Thập Niên 60: Ta Gả Cho Nam Nhân Đến Từ Mạt Thế

Chương 252 ta tìm lăng nguyên sương

"Lần trước... Thật sự xin lỗi, sau đó ta cũng nghĩ lại, đúng là ta đã làm không tốt, suy xét không chu toàn, khiến các ngươi chịu ấm ức, không biết sau này chúng ta còn có thể tiếp tục qua lại hay không." Trình Học Minh im lặng một thoáng, nhìn Lăng Vân Duyệt nghiêm túc nói.
Nói ra thì, năm đó ông ấy làm thật sự không ổn, cũng không trách người ta sau này không còn liên hệ với ông, chỉ là sau này ông lại muốn tìm người nhưng đã tìm không thấy.
Lăng Vân Duyệt nhìn ánh mắt đối phương, tràn đầy chân thành, nói về chuyện năm đó nàng cũng không để trong lòng, dù sao xa gần thân sơ, bọn họ chỉ là người quen biết thoáng qua như bèo nước gặp nhau, hợp thì đến, không hợp thì tan.
Chỉ là giờ phút này nhìn lão nhân đang mang vẻ mong chờ, có chút lời nói không thể mở miệng, nếu có người đi lên liền tìm đối phương để cãi nhau, nàng còn có thể gắng gượng đôi hiệp, kiểu cầu hòa này, nàng có chút chống đỡ không được.
Trước kia nàng luôn nói người đàn ông của nàng là người tính cách đạm mạc, nhìn như dễ chung sống, kỳ thật đối với cái gì đều không để bụng, cũng chỉ có nàng cùng con trai có thể khiến hắn thay đổi một chút, kỳ thật bản thân nàng không phải cũng là người như vậy sao, thôi thôi.
"Được, lần trước đã hứa với ngươi tiệc tân gia, không biết ngươi khi nào thì có thời gian?" Lăng Vân Duyệt nghĩ thông suốt, liền cũng không rối rắm, cười mời.
"Đều được, đều được, các ngươi cứ việc an bài." Trình Học Minh vẫn luôn canh cánh trong lòng, tức khắc thả lỏng, vui mừng đáp lời.
"Vậy chủ nhật này đi, chúng ta ở ngõ Lục Nhi chờ ngài." Hiện tại bọn họ đều đang đi học, cũng chỉ có cuối tuần mới có thời gian.
"Được được được, ta nhất định đến." Được mời đến tiệc tân gia, Trình Học Minh lại cười đến vui vẻ khác thường.
"Trình lão, thời gian không sai biệt lắm." Cảnh vệ viên thấy thời gian, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, hôm nay hành trình của bọn họ sắp xếp có chút gấp.
Vừa rồi đi ngang qua nơi này, Trình lão đột nhiên kêu dừng xe, anh còn tưởng rằng có chuyện gì, không ngờ là gặp được vị Lăng đồng chí này.
Đối với chuyện năm đó anh còn có ấn tượng, sau khi bọn họ rời đi, có một đoạn thời gian Trình lão hễ rảnh là lại đi dạo những nơi náo nhiệt ở Kinh Thị, tuy rằng không nói rõ, nhưng anh biết Trình lão đang tìm bọn họ, mấy năm nay cũng ít tiếp xúc với Phương gia.
"Các ngài bận, vậy chúng ta tuần sau gặp." Lăng Vân Duyệt rất có ý tứ liền cáo từ.
"Ai, được, vậy tuần sau gặp." Trình Học Minh nhìn nhìn đồng hồ, đúng là có chút không kịp rồi, thuận thế đáp lời.
Kỳ thật hôm nay ông đúng là có chuyện quan trọng, bên kia truyền đến tin tức, người ông muốn tra đã có chút manh mối, mấy chục năm rồi, cuối cùng cũng có tin tức, làm sao ông có thể không khẩn trương.
Hôm nay buổi công khai vẫn là đã định từ trước đó rất lâu, ông cũng không đành lòng để học sinh thất vọng, nên chỉ có thể vội vàng chạy cả hai bên.
Ký túc xá xưởng quần áo Kinh Thị.
Một chiếc xe jeep chậm rãi dừng lại.
"Trình lão, hẳn là ở đây." Cảnh vệ viên cẩn thận quan sát biến hóa cảm xúc của Trình Học Minh, có chút lo lắng ông sẽ quá kích động.
Trình Học Minh ngồi trên xe, hai tay theo bản năng nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, xuyên qua cửa sổ xe nhìn tòa nhà cũ kỹ trước mắt, có loại cảm giác gần quê hương nhưng lại e dè, chậm chạp không dám mở cửa xe đi xuống.
Đã bao nhiêu năm rồi? Nàng ở nơi này sao? Còn nhớ rõ ông không? Suy nghĩ miên man, trong lòng không tự chủ được dâng lên một trận sợ hãi. Dần dần lan tràn đến toàn thân, tựa hồ thân thể cũng run rẩy theo.
"Trình lão?" Cảnh vệ viên lo lắng khẽ giọng nhắc nhở.
"Đi thôi." Trình Học Minh hít sâu một hơi, cẩn thận chỉnh lại quần áo, mới từ trên xe đi xuống, bước chân nặng trĩu.
Lúc này cũng giống như thường ngày, một đám bà cụ về hưu ngồi dưới gốc cây đại thụ tán gẫu giết thời gian.
"Các người mau nhìn bên kia, không đơn giản nha, ta vừa rồi thấy người ta từ xe jeep bước xuống đấy, không biết là có địa vị gì." Hôm nay Trần Đại Hoa cũng có mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy chiếc xe jeep dừng ở không xa chỗ họ, không khỏi nhìn thêm hai mắt, khí phái thật, không biết khi nào bà cũng có thể ngồi lên đó.
Thời buổi này có chiếc xe đạp thôi cũng đã có thể khoe khoang hồi lâu, huống chi là cái xe jeep này, tự nhiên là đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, đừng nói cái khác, ngay cả xưởng trưởng xưởng quần áo của họ cũng không có đâu.
"Giàu có thì cũng có phải của ta đâu, có gì mà hưng phấn." Tiền đại nương vốn không ưa Trần Đại Hoa nhịn không được nói móc. Dù sao bà đã về hưu, mỗi ngày cũng chỉ có đấu võ mồm với Trần Đại Hoa mới có thể tìm được chút niềm vui trong cuộc sống, vả lại người ta giàu có thì cũng đâu liên quan đến chuyện của bà, có tiêu được của bà đồng nào đâu.
Trần Đại Hoa... Bà già này càng ngày càng khó ưa.
Từ khi con dâu bà ta nắm quyền to trong nhà, con trai, cháu trai đều xa lạ với bà ta, bây giờ bà ta chẳng còn chút quyền lên tiếng nào, vất vả lắm mới có thể ra đây dưới gốc cây đại thụ này thả lỏng một chút, lại còn phải gặp cái bà già Tiền này, thật là sống không còn gì luyến tiếc.
"Các vị chào, xin hỏi Lăng Nguyên Sương có ở đây không ạ?" Trình Học Minh nhìn quanh một vòng, vẫn quyết định hỏi trực tiếp.
"Lăng Nguyên Sương? Ai cơ?" Trần Đại Hoa nghe vậy nhíu mày, bà ở đây mấy chục năm rồi, có nghe qua ai tên này đâu.
"Có ở xưởng quần áo chúng ta không? Chưa nghe nói qua." Tiền đại nương cũng lắc đầu theo.
Liên tiếp mấy người đều nói không có người này, Trình Học Minh vốn đang khẩn trương đột nhiên cảm thấy một nỗi hoảng hốt khó tả, hơi hé miệng muốn hỏi lại, nhưng yết hầu như bị cái gì đó nghẹn lại, một câu cũng không nói nên lời, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thấy sắc mặt Trình lão càng ngày càng tái nhợt, cảnh vệ viên vội vàng tiến lên đỡ lấy.
"Ôi trời, làm sao vậy? Không liên quan đến chúng tôi đâu nha, chúng tôi có chạm vào ông ấy đâu." Mấy bà cụ nháy mắt đứng lên lùi về phía sau vài bước, đừng đến lúc đó bị người ta ăn vạ. Tiểu lão đầu này lớn lên còn khá bảnh bao, sao mà sức khỏe kém vậy.
"Có chuyện gì vậy? Các người đều làm gì ở đây thế?" Vạn Tú Phương đến thì vừa vặn thấy cảnh này, tiểu tôn tôn nhà bà hôm nay có hơi khó ở, nên bà ra ngoài tán gẫu trễ hơn một chút.
"Vị đồng chí này nói muốn tìm Lăng gì đó, à phải, là Lăng Nguyên Sương, chúng tôi nói không quen, ông ấy liền thành ra như vậy, chắc là có bệnh nặng gì đó." Tiền đại nương thấy Vạn Tú Phương đến thì vội vàng giữ chặt bà, cái bà chị này cũng thật là, trong tình huống này còn dám xông lên. Không muốn sống nữa à?
"Nguyên Sương, ông nói Nguyên Sương? Ông là người nhà của cô ấy?" Lâu lắm rồi chưa nghe thấy cái tên này, Vạn Tú Phương còn hơi ngẩn người. Trong lòng cũng có chút cảnh giác, bao nhiêu năm như vậy mới tìm tới cửa.
"Bà biết? Có phải bà biết cô ấy không?" Trình Học Minh như vớ được cọng rơm cứu mạng, cả người gắt gao nhìn chằm chằm về phía Vạn Tú Phương.
"Tôi biết, ông là người nhà của cô ấy?" Vạn Tú Phương lúc này cũng từ từ bình tĩnh lại. Trong lòng vẫn có chút cảnh giác, nhiều năm như vậy mới tìm tới cửa.
"Ta... Ta là... Bạn của cô ấy." Trong lòng Trình Học Minh có chút mâu thuẫn, chỉ ấp úng đáp một câu.
Vốn là muốn nói là người yêu của cô, nhưng năm đó họ gặp nhau đúng vào lúc đại loạn bắt đầu, họ vội vàng kết hôn, sau đó ông liền đi tòng quân, nhiều năm sau trở về thì đã không tìm được người.
Bây giờ vất vả lắm mới có tin tức, ông lại không có can đảm thừa nhận thân phận của mình, không biết sau này cô ấy có tái giá hay không. Ông muốn tìm cô ấy, nhưng lại không muốn phá hỏng hạnh phúc hiện tại của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận