Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 78: Quả nhiên là một nhân vật nguy hiểm

**Chương 78: Quả nhiên là một nhân vật nguy hiểm**
'Hệ thống... Ngươi không thích hợp.'
Nhìn thấy một lựa chọn mặn nhất... À không, an toàn nhất vậy mà không phải là cự tuyệt Lâm Du Nhạn, Giang Bắc Nhiên đã hoàn toàn xác định suy nghĩ của mình không sai, lần này đi tham gia cái Anh Kiệt Thiếu Niên Hội kia nhất định phải tập trung 1200% tinh thần mới được.
Lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên truyền âm cho Lâm Du Nhạn: "Ngươi có thể đưa ra thù lao gì?"
"Ngươi có thể đưa ra thù lao gì?"
Câu nói này đối với Lâm Du Nhạn mà nói tự mang hồi âm, lời nói phảng phất như mũi tên nhọn xuyên thấu ngực nàng.
'Sư huynh hắn... Hắn... Hắn vậy mà đáp ứng!?
'Mà lại dùng ròng rã tám chữ!'
Lúc đưa ra vấn đề này, Lâm Du Nhạn căn bản không hề nghĩ tới tình huống Giang Bắc Nhiên sẽ đáp ứng xuất hiện, cho nên cả người bỗng chốc ngây ngẩn, qua một hồi lâu mới phản ứng được, truyền âm nói: "Ta nhất định sẽ dâng lên thù lao khiến sư huynh hài lòng, nhưng xin cho ta một chút thời gian cân nhắc có được không?"
Nhìn thấy Giang Bắc Nhiên trong phòng gật đầu, Lâm Du Nhạn bỗng nhiên đạp vỡ hòn đá nhỏ bên chân, lúc này mới kiềm chế được tâm tình muốn nhảy cẫng lên.
Mà ngay khi Lâm Du Nhạn đang nghĩ xem tiếp theo nên nói gì, một bóng đen nho nhỏ bắn về phía nàng.
Lâm Du Nhạn tay mắt lanh lẹ bắt lấy, phát hiện là một ống trúc nhỏ, mở nó ra, bên trong là tờ giấy do sư huynh viết.
« Từ nay đến giờ Mão, bên ngoài thôn An Lương, đình nghỉ mát chờ đợi »
Khống chế lại thân thể hơi run rẩy, Lâm Du Nhạn truyền âm nói: "Đa tạ sư huynh, ta nhất định sẽ đến đúng giờ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong gật gật đầu, khép cửa phòng lại.
Đem chữ trên tờ giấy xem đi xem lại, Lâm Du Nhạn xác định đây chính là hẹn hò!
'Tiếp theo có phải là nên thề non hẹn biển rồi không? Hay vẫn là phải cầu hôn trước? Đồ cưới nên chuẩn bị cái gì tốt đây, cha có thể hay không... Không được, hắn nhất định phải đồng ý!'
Cảm nhận được nhịp tim "bịch bịch" đập loạn xạ, Lâm Du Nhạn cất bước nhẹ nhàng rời khỏi Lam Tâm đường.
Sáng sớm hôm sau, Giang Bắc Nhiên nhân lúc trong Lam Tâm đường còn chưa náo nhiệt đã đi ra phía sau núi, đi ngang qua phòng trận pháp, dùng tinh thần lực cảm nhận một chút Ngô Thanh Sách ở bên trong, phát hiện trong cơ thể hắn huyền khí đã bắt đầu phát sinh chuyển biến, độ tinh thuần được đề cao lên rất nhiều.
'Tuy rằng cách xử sự tương đối thô ráp, nhưng thiên phú này thực sự rất không tệ.'
Trong Quy Tâm tông, người có thể đột phá Huyền Sư trước 20 tuổi tuy không nói là có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều, Giang Bắc Nhiên đã có thể đoán được tương lai tông phái chắc chắn sẽ đem nhiều tài nguyên nghiêng về phía hắn.
Lặng lẽ rời đi, Giang Bắc Nhiên đến sân nhỏ bên cạnh xem xét tình huống của Ngọc Linh Lung.
Quan sát một hồi nhan sắc của nhụy hoa, Giang Bắc Nhiên xác định nó đã không còn cách xa thời điểm có thể thụ phấn.
Hài lòng gật đầu, Giang Bắc Nhiên từ trong Càn Khôn giới lấy ra một cái bình có tính chất kim cương, nhỏ hai giọt Kim Ô nước vào trong nhụy hoa, điều này có thể giúp nó hấp thu linh khí thoải mái hơn.
Sau đó lại làm một chút công việc thường ngày, Giang Bắc Nhiên liền xuống núi, đi tới Thủy Kính đường.
"Giang sư ca, buổi sáng tốt lành."
Tiểu Đóa đang quét rác ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy Giang Bắc Nhiên, lập tức mỉm cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng."
Chào hỏi xong, Giang Bắc Nhiên vừa định đi vào, liền nghe thấy trong chính sảnh dường như có âm thanh đối thoại.
"Có khách?" Giang Bắc Nhiên nhìn Tiểu Đóa hỏi.
"Vâng, là đệ tử của Xích Hà tông."
'Đệ tử Xích Hà tông?'
Giang Bắc Nhiên tuy có chút nghi hoặc vì sao Thi Phượng Lan lại phải tự mình tiếp đãi một đệ tử của tông phái khác, nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi vào sân nhỏ, nếu chính sảnh có khách, vậy hắn vừa hay có thể chăm sóc vườn hoa trong viện trước.
Đội mũ rơm lên, cầm xẻng nhỏ, Giang Bắc Nhiên ngồi xổm xuống trước một đóa hồng dược.
Qua khoảng thời gian chừng một chén trà, hai người đang nói chuyện phiếm trong chính sảnh đi vào vườn hoa, đồng thời âm thanh của Thi Phượng Lan cũng rõ ràng cất cao hơn mấy phần.
"Thật xin lỗi nha Thu Nghiên, ban đầu ta định để một đệ tử rất đáng tin cậy hộ tống ngươi về tông, nhưng mà hắn ~ bận! Bận đến mức ngay cả đường chủ là ta đây cũng không mời nổi hắn, cho nên..."
"Thi đường chủ quá khách khí, ta cũng không phải lần đầu tiên từ Quy Tâm tông trở về, đâu cần hộ vệ gì."
Nghe được Thi Phượng Lan cố ý cất cao giọng cường điệu chữ "bận" kia, Giang Bắc Nhiên liền biết nàng cố ý nói cho mình nghe, thế là ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
'Khá lắm... Xem ra đây chính là người phát động lựa chọn Huyền cấp hạ phẩm kia.'
Chỉ thấy trước mặt Thi Phượng Lan là một nữ đệ tử có dáng người cao gầy, một đầu tóc dài đen nhánh như suối được cuộn lại thành búi, dùng một cây trâm ngọc tùy ý cài lên, lại cài thêm một cây trâm cài tóc bằng vàng, chuỗi châu sức dài đung đưa rủ xuống, chập chờn giữa tóc mai. Nhìn xuống, lông mày không tô mà đậm, da không thoa phấn lại trắng nõn như son, đôi môi đỏ thắm mím lại, yên tĩnh như tranh vẽ, váy lụa màu vàng sáng ôm lấy thân hình, dây lụa màu xanh biếc thắt ngang eo, làm bật lên dáng vẻ kiều diễm.
'Quả nhiên là một nhân vật nguy hiểm.'
Trong lòng cảm khái một câu, Giang Bắc Nhiên tiếp tục cúi đầu xúc đất.
Thi Phượng Lan từ lúc đi tới, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Giang Bắc Nhiên, cho nên khi thấy hắn ngẩng đầu, liền lập tức vừa cười vừa nói: "Lúc này không giống ngày xưa, gần đây khu vực dưới núi rất loạn, ta không yên tâm để một đại mỹ nhân như ngươi một mình lên đường."
"Thi đường chủ nói đùa."
"Nào có nói giỡn, ta trước đó đi ra cửa đón ngươi, ngươi không thấy đám nam đệ tử trong tông chúng ta lúc nhìn thấy ngươi, ngay cả tròng mắt cũng không nhúc nhích sao."
"Vậy cũng là bởi vì nhìn thấy Thi đường chủ thôi."
"Bọn hắn rốt cuộc đang nhìn ai ta còn không phân biệt được sao? Ai, thật sự là đáng tiếc, nếu như tên đệ tử kia biết mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ khóc mấy đêm liền, không ngủ được mất."
Khi Thi Phượng Lan nói chuyện, ánh mắt hung hăng liếc về phía Giang Bắc Nhiên, lại phát hiện người sau chẳng hề nghĩ ngợi gì, chỉ loay hoay với hoa cỏ, ngay cả ý tứ nhìn về phía này cũng không có.
Lúc này, nữ đệ tử của Xích Hà tông kia cũng chắp tay nói: "Thi đường chủ, xin đừng trêu chọc ta nữa."
Thấy Giang Bắc Nhiên không có phản ứng, Thi Phượng Lan cũng không còn hứng thú "kích thích" hắn nữa, liền nói với Thu Nghiên: "Vậy ta tiễn đến đây thôi, ngươi trên đường trở về nhất định phải cẩn thận một chút."
"Vâng, đa tạ Thi đường chủ quan tâm, đệ tử xin cáo từ."
Thu Nghiên nói xong chắp tay, quay người rời khỏi Đinh Lan thủy tạ.
Đợi nàng đi xa, Thi Phượng Lan chạy chậm tới trước mặt Giang Bắc Nhiên nói: "Hối hận đi, Tiểu Bắc Nhiên, ban đầu ta định để ngươi hộ tống Thu Nghiên trở về, à, chính là nữ đệ tử ta vừa tiễn kia, nhưng ai bảo ngươi không muốn nghe tin tức tốt của ta đâu."
"Đa tạ Thi đường chủ hảo ý, là tại hạ không có phúc hưởng thụ."
Thấy biểu lộ của Giang Bắc Nhiên căn bản không có chút nào hối hận, Thi Phượng Lan không cảm nhận được niềm vui, chỉ có thể "hừ" một tiếng, sau đó nói: "Hôm nay Vu hộ pháp không có ở đây, Tiểu Bắc Nhiên làm nhanh lên, chúng ta còn sớm bắt đầu chơi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận