Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 408: Đều là người một nhà khách khí cái gì

**Chương 408: Đều là người một nhà, khách khí làm gì**
Trong Thánh Hiền phủ, Giang Bắc Nhiên gõ cửa, hướng phía Thi Nguy Dịch chắp tay nói: "Bái kiến Thánh Hiền."
"Thật sự là khách quý hiếm thấy, Bắc Nhiên có chuyện quan trọng tìm ta sao?" Thi Nguy Dịch mỉm cười hỏi.
Đưa ra một quyển sách về phía Thi Nguy Dịch, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói: "Vài ngày trước ta từng đáp ứng tộc thánh chọn cho hắn một nhóm nhân tài huyền nghệ, bây giờ nhân tuyển ta đã sơ bộ xác định, cho nên muốn đến xin mời Thánh Hiền hỗ trợ định đoạt."
"Ồ?" Thi Nguy Dịch nhận lấy danh sách, lật hai trang nói: "Đây không phải là những người mà trước đó ngươi lựa chọn đi Kim Đỉnh Đảo sao?"
"Đúng vậy, ban đầu vãn bối đã cảm thấy bọn hắn đều là tài năng có thể đào tạo, sau khi lên Kim Đỉnh Đảo ta càng xác định điểm này, bọn hắn đều có thiên phú cực tốt trong lĩnh vực riêng của mình."
Đem danh sách khép lại, Thi Nguy Dịch nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói: "Đã là chuyện của huyền phường, ngươi nên đi tìm Hoằng Phương, mà không phải ta."
"Thi phường chủ ta đã tìm rồi, lần này tới tìm Thánh Hiền là vì muốn đưa bọn hắn đi các nơi lịch luyện."
"Ý gì?" Thi Nguy Dịch hỏi.
"Chính là để bọn hắn gia nhập các Đại Huyền Nghệ công hội, từ tầng dưới chót làm lên, như vậy bọn hắn có thể học được nhiều hơn."
Thi Nguy Dịch nghe xong lại lật danh sách ra, quét qua một lượt tên rồi hỏi: "Nói rõ mục đích của ngươi khi làm như vậy."
"Không giấu gì Thánh Hiền, trong khoảng thời gian ở Thi phủ này, ta phát hiện các vị đại sư trong Linh Lung phường đều là do Thi phủ bỏ ra nhiều tiền thuê từ các huyền nghệ hội hoặc là các kênh khác, nhưng làm như vậy thì một là chi tiêu to lớn, hai là chỉ dựa vào việc mua người, rất khó mua được nhân tài ưu tú nhất của đối phương, không biết Thánh Hiền có đồng ý với suy nghĩ của vãn bối không?"
"Xác thực." Thi Nguy Dịch gật gật đầu.
"Cho nên vãn bối cho rằng Thi phủ vẫn nên có được năng lực tạo huyết của chính mình, cũng chính là con đường bồi dưỡng nhân tài, như vậy mới có cơ hội chân chính làm cho Linh Lung phường lớn mạnh."
Ở Linh Lung phường lâu như vậy, lại ở chung lâu như vậy với Thi Hoằng Phương, vị phường chủ này, kỳ thật Giang Bắc Nhiên đã sớm rõ ràng một sự việc.
Đó chính là, Thi gia mặc dù nhìn bề ngoài thì phi thường coi trọng Linh Lung phường, cũng biết rõ tầm quan trọng của Linh Lung phường, nhưng tài nguyên mà bọn hắn đầu tư lại xa xa không đủ để đem Linh Lung phường chế tạo thành dáng vẻ mà bọn hắn muốn.
Nguyên nhân trong đó có hai điểm.
Thứ nhất, Thi gia dù sao vẫn là gia tộc cổ xưa lấy tu luyện làm chủ, mặc dù biết tầm quan trọng của Linh Lung phường, nhưng kỳ thật trong thâm tâm vẫn tin vào đạo lý nắm đấm của ai lớn thì người đó có lý.
Loại tâm lý này sẽ dẫn đến việc bọn hắn cảm thấy phân ra một chút thời gian tu luyện và tinh lực vốn có cho Linh Lung phường thì đã xem như cực kỳ coi trọng, nhưng trên thực tế còn xa xa chưa đủ.
Thứ hai, chính là phương hướng dùng sức cũng hoàn toàn không đúng, tất cả các Đại Huyền nghệ hội của người ta đều có phương pháp bồi dưỡng phi thường hệ thống, đồng thời toàn tâm toàn ý đem tinh lực đặt lên việc bồi dưỡng nhân tài huyền nghệ, như vậy mới có thể khiến cho nhân tài xuất hiện liên tục không ngừng.
Còn Thi gia thì sao?
Chỉ biết mua, mua, mua. Bỏ ra nhiều tiền để mua thiên tài này, bỏ ra nhiều tiền để mua đại sư ở nơi kia.
Nhưng loại phương thức người ngốc nhiều tiền này, ngoại trừ có thể làm cho danh sách các chủ của Linh Lung phường có chút thể diện, thì không có tác dụng gì khác.
Bởi vì ngươi không thể trông cậy vào một vị đại sư huyền nghệ thất phẩm đi dạy một người mới, mà hệ thống bồi dưỡng tầng dưới của Linh Lung phường lại nát bét, tiêu chuẩn đầu nặng chân nhẹ.
Cho nên Giang Bắc Nhiên sau khi xác định nhân tuyển, đầu tiên là vẽ cho Thi Hoằng Phương một cái bánh lớn cải cách, không đúng, là lam đồ.
Nếu Linh Lung phường muốn thực sự phát triển, nhất định phải bước ra khỏi vòng an toàn, làm một cuộc thay đổi lớn.
Mà chính hắn nha, tối đa cũng chỉ coi như vớt được một chút lợi ích trong quá trình này.
Ân.
Chỉ một chút.
Thi Hoằng Phương sau khi xem xong lam đồ mà Giang Bắc Nhiên vẽ cho hắn thì rất là mừng rỡ, liền vỗ án, tỏ ý sẽ dốc toàn lực duy trì.
Sau đó, vấn đề đến bên phía Thi Nguy Dịch.
Bởi vì kế hoạch bước đầu của Giang Bắc Nhiên là đem những tiểu đệ mà hắn đã chọn lựa xong ở huyền phường, đưa đến tất cả các Đại Huyền nghệ hội, nhưng những huyền nghệ hội nổi danh thì không dễ vào, cho nên phải dùng đến quan hệ ngoại giao của Thi Nguy Dịch, thương lượng cửa sau để đưa bọn hắn vào.
Bước thứ hai chính là chờ bọn hắn trưởng thành, thì có thể hồi báo lại cho Thi gia rất tốt, vừa có thể mang về lý niệm dạy học tiên tiến, vừa có thể làm cầu nối cho Thi gia và các huyền nghệ hội này.
Đương nhiên, muốn dựa vào ngần ấy người mà hoàn toàn thay đổi hệ thống của Linh Lung phường Thi gia thì vẫn còn tương đối khó khăn, nhưng ít nhất cái bánh mà Giang Bắc Nhiên vẽ ra thoạt nhìn vẫn rất thơm.
Lại thêm Thi Hoằng Phương, phường chủ này vẫn muốn làm việc ở trên để cấp trên thấy được hắn đang làm việc, cho nên làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy.
Cứ như vậy, dưới tình huống riêng phần mình đều có tính toán, hai người ăn ý với nhau.
Bây giờ chỉ còn xem Thi Nguy Dịch.
Cúi đầu trầm tư một hồi lâu, Thi Nguy Dịch nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói: "Nói cho ta biết kế hoạch cụ thể của ngươi."
"Vâng."
Lên tiếng, Giang Bắc Nhiên đem cái bánh mà trước đó đã vẽ cho Thi Hoằng Phương, vẽ lại một lần cho Thi Nguy Dịch, mà lại đối mặt với vị nhân tinh này, Giang Bắc Nhiên còn ở trên cái bánh này vẽ thêm chút vừng, để nó trông thơm hơn một chút.
Sau khi xem xong, Thi Nguy Dịch lại lật qua một lượt quyển danh sách kia, đột nhiên lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường nói: "Bắc Nhiên à, ngươi đây là đang bồi dưỡng nhân tài cho Thi phủ, hay là đang bồi dưỡng nhân tài cho chính mình?"
'Cáo già...'
« Lựa chọn một: "Đương nhiên là bồi dưỡng nhân tài cho Thi gia." Hoàn thành thưởng: Ô Kim Bí Điển (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Vừa vì Thi gia, cũng vì chính ta." Hoàn thành thưởng: Sa La Huyền Quyển (Huyền cấp thượng phẩm) »
« Lựa chọn ba: "Thánh Hiền, ngài nói lời này, ta không phải đã sớm là người một nhà sao, cần gì phải phân biệt lẫn nhau?" Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm thuộc tính cơ sở +1 »
'Khá lắm! Thịnh tình thương a!'
Bất quá Giang Bắc Nhiên lại không nghĩ tới Thi Nguy Dịch vậy mà cũng thích nghe loại lời này, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cũng hoàn toàn chính xác đã làm nhiều lần sự tình cho Thi gia, cho nên câu nói này mới có tình có lý.
Lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên mỉm cười đáp: "Thánh Hiền, ngài nói lời này, ta không phải đã sớm là người một nhà sao, cần gì phải phân biệt lẫn nhau?"
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Mị lực +1 »
'Chết tiệt! Lại trở nên đẹp trai! Tức giận a!'
Khi Giang Bắc Nhiên đang gào thét trong nội tâm, Thi Nguy Dịch lại là thoải mái cười ha hả.
"Ha ha ha ha, nói hay lắm, ngược lại là ta không phóng khoáng, được, chuyện này cứ giao cho ta."
"Vậy thì toàn quyền nhờ vào Thánh Hiền."
"Ai, ngươi cũng đừng có suy nghĩ ném hết mọi thứ cho ta, kế hoạch là ngươi định, cụ thể nên thực hành thế nào thì vẫn phải dựa vào ngươi chỉ huy."
"Điểm này xin mời Thánh Hiền yên tâm, vãn bối đương nhiên sẽ không làm chưởng quỹ phất tay áo."
"Vậy thì tốt."
Tiếp đó, lại hàn huyên thêm một chút về chuyện các nơi huyền nghệ hội, Giang Bắc Nhiên cáo từ rời đi.
Trên đường, Giang Bắc Nhiên lấy quyển danh sách chuyên dụng ra xem một lát, tự hỏi nên phân phối bọn hắn như thế nào.
Lần này Giang Bắc Nhiên không chỉ đem những tiểu đệ đã thông qua được vòng sàng lọc tầng thứ nhất của hệ thống đưa vào danh sách, mà là có tiềm năng đều ghi hết vào danh sách.
Như vậy vừa có thể làm lẫn lộn, vừa có thể làm cho cái bánh của hắn thơm hơn một chút.
Tính cả trước đó, Giang Bắc Nhiên lần này sàng lọc tiểu đệ mất ròng rã năm ngày, cuối cùng gom được có tám tên tiểu đệ, ngay cả huyền môn thập lục nghệ cũng không thu thập đủ, khiến cho Giang Bắc Nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng biết loại chuyện này không vội vàng được, cho nên muốn lấy tám cái thì cứ lấy tám, bồi dưỡng tốt cũng là rất có tác dụng.
Đến thời khắc này, những việc mà Giang Bắc Nhiên cần làm tại Thi gia xem như có một kết thúc, bất quá hắn không tính trực tiếp về Thịnh quốc, mà là muốn đi một chuyến tới Kỳ quốc, ngoại trừ Lưỡng Nghi mật vũ còn ở chỗ Lâm Thi Uẩn chưa lấy, thì ở Kỳ quốc hắn còn có một việc muốn làm.
Cầm Quyển Vân Đồng, thổi ra tường vân, Giang Bắc Nhiên ngồi lên bay về phía Kỳ quốc.
Không thể không nói, lục quốc thật sự là nơi tốt để xoát điểm, sau khi thoát ly khỏi Thi phủ, Giang Bắc Nhiên dễ dàng phát động mười lần lựa chọn của hệ thống, sau đó nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai lại xuất phát.
Chưa quen với loại nhịp điệu này, nhưng Giang Bắc Nhiên không thèm để ý chút nào, mỗi khi dừng lại thì tìm chút chuyện làm một chút, nghiên cứu trận pháp cũng được, tìm kiếm cổ trùng cũng được, Giang Bắc Nhiên luôn có việc làm không xong.
Có thể nói, kể từ khi tới thế giới này, hắn liền thành vật cách điện với "nhàm chán", vĩnh viễn sống vô cùng phong phú.
Một ngày này, Giang Bắc Nhiên đi ngang qua một thôn trang nhỏ, cũng giống như những gì mà hắn đã thấy ở Kỳ quốc, tuy thực lực người tu luyện ở lục quốc rất mạnh, nhưng phần lớn dân chúng vẫn sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Khi tiến vào thôn trang nhỏ này, Giang Bắc Nhiên phát hiện nơi đây tựa hồ vừa bị ôn dịch quét qua, trong thôn khắp nơi đều treo vải trắng, dùng tinh thần lực quét một lần, Giang Bắc Nhiên phát hiện trong thôn gần như đã không còn ai.
Loại trạng thái này rất phổ biến, dân chúng không chống cự được ôn dịch, cho nên ngoại trừ chạy trốn thì bọn hắn không có lựa chọn nào khác.
Rời khỏi thôn trang, Giang Bắc Nhiên tiếp tục đi về phía trước.
Sở dĩ không cưỡi tường vân, là bởi vì hắn đã sắp đến biên giới Kỳ quốc, tiến vào phạm vi của hộ quốc đại trận, nếu tiếp tục bay, vạn nhất bị xem như muốn lén qua thì phiền phức.
Hắn cũng không thuê xe ngựa, cứ như vậy vừa thưởng thức phong cảnh dọc đường, vừa đi về phía biên quan trọng trấn của Kỳ quốc.
Cứ thế mà đi cả ngày, khi mặt trời sắp xuống núi, Giang Bắc Nhiên xa xa nhìn thấy một trấn nhỏ ngay cách đó không xa, cảm giác được có chút thèm ăn, Giang Bắc Nhiên lấy ra mấy cái tiền đồng đi về phía đó.
"Ở nhà dựa vào phụ mẫu, đi ra ngoài nhờ vả bằng hữu, chân đạp quý địa mắt nhìn người sống, tường thành cao vạn trượng toàn bộ nhờ bằng hữu giúp."
"Các vị phụ lão hương thân huynh đệ tỷ muội, hôm nay tại hạ mới tới quý bảo địa, bởi vì thân đã mất vòng vèo, cho nên ở đây mãi nghệ, mong các vị có tiền nâng tiền tràng, không có tiền nâng người trận á! Trước cám ơn mọi người!"
"Hắc đến long đông ~ hắc đến long đông ~ kim chỉ, đồ trang sức kẹp tóc, nõ điếu mà lạc ~ bồn bẹp, chậu bẹp, sứ bẹp lạc ~ "
. . .
Đầu trấn, đủ loại tiếng gào to truyền vào tai Giang Bắc Nhiên.
Có mãi nghệ, cũng có bán hàng.
Mặc dù thế giới này có người tu luyện, nhưng mãi nghệ biểu diễn vẫn là ngực vỡ đá tảng, thương nhọn đâm họng như vậy.
Dù sao người tu luyện không thể ra bán nghệ cho dân chúng xem, cho nên đối với đại đa số dân chúng mà nói, loại biểu diễn này vẫn rất kích thích.
Vòng qua đám người, Giang Bắc Nhiên đang định đi vào trong, lại đột nhiên nhìn thấy một nữ tử mặc đồ tang màu trắng quỳ gối ở một góc đường, sau lưng là năm cỗ thi thể được che kín bằng vải trắng.
Ngay khi Giang Bắc Nhiên chuẩn bị đi qua đó xem, chỉ thấy hai tên sai dịch đi tới hô: "Đi đi đi! Vừa đuổi ngươi một lần, sao lại chạy về đây, đừng ép gia gia động thủ, đúng không?"
"Sai gia, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, ta cũng là đường cùng mạt lộ mới ở chỗ này bán mình mai táng cả nhà, vừa tìm được người chịu mua, ta lập tức liền đi."
Tên sai dịch kia nghe xong lại là cười ha hả, rút ra một thanh thước sắt từ bên hông, vén mũ trắng của nữ hài kia lên nói: "Chỉ cái dạng sửu quỷ như ngươi, ai sẽ mua ngươi chứ, ngươi vẫn nên nhanh chóng thu dọn rồi cút đi, đừng ở đây chướng mắt gia."
Đúng như tên sai dịch kia nói, nữ tử dưới mũ trắng kia mặt mày dơ dáy, đầu bù tóc rối, mắt sâu, có thể nói là xấu xí trăm đường, Nghiên Xi yêu ghét, khiến cho những người qua đường xem náo nhiệt đều là một trận mỉa mai chế giễu.
"Trời ạ, thế gian này lại còn có nữ tử xấu như vậy."
"Ôi nha, nhìn một cái trở về sợ là gặp ác mộng nha."
"Mau cút xa một chút! Đừng làm ô uế con nhà ta."
. .
Nghe được những âm thanh mỉa mai của dân chúng, tên sai dịch càng vui vẻ, "Nghe được không, dân chúng đều bảo ngươi mau cút, không phải gia không lưu tình, đi nhanh lên!"
Có thể nữ tử lại là ôm chặt lấy chân sai dịch nói ra: "Van xin ngài, ngài liền để ta quỳ ở đây một hồi đi, ta cũng là thực sự không có chỗ đi mới chỉ có thể ở đây, cầu. . ."
"Ngươi cút đi!"
Không đợi nữ hài nói hết lời, tên sai dịch liền đá nàng bay ra ngoài, đồng thời lại rút ra thước sắt bên hông quát: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đúng không! Tốt, hôm nay gia liền hảo hảo nới lỏng gân cốt cho ngươi!"
Nói xong chính là một thước đập về phía vai nữ hài.
Nhưng ngay khi thước sắt sắp đập trúng nữ hài, bỗng nhiên cảm giác một cơn gió lớn đột nhiên đánh tới, thổi tên sai dịch bay xa.
"Ôi!"
Đặt mông ngã xuống đất, tên sai dịch kêu đau một tiếng.
Một tên sai dịch khác sau khi thấy, cười nhạo nói: "Lão Hứa, ngươi làm sao thế, tuổi tác lớn rồi, đứng cũng không vững sao?"
"Phi!" Lão Hứa xì tên sai dịch kia một ngụm, nói ra: "Là vừa rồi có một cỗ yêu phong thổi tới, hất ta ngã!"
"Ha ha ha, ngươi ngược lại là biết tìm lý do, giữa ban ngày, ở đâu ra yêu phong."
"Mẹ nó... Lão tử còn có thể lừa ngươi sao?" Lão Hứa từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên mông, rồi lại đi về phía nữ hài bán mình kia.
"Thật mẹ nó xúi quẩy, còn hại lão tử mất mặt, nhanh chóng cút cho ta."
Nhưng nữ tử kia lại quỳ trên mặt đất, tiếp tục cầu xin tha thứ, hy vọng sai dịch bỏ qua cho nàng.
"Cho ngươi mặt mũi, đúng không!" Tên sai dịch nói rồi lại giơ thước sắt lên, quất về phía nữ nhân.
Thế nhưng, cũng giống như lần trước, khi thước sắt sắp nện vào người nữ tử, lão Hứa lại cảm thấy một cơn gió lớn đánh tới, hất hắn ngã xuống đất.
Lần này lão Hứa có ngốc cũng biết khẳng định là có người âm thầm giở trò, nhưng hắn không có lớn tiếng chất vấn là ai chọc ghẹo hắn, mà là thu hồi thước sắt, lôi kéo một tên sai dịch khác bỏ chạy.
"Uy, lão Hứa, ngươi làm gì vậy?" Tên sai dịch đột nhiên bị lôi đi, mặt mày tràn đầy không hiểu hỏi.
"Ta bị đánh ngã hai lần rồi, ngươi còn không nhìn ra được sao? Có cao nhân đang giúp nữ tử kia, mà lại rất có thể là người tu luyện!"
"Làm sao có thể! ?"
"Lão tử ăn muối còn nhiều hơn cả phân mà ngươi kéo ra, đi mau! Không thì ngươi ta đều gặp đại phiền toái."
Thấy hai tên sai dịch đột nhiên chạy mất, quần chúng vây xem cũng mất hứng thú xem tiếp, lại cười nhạo vài câu "nữ tử xấu xí", "con mụ điên" rồi dần dần tản đi.
Thấy đám người tản đi, nữ hài khẽ thở phào, nhặt tấm giấy trắng bị gió thổi bay lên, rồi lại quỳ trở lại trước năm cỗ thi thể kia.
Trên tờ giấy trắng cũng không có gì khác, chỉ có năm chữ.
« Bán mình mai táng cả nhà »
Bạn cần đăng nhập để bình luận