Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 115: Nên tới rốt cục vẫn là tới

**Chương 115: Điều phải đến cuối cùng cũng đã đến**
Từ khi nhận được nhiệm vụ cấp "Diệt tông", Giang Bắc Nhiên đã để dành một lần bói "trời cho" đến tận bây giờ, mục đích chính là để tăng thêm vài phần tự tin.
«Điểm bói toán» của Giang Bắc Nhiên không cao, cho nên nếu mỗi ngày đều bói, cơ bản mười lần thì chín lần không linh, nhưng nếu tích lũy một thời gian dài không bói, thì giống như khí vận có thể cộng dồn, lần bói tiếp theo chắc chắn sẽ ra SSR... Không đúng, chắc chắn có thể bói ra chuyện tốt.
Ví dụ như vị trí của Lôi Linh Hoa, Giang Bắc Nhiên chính là bói như vậy mà ra.
Mà lần tích lũy khí vận này, Giang Bắc Nhiên chuẩn bị dùng để ngăn tai họa.
Bình thường mà nói, bói toán nên nghĩ kỹ trong lòng muốn hỏi điều gì sau đó mới bói, nhưng Giang Bắc Nhiên không biết có phải do đạo hạnh của mình quá thấp hay không, nên mỗi lần có nghi vấn cụ thể, bói ra cơ bản đều không chuẩn, chỉ có khi bói tùy duyên, mới có thể linh nghiệm vài lần.
Hôm nay cũng vậy, sau khi hoàn thành nghi thức xem bói, Giang Bắc Nhiên đổ ba đồng tiền trong mai rùa ra.
'Chính diện... chính diện... mặt trái, hai, hai, ba.'
Dùng bút ghi lại ba con số này, Giang Bắc Nhiên nhét tiền đồng về mai rùa rồi tiếp tục lắc.
Lặp lại sáu lần, Giang Bắc Nhiên thu được một tổ số lượng.
'Tổ thứ nhất là hào dương, sau đó tính là... bảy, bảy, bảy, chín, tám, bảy.'
Hào dương phản xưng quẻ, từ dưới là số trước, lẻ là dương chẵn là âm... Dương Dương Dương Dương Âm Dương.
'Quẻ tượng là... Thiên Hỏa Thậm Hữu.'
Tính ra quẻ tượng, Giang Bắc Nhiên lấy quẻ cuốn ra bắt đầu suy diễn...
Nửa canh giờ sau, Mặc Hạ - người ở bên ngoài ngồi xổm xem kỳ phổ nãy giờ - đã trở về, gõ cửa hai lần, nghe được một tiếng "Vào đi" sau mới cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra.
"Sư huynh, ta đi dạo xong rồi."
"Ừm, làm phiền ngươi, đến, ngồi xuống đi." Giang Bắc Nhiên chỉ vào vị trí đối diện bàn cờ nói.
"Đa tạ sư huynh!"
Hưng phấn ngồi vào vị trí, Mặc Hạ vừa cầm quân trắng, lại phát hiện biểu cảm của sư huynh có chút kỳ quái.
"Sư huynh, vừa rồi có chuyện gì sao?"
"À, không có việc gì, đi đi."
Biết sư huynh không có ý định nói với mình, Mặc Hạ liền không hỏi nữa, đặt quân xuống vị trí tinh.
Chờ một ván cờ kết thúc, cảm giác được sư huynh có tâm sự, Mặc Hạ cũng không xin chơi thêm ván nữa, im lặng cất bàn cờ rồi đi xem kỳ phổ.
Giang Bắc Nhiên thì ngồi trên giường tiếp tục suy nghĩ về quẻ tượng mới suy diễn ra.
'Vậy mà lại không liên quan đến Anh Kiệt Hội ngày mai...'
Lần này Giang Bắc Nhiên "tụ lực" lâu như vậy để bói toán, nhưng lại không tính ra chuyện của Thiếu Niên Anh Kiệt Hội ngày mai, mà là lại chỉ cho hắn một nơi có thiên tài địa bảo sinh trưởng.
Điều này thực sự khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy mình bói vô ích.
'Quả nhiên bói tùy duyên không đáng tin cậy...'
Nghĩ theo hướng tốt, có lẽ là Anh Kiệt Thiếu Niên Hội lần này sẽ không phát sinh chuyện gì uy h·iếp đến tính mạng hắn, cho nên quẻ này không cần tính tai họa thay hắn, nghĩ theo hướng x·ấu, bói toán nói cho hắn biết là "Thôi bỏ đi, hết cứu, chờ c·hết đi." Dạng tin tức này.
'Thôi, không nghĩ nữa, dù sao cũng là ngày mai! Ngủ thôi.'
Những chuẩn bị cần làm hắn đều đã làm, còn lại chính là chờ đợi.
Sáng sớm hôm sau, theo thời gian quy định tập hợp, Giang Bắc Nhiên cùng Mặc Hạ đi đến lầu một Nghênh Tân quán, dưới sự dẫn đầu của Ngô Thanh Sách, các đệ tử Quy Tâm tông đi tới quảng trường chính - nơi chiếm diện tích lớn nhất trong Yểm Nguyệt tông.
Giờ phút này trên quảng trường, đệ tử các tông phái khác cũng lục tục xếp hàng đi tới, khiến trong đầu Giang Bắc Nhiên đột nhiên vang lên bối cảnh âm nhạc «Đại hội thể dục thể thao hành khúc», nhất thời tỉnh mộng về sân trường thao luyện.
Rất nhanh, các tông chủ cũng cùng nhau đến, đứng trước đội ngũ tông môn nhà mình, chỉ là ánh mắt dường như có ý thăm dò lẫn nhau.
'Là đang tìm xem hôm qua rốt cuộc ai mua cái Hư Linh Bảo Kỳ kia sao?' Giang Bắc Nhiên suy đoán trong lòng.
Khách nhân đến đông đủ, chủ nhà tự nhiên cũng sẽ không đến trễ quá lâu, chỉ nghe giữa không trung một đạo âm thanh vang dội nói:
"Đa tạ các vị tông chủ ủng hộ, Yểm Nguyệt tông ta hôm nay thật đúng là vẻ vang."
Vừa dứt lời, Quan Thập An liền xuất hiện trên đài cao giữa quảng trường.
Trong lúc nhất thời, đủ loại lời chúc mừng đồng thời vang lên, có chút hỗn loạn, dù sao cũng không có tập luyện qua.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cảm thấy đây cũng là các tông chủ đạt thành nhận thức chung, cùng nhau vây quanh chúc thọ Quan Thập An đã rất "tiểu đệ", nếu còn tập luyện chỉnh tề, đây chẳng phải là hoàn toàn thành c·hó·săn?
Nghe các loại lời chúc mừng, Quan Thập An cười rất vui vẻ, chắp tay về phía xung quanh nói: "Lão phu bế quan năm năm, năm năm này Yểm Nguyệt tông ta chịu nhiều sự chiếu cố của các vị tông chủ, bản tọa ở đây cảm tạ các vị."
"Quan tông chủ khách khí." Lần này, mọi người ngược lại nói rất chỉnh tề.
"Nhờ ơn trên chiếu cố, lão phu có thể đột phá đến Huyền Tông vào cái tuổi xế chiều này, hy vọng có thể dùng cái này chấn hưng Phong Châu, đương nhiên, trong đó còn cần dựa vào các vị tông..."
"Ha ha ha ha! Quan tông chủ! Mừng thọ sao lại không thông báo cho lão bằng hữu chứ!"
Quan Thập An nói được một nửa, một đạo âm thanh phóng đãng quét sạch toàn bộ quảng trường, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía xung quanh.
'Có thể... Quả nhiên là sự kiện đột phát.'
Nhìn Quan Thập An trên đài cao nhíu mày, Giang Bắc Nhiên trong lòng đột nhiên buông lỏng, hắn biết hắn một mực chờ đợi, hoặc là nói, đang tìm đại phiền toái dường như đã đến.
Chỉ là Giang Bắc Nhiên không nghĩ ra hai câu này trước đó tại sao phải cười hai tiếng, tình tiết gây cười ở đâu?
Trong lúc các đệ tử đều không hiểu chuyện gì xảy ra, mấy vị tông chủ cùng nhau nhìn về phía Quan Thập An.
"Các vị hãy theo ta đi xem một chút."
Quan Thập An nói xong bay lên không, hướng về phía tông môn Yểm Nguyệt tông bay đi.
Lục Dận Long trở lại đội ngũ Quy Tâm tông hô: "Tất cả mọi người đuổi theo, đừng tụt lại phía sau, đợi lát nữa có thể sẽ có nguy hiểm phát sinh, nhớ kỹ tùy thời đi theo bên cạnh ta."
Chúng đệ tử mặc dù không hiểu ra sao, nhưng vẫn lập tức đáp ứng nói: "Vâng! Đệ tử tuân mệnh."
Đi theo Lục Dận Long một đường đi vào tông môn Yểm Nguyệt tông, xa xa Giang Bắc Nhiên liền thấy bên ngoài hộ tông đại trận của Yểm Nguyệt tông đứng một đám người kỳ trang dị phục, tóc đủ màu sắc, rất có phong thái "không chính thống".
'Nguyên lai là ma giáo đánh tới... Chậc, phiền phức này thật sự không nhỏ a.'
Thầm nghĩ, Giang Bắc Nhiên đã nhanh chóng quy hoạch ra mấy con đường chạy trốn, đây đều là những con đường hắn đã "đi dạo" trong Yểm Nguyệt tông trước đó để tìm hiểu.
Rất nhanh, các tông môn đều đi tới phía sau Quan Thập An, hai bên nhân mã lấy hộ tông đại trận làm ranh giới, xếp thành một hàng.
Gặp bầu không khí đã thích hợp, Quan Thập An mở miệng trước: "Nếu Ân giáo chủ biết bản tọa không có mời ngươi, cần gì phải tới làm vị khách không mời mà ghét này chứ?"
Nghe được ba chữ "Ân giáo chủ" này, Giang Bắc Nhiên xác định người đến đúng như hắn suy nghĩ, là giáo chủ Linh Long giáo, Ân Giang Hồng.
Nếu như nói Yểm Nguyệt tông là chính phái đại tông lớn nhất Phong Châu, như vậy Linh Long giáo chính là ma giáo lớn nhất Phong Châu.
Mà dám vào ngày này lấy phương thức như vậy xuất hiện, cũng chỉ có vị ma giáo đầu lĩnh này mới có tư cách làm được.
Gặp Quan Thập An không chút khách khí, Ân Giang Hồng cười nói: "Ai, hết cách rồi, ai bảo bản tôn không có được như Quan tông chủ, hô mưa gọi gió chứ? Đành phải dẫn theo các huynh đệ thủ hạ tới xin chén nước uống rượu, Quan tông chủ tùy tiện an bài cho chúng ta một vị trí ở nơi hẻo lánh là được? Như vậy không tính quá đáng chứ?"
"À! Miệng đầy mê sảng." Quan Thập An khinh thường cười một tiếng, "Nói đi, ngươi hôm nay đến rốt cuộc có mục đích gì, nếu là không nói ra được, vậy bản tọa hôm nay liền trước mặt mọi người diệt trừ ngươi - ma giáo đứng đầu!"
Quan Thập An nói xong, khí thế Huyền Tông trong nháy mắt bộc phát, chấn động đến mức hai bên nhân mã đều cùng nhau lùi lại.
Trừ Ân Giang Hồng.
"Ôi nha nha, Quan tông chủ tính khí thật là lớn, lại muốn g·iết người? Tốt, đầu ta đây, để ở chỗ này, Quan tông chủ nếu có bản lĩnh, thì tới lấy đi."
Ân Giang Hồng nói xong, trên thân bộc phát ra một cỗ huyền khí cường đại tương đương Quan Thập An.
"Ngươi!" Quan Thập An trợn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Ân Giang Hồng đưa đầu về phía mình.
"Thế nào, không chặt sao?" Ân Giang Hồng nói xong đứng thẳng người lại, "Nhìn ngươi rất ngạc nhiên, ngươi sẽ không thật sự cho rằng mấy năm qua, chỉ có một mình ngươi đột phá chứ? Hay là... Ngươi sẽ không ngu đến mức cho là ta sẽ lấy tư thái Huyền Hoàng tới đây chịu c·hết chứ?"
'Huyền Tông!'
Tất cả chính phái tông chủ đồng thời giật mình trong lòng, mặc dù bọn hắn vừa rồi đã lờ mờ đoán được Ân Giang Hồng khẳng định cũng đột phá đến Huyền Tông, không phải vậy hắn chắc chắn không dám không kiêng nể gì trực tiếp chạy tới, nhưng bây giờ xác định hắn thật sự cũng đột phá đến Huyền Tông, vẫn không nhịn được kinh ngạc trong lòng.
Trong một châu, chính tà thế lực muốn đạt tới cân bằng, tự nhiên là hai bên có đỉnh tiêm chiến lực tương đương, Ân Giang Hồng giống như Quan Thập An, trước đây rất lâu đã là Huyền Hoàng cửu giai, cho nên mới duy trì được sự cân bằng vi diệu giữa hai phe chính tà.
Vừa rồi trên đài cao, Quan Thập An vốn muốn nói kỳ thật chính là động viên những tông môn khác, thừa dịp hắn trở thành Huyền Tông, đem ma giáo trong Phong Châu diệt trừ sạch sẽ một lần, nhưng không nghĩ tới đối phương vậy mà lại đánh tới cửa, mà lại đỉnh tiêm chiến lực cũng tương tự thành Huyền Tông.
Biết Ân Giang Hồng cũng đột phá Huyền Tông, Quan Thập An hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Vậy ta liền hỏi lại một lần, Ân giáo chủ tới đây rốt cuộc có mục đích gì?"
"Ha ha ha, Quan tông chủ không g·iết ta sao? Như vậy có phải tốt hơn không, làm gì vừa gặp mặt đã muốn đánh đánh g·iết g·iết, dạy hư đám tiểu đệ tử chính phái của các ngươi thì không tốt."
"Cho nên Ân giáo chủ là đến nói chuyện tào lao với ta sao?"
"Ai nha, tính tình của ngươi vẫn gấp gáp như vậy, thành Huyền Tông rồi mà vẫn không thay đổi chút nào, ta trước đó không phải đã trả lời ngươi rồi sao, ta chính là dẫn theo thủ hạ đến xin chén nước uống rượu, tùy tiện tìm cho chúng ta mấy cái bàn là được."
"Nếu ta nói không thì sao?"
"Đó chính là Quan tông chủ ngươi quá không nể mặt Ân mỗ ta, chúng ta chỉ có thể tự nghĩ cách đi vào tìm chén rượu uống."
"Xem ra chính là đến gây chuyện, còn nói nhiều lời vô nghĩa làm gì!"
"Ai, đây cũng là ngươi không nói đạo lý, ngươi xem ta tới lâu như vậy, có chạm vào hộ tông đại trận này của ngươi chút nào không? Không có chứ, ta thật sự không có ác ý gì."
Nhìn Quan Thập An trong mắt đã sắp bốc hỏa, Ân Giang Hồng đột nhiên cười lớn nói: : "Tốt tốt tốt, đã Quan tông chủ ngươi không muốn cùng những tà ma ngoại đạo chúng ta đây uống rượu cùng một bàn, vậy thì... Cùng một lôi đài tỷ thí, cũng được chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận