d·ị, không ít người đi ngang qua chỉ trỏ.
Lăng Vân Duyệt ôm con, có chút muốn tránh xa cái máy k·é·o này.
"Vợ?" Trâu Tư Khang hơi nghi hoặc, không hiểu sao vợ mình lại đứng càng ngày càng xa, không nghĩ nhiều, trực tiếp bế người lên xe.
Lăng Vân Duyệt vừa vén tấm mành che mặt tr·ê·n máy k·é·o, liền thấy bên trong, tr·ê·n mặt đất còn trải một tấm vải, còn có một cái g·i·ư·ờ·n·g chăn bông lót.
Để Lăng Vân Duyệt không phải ôm con lâu thấy mệt, Trâu Tư Khang còn cẩn t·h·ậ·n chuẩn bị một cái giỏ nhỏ hình chữ nhật, cũng t·r·ải lên một lớp chăn bông thật dày, con có thể ngủ luôn ở trong đó.
"Có cần phải khoa trương vậy không?" Lăng Vân Duyệt nhịn mãi không được, lên tiếng.
"Sao có thể, ta đã sớm học khóa học rồi, đây đều là những điều cơ bản nhất." Trâu Tư Khang thu xếp ổn thỏa cho vợ con xong liền tính đến phía trước lái xe.
Chăn bông dày cộm, thêm cái mành che kín gió, đúng là rất t·h·í·c·h hợp để ngủ.
Đến khi Lăng Vân Duyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, vén rèm nhìn ra ngoài, trời đã gần tối. Nàng có chút hoang mang, muộn thế này rồi sao? Nàng nhớ rõ lúc rời khỏi c·ô·ng xã còn chưa đến hai giờ chiều.
"Mấy giờ rồi? Sao còn chưa tới." Lăng Vân Duyệt nghi hoặc hỏi.
"Sắp rồi, còn khoảng một tiếng rưỡi nữa, em ngủ tiếp đi." Trâu Tư Khang tay giữ vô lăng máy k·é·o, lớn tiếng nói, máy k·é·o này ồn quá, không hét lên, người phía sau sợ là nghe không rõ.
Rốt cuộc không phải ai cũng có ngũ quan nhạy bén như hắn.
Lăng Vân Duyệt vừa định hỏi sao lâu thế, đ·ả·o mắt nh·ậ·n ra tốc độ của máy k·é·o này, đây hoàn toàn là tốc độ rùa bò mà.
Được rồi, khỏi cần hỏi, bảo sao nàng thấy máy k·é·o hôm nay êm ái thế, còn tưởng là công của cái chăn bông kia chứ.
Khi hai người trở lại đội sản xuất Hồng Tinh, có những gia đình trong đội đã nghỉ ngơi.
Lăng Vân Duyệt xoa xoa cái eo già ngồi đến c·ứ·n·g đờ, nàng thật sự hoài niệm phương t·i·ệ·n giao thông của đời sau, chờ đến khi nào người thường có thể mua được ô tô con, nàng nhất định phải mua một chiếc, tứ hợp viện đều có thể xây thêm ra phía sau một chút để xe.
Nàng xách cái giỏ đựng con đi trước, để lại cho người đàn ông thu dọn.
Trâu Tư Khang cũng biết vợ mệt, nhưng cũng không còn cách nào.
Ở mạt thế, nếu dị năng hệ phong đạt đến cấp mười, cũng có thể ngự phong phi hành, tuy rằng cũng chỉ có thể duy trì một lúc, lúc ấy hắn còn thấy kỹ năng này thực vớ vẩn, nhưng từ khi đến nơi này, hắn p·h·át hiện dị năng của hắn mới là vớ vẩn.
Haiz, không biết có thể thức tỉnh lại được không.
Tuy rằng thời gian bọn họ trở về tương đối muộn, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, những người ở điểm thanh niên trí thức cơ bản đều biết Lăng Vân Duyệt và Trâu Tư Khang đã mang theo con về, chỉ là mọi người không ngờ sinh con lại lâu đến nửa tháng.
Lăng Vân Duyệt thực sự bất ngờ khi người đầu tiên đến thăm lại là Cố Hưng và Tô Tiểu Thanh.
Cố Hưng ôm Cố Thần, Tô Tiểu Thanh trên tay còn cầm nửa giỏ trứng gà đến.
"Lăng thanh niên trí thức, chúc mừng hai người." Tô Tiểu Thanh đưa giỏ trứng gà trong tay cho Trâu Tư Khang.
Tô Tiểu Thanh thật ra cũng không ngờ, lần trước Lăng thanh niên trí thức tuy không nói rõ, nhưng nàng biết Lăng thanh niên trí thức đang cười nhạo việc nàng dùng đường và đồ dùng của trẻ con để đổi lấy cỏ h·e·o, có lẽ nàng thật sự không t·h·í·c·h hợp có bạn bè.
Nhưng lần trước, khi nàng sinh Thần Nhi, Lăng thanh niên trí thức bọn họ cũng đến thăm, hiện tại nàng không qua xem thì cũng không nói n·ổi.
"Cảm ơn chị, Tô thanh niên trí thức, mời vào đây ngồi." Lăng Vân Duyệt cười đáp.
Lúc trước Tô thanh niên trí thức sinh con, bọn họ cũng đã mừng rồi, cho nên trứng gà mà Tô Tiểu Thanh mang đến, bọn họ cũng không kh·á·c·h khí, trông cũng không khác gì so với đồ nàng từng mang đến, nàng nhận cũng thấy an tâm hơn.
Mọi người nói chuyện dăm ba câu.
Ngược lại là Trâu Tư Khang ôm Tiểu Mạn Mạn, Cố Hưng ôm Cố Thần, hai người đàn ông to lớn lại bàn luận về kinh nghiệm nuôi con.
Trâu Tư Khang tuy rằng cũng lần đầu nuôi con, nhưng hắn có kiến thức lý thuyết phong phú. Riêng những điều học được từ chỗ tôn b·ệ·n·h viện đã có cả một quyển sổ, hai người càng nói càng hăng say, ng·ay cả việc giặt tã cũng có thể nói vài câu.
Thành ra hai người Lăng Vân Duyệt và Tô Tiểu Thanh lại ngồi im lặng hơn nhiều.
Đúng lúc này, Vệ Mỹ Lệ mang theo quần áo đã chuẩn bị sẵn cho con đến.
"Lăng thanh niên trí thức, Tô thanh niên trí thức, mọi người đều ở đây à, tôi còn tưởng tôi đến sớm nhất chứ." Vệ Mỹ Lệ không hề nh·ậ·n ra bầu không khí q·u·á·i· ·dị, tùy t·i·ệ·n đi vào, mọi người thường ngày đều sống trong một viện, dù không thân thiết, cũng có thể nói vài câu.
"Sớm sớm sớm, cô với Tô thanh niên trí thức đều sớm cả." Lăng Vân Duyệt thuận miệng đáp lời.
"Ấy, Lăng thanh niên trí thức, cô mau xem xem, quần áo tôi chuẩn bị cho con trai cô có vừa không, tôi cũng lần đầu làm, không biết có đúng không." Vệ Mỹ Lệ trực tiếp lấy quần áo ra so từng cái một, đây đều là những thứ cô học hỏi được từ người khác, nếu không vừa, cô còn phải mang về sửa lại.
Tô Tiểu Thanh nhìn nửa giỏ trứng gà mình mang đến, lại nhìn quần áo mà Vệ thanh niên trí thức mang đến, lập tức cảm thấy tr·ê·n mặt nóng bừng.
"Vừa, sao lại không vừa. Vệ thanh niên trí thức khéo tay thật đấy." Lăng Vân Duyệt không để ý nhiều đến Tô Tiểu Thanh, cầm quần áo lên nhìn, đường kim mũi chỉ tinh tế, đúng là có tâm.
"Vậy, Lăng thanh niên trí thức, vậy chúng tôi về trước nhé, trong nhà còn có chút việc phải làm." Tô Tiểu Thanh ngồi không yên nữa, trực tiếp ra hiệu cho Cố Hưng.
"Ừa, Tô thanh niên trí thức có rảnh lại dẫn Thần Nhi qua chơi với Mạn Mạn nhà tôi nhé." Lăng Vân Duyệt vẫy tay, không nghĩ nhiều, dù sao cũng ở cùng một viện, ngày nào cũng có thể gặp mặt.
Từ khi Cố Thần ra đời, Cố Hưng lần đầu làm cha nên rất k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, tiếc là ở điểm thanh niên trí thức chỉ có mình hắn làm cha, nói chuyện với người trong đội thì lại không hợp.
Hiện tại Cố Hưng khó khăn lắm mới tìm được người mình cảm thấy hứng thú để nói chuyện, đang nói chuyện rất hào hứng, đột nhiên bị vợ ra hiệu, cũng chỉ có thể nuốt xuống những điều muốn nói, bất đắc dĩ đi theo vợ trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận