Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 267: Phá trận

**Chương 267: Phá trận**
"Kít... Kít... —— ——"
Trong khoảnh khắc người bày trận nuốt viên cổ trùng màu xanh lá cây kia, toàn bộ trứng trùng trong kết giới đều phát ra một loại âm thanh khiến lòng người phiền muộn, thứ tạp âm này càng ngày càng lớn, làm cho người ta cảm giác nôn nóng không chịu nổi.
Giữa không trung, Mạnh Tư Bội đã không kìm được phải che tai lại, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Ngay cả Ân Giang Hồng cũng nhíu mày, cảm thấy sự tình có chút không ổn.
"A ~~~"
Một tiếng rên rỉ thoải mái từ trong miệng người bày trận phát ra, chỉ thấy da hắn dần dần bắt đầu bong tróc từng mảng, lộ ra bên trong thịt đỏ cùng mạch máu.
Ân Giang Hồng mặc dù không biết hắn ăn loại côn trùng kia là gì, nhưng cũng không có ý định cứ như vậy đứng nhìn.
Hai tay ngưng tụ ra hai đoàn chất lỏng màu đen, Ân Giang Hồng trong nháy mắt đi tới sau lưng người bày trận ném ra một đoàn, tiếp đó lại thuấn thân tới trước mặt người bày trận, một chưởng vỗ ra.
"Xì... ~~~"
Một âm thanh bị bốc hơi vang lên, bất luận là đoàn Hắc Thủy Ân Giang Hồng ném ra từ phía sau, hay đoàn Hắc Thủy hắn chính diện đánh về phía người bày trận, lại toàn bộ bị màu xanh đậm huyền khí bạo phát từ người bày trận làm bốc hơi trong nháy mắt!
'Sao có thể!?' Ân Giang Hồng trợn to hai mắt, khó mà tin được cảnh tượng trước mắt.
Người mới vừa rồi còn cùng mình cân sức ngang tài này, vậy mà chỉ dựa vào huyền khí đã khiến chính mình không thể đến gần!
Cảm nhận được sự kinh ngạc của Ân Giang Hồng, người bày trận cười như điên nói: "Biết sợ rồi sao? Đã muộn."
Nói xong thân thể của hắn đột nhiên bành trướng gần gấp đôi, huyết nhục màu đỏ cũng biến thành màu đen.
'Dị... Hình!?'
Cảm giác Deja Vu cực mạnh, Giang Bắc Nhiên nhịn không được ở trong lòng đậu đen rau muống.
Biến thành dị hình, người bày trận vỗ ra một chưởng, tốc độ nhanh chóng khiến Ân Giang Hồng cũng không kịp phòng ngự, chỉ có thể nâng cánh tay trái lên che đầu.
"Ngô!"
Ân Giang Hồng phát ra tiếng rên, cánh tay trái bị trúng đòn, hắn rõ ràng cảm nhận được cánh tay trái của mình đã gãy mất.
'Hắn đến cùng đã ăn thứ gì!?'
Ân Giang Hồng vốn cho rằng người bày trận kia sau khi ăn con côn trùng kia tối đa cũng chỉ đề cao được một hai giai tu vi, nhưng hiện tại xem ra còn vượt xa điều đó!
Không đợi Ân Giang Hồng tiếp tục suy nghĩ, dị hình lại vung chưởng đánh tới.
Biết rõ chênh lệch, Ân Giang Hồng không tiếp tục ngạnh kháng, bóp nát một viên hắc bảo thạch trên chiếc nhẫn ngón trỏ, cả người hóa thành một đạo hư ảnh tránh thoát một chưởng này.
"Ngao! ! !"
Trong nháy mắt Ân Giang Hồng Hư Linh hóa, người bày trận dường như đã khám phá ra chiêu số của Ân Giang Hồng, liền mở ra cái miệng rộng đầy răng nanh, phát ra một tiếng thét chói tai khiến lòng người run sợ.
Ân Giang Hồng đang Hư Linh hóa lập tức chao đảo dữ dội, rồi cấp tốc biến trở về thực thể.
"Phốc!"
Ho ra một ngụm máu tươi lớn, Ân Giang Hồng không lau vết máu, bởi vì hắn biết quái vật kia lại một lần nữa công kích đã tới!
Ở phía dưới, Giang Bắc Nhiên nhìn Mạnh Tư Bội vẫn còn đang quan chiến Ân Giang Hồng đại chiến "dị hình", liền hô: "Trở về! Tiếp tục làm việc của chúng ta."
Mạnh Tư Bội lúc này mới hoàn hồn, vội vàng bay trở về bên cạnh Giang Bắc Nhiên.
"Cầm cái này, đi đem..."
"Ầm!"
Ngay lúc Giang Bắc Nhiên giao phó cho Mạnh Tư Bội nên làm như thế nào, Ân Giang Hồng ngã thẳng xuống trước mặt hắn, tạo thành một cái hố sâu to lớn.
"Từ bỏ đi, các ngươi đã không có cơ hội sống sót ra ngoài."
Người bày trận nói tiện tay vung lên, chỉ dựa vào chưởng phong đã trực tiếp đánh bay Mạnh Tư Bội ra ngoài.
Giải quyết xong Mạnh Tư Bội, người bày trận từ từ đi về phía Giang Bắc Nhiên, một đôi mắt không ngừng đánh giá hắn.
"Ngươi..."
Người bày trận vừa mới mở miệng, trước mắt Giang Bắc Nhiên liền hiện ra ba lựa chọn.
« Lựa chọn một: Cứu chữa Ân Giang Hồng, và cho hắn ăn Ngân Vũ Tinh La Đan. Hoàn thành thưởng: 'Dao Lang Kinh' (Địa cấp thượng phẩm) »
« Lựa chọn hai: Tiếp tục phá trận. Hoàn thành thưởng: 'Hậu Thổ Huyền Thư' (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn ba: Rạch phá bàn tay của mình. Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm thuộc tính cơ sở +1 »
'Cắt vỡ bàn tay?'
Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn lập tức chọn ba, dùng móng tay rạch ra lòng bàn tay phải của mình.
Người bày trận nắm chắc phần thắng đang định hỏi người bịt mặt trước mắt này đến tột cùng là phương nào cao nhân, chợt cảm giác được thân thể của mình đột nhiên run rẩy dữ dội.
"Sao lại..."
Hoàn toàn khống chế không nổi thân thể của mình, người bày trận chậm rãi quỳ xuống đất, một đôi mắt nhìn chòng chọc vào Giang Bắc Nhiên, từ trong hàm răng gằn ra mấy chữ: "Ngươi... làm..... Cái... Gì! ! !"
Sau một tiếng gào thét thống khổ, cái thân thể phảng phất như dị hình kia dần dần bắt đầu sụp đổ, phảng phất như quả bóng bị xì hơi, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bắt đầu thu nhỏ, máu đen cùng khối thịt phun ra khắp nơi.
Lúc này, từ trong hố bò ra, Ân Giang Hồng có chút mộng mị, quái vật mới vừa rồi còn không ai bì nổi kia sao đột nhiên lại bị phế đi?
'Chẳng lẽ nói...'
Dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn người bịt mặt, Ân Giang Hồng trong lòng không khỏi có chút phạm sợ hãi.
Chính mình dựa vào pháp bảo đuổi theo người bày trận kia đi vào đây kỳ thật hoàn toàn không có làm rõ ràng tình huống, hắn không biết không gian này ở đâu, cũng không biết người bịt mặt này là ai, chỉ biết là người bịt mặt này nhìn qua tựa hồ cũng là địch nhân của người bày trận kia, lúc này mới hơi yên lòng.
Bây giờ nhìn thấy người bịt mặt này, sau khoảng thời gian ngắn ngủi khi mình leo ra khỏi hố đã giải quyết xong quái vật kia...
'Hắn đến cùng là ai...'
Ân Giang Hồng có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao hắn căn bản không biết đối phương là địch hay bạn, vạn nhất hắn là kẻ gặp người liền giết thì làm sao bây giờ...
Trong bầu không khí quỷ dị, người bày trận cuối cùng biến trở về dáng vẻ ban đầu, chỉ là thân thể đã có chút vỡ nát, thương thế cực nặng.
Cùng lúc đó, con lục cổ trùng vừa rồi bị hắn nuốt vào từ tim hắn bò lên ra, với thế sét đánh không kịp bưng tai, bay về phía Giang Bắc Nhiên... lòng bàn tay.
'À, ra là đến ăn tiệc đứng...'
Cảm giác được máu của mình với tốc độ cực nhanh bắt đầu xói mòn, Giang Bắc Nhiên vội vàng tế ra Hô Hấp Hồi Huyết Đại pháp, liều mạng gia tăng tốc độ thổ nạp.
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Thể chất +1 »
Nghe hệ thống nhắc nhở vang lên, Giang Bắc Nhiên mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Từ khi nuôi vương cổ, hắn đã phát hiện máu của mình dường như có sức hấp dẫn trí mạng đối với chúng, cho dù là loại vương cổ thập phần kiệt ngạo bất tuần, sau khi ngửi được mùi thơm của máu hắn cũng sẽ biến thành thập phần nghe lời.
Nói đơn giản là chỉ cần cho chúng uống máu, chúng liền đều là bé ngoan.
Mà vừa rồi chính mình cắt vỡ bàn tay, làm mùi thơm của máu phát ra, rõ ràng là đã khơi dậy sự thèm ăn của con sâu độc trong cơ thể người bày trận, cho nên mới không quan tâm, lao ra muốn ăn.
'Bất quá ngươi cũng quá tham ăn đi!?'
Cảm thấy máu trong cơ thể mình bị hút khô mấy vòng, Giang Bắc Nhiên cảm giác mình có chút choáng đầu, thổ nạp tuy tốt, nhưng cũng không thể tham lam quá độ...
Mà khi Giang Bắc Nhiên cảm giác choáng váng càng ngày càng mạnh, con sâu độc màu xanh lá kia rốt cục cũng uống no bụng, hài lòng bò vào trong ngực Giang Bắc Nhiên, trọn bộ động tác nước chảy mây trôi, tựa như nó vốn là sủng vật của Giang Bắc Nhiên.
Lúc Giang Bắc Nhiên lấy ra khăn lau tay, bầu không khí trong không gian lại lần nữa trở nên cứng ngắc.
Người bày trận dường như chịu phản phệ cực lớn, ngã trên mặt đất không có cách nào nhúc nhích. Mạnh Tư Bội bị một chưởng phong vừa rồi đánh cho toàn thân tê liệt, cũng không cách nào nhúc nhích. Ân Giang Hồng thì hoàn toàn không làm rõ được tình huống, cho nên không dám nhúc nhích.
Đem máu trên tay lau khô, Giang Bắc Nhiên chậm rãi đi tới trước mặt Mạnh Tư Bội.
"Há miệng."
Mạnh Tư Bội không chút do dự, trực tiếp há miệng ra.
Không còn cách nào khác, một màn vừa rồi mang đến cho nàng chấn động thực sự quá lớn, lúc người bày trận biến thành quái vật, và chỉ hai chiêu đã đánh phế Ân Giang Hồng, nàng cho rằng hôm nay bọn họ đều sẽ bỏ mạng tại đây.
Nhưng mà, đối mặt với quái vật cường đại đến thế, tiền bối vậy mà chỉ dùng một chiêu đã biến hắn thành tàn phế.
'Cần phải quen thuộc đến mức nào mới có thể minh bạch nhược điểm của đối phương như vậy?'
Giữa lúc kinh ngạc, Mạnh Tư Bội cảm giác được một cỗ nước trong veo chảy vào trong miệng mình, cũng cấp tốc bắt đầu xoa dịu thân thể tàn phá của nàng.
Nhìn tiền bối đang cho mình uống thuốc trước mắt, Mạnh Tư Bội đột nhiên đỏ mặt, không hiểu sao lại nhớ tới sự mềm mại khi đôi môi tiếp xúc lúc nãy.
'Cái này không tính là lần đầu đi... Tiền bối chỉ là vì cứu tính mạng của ta mà thôi, lại không có ý tứ phương diện kia, ân, không tính! Tuyệt đối không tính!'
"Hoạt động tay chân một chút, xem thử có ổn không." Giang Bắc Nhiên thu hồi bình sứ màu đen nói.
Mạnh Tư Bội nghe xong lập tức đình chỉ suy nghĩ lung tung, thử giơ hai tay của mình lên.
"Được... rồi." Mạnh Tư Bội nhìn hai tay của mình nói.
"Vậy thì đứng lên làm việc."
"..."
'Vị tiền bối này thật là hoàn toàn không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc a...'
Trong lòng lầm bầm một câu, Mạnh Tư Bội gắng gượng đứng lên.
Bên cạnh, Ân Giang Hồng thấy người bịt mặt kia tựa hồ không có ý định tìm mình gây phiền phức, liền thử hướng người bày trận bước một bước.
Thấy người bịt mặt vẫn không có phản ứng, lúc này mới yên lòng đi về phía người bày trận, định dùng pháp bảo trói hắn lại.
Khi Ân Giang Hồng móc ra một cái hộp đen, trước mặt Giang Bắc Nhiên đột nhiên hiện ra ba lựa chọn.
« Lựa chọn một: Mặc kệ Ân Giang Hồng mang người bày trận đi. Hoàn thành thưởng: 'Kinh Thế Long Phong' (Địa cấp trung phẩm) »
« Lựa chọn hai: Đuổi Ân Giang Hồng đi. Hoàn thành thưởng: 'Nguyệt Thiền Huyền Trục' (Huyền cấp trung phẩm) »
« Lựa chọn ba: Để Ân Giang Hồng giết người bày trận. Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm kỹ nghệ cơ sở +1 »
Trực tiếp lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói: "Bản vương khuyên ngươi tốt nhất đừng nghĩ tới việc bắt sống, hắn phiền phức hơn so với ngươi tưởng tượng nhiều."
Nghe được thanh âm của người bịt mặt, Ân Giang Hồng toàn thân cứng đờ, quay người chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm."
Mặc dù Ân Giang Hồng rất muốn đem người bày trận này về nghiêm hình bức cung, để tìm hiểu ngọn nguồn sự việc, nhưng bây giờ vị cao nhân kia đã mở miệng, mình chỉ có thể phục tùng.
Dù sao mạng mình là người ta cứu, hắn còn có tư cách gì đưa ra ý kiến phản đối.
Đi tới trước mặt người bày trận đã hoàn toàn hôn mê, Ân Giang Hồng ngưng tụ ra một đoàn chất lỏng màu đen ở tay phải, ném về phía người bày trận.
Trong khoảnh khắc chất lỏng màu đen tiếp xúc đến người bày trận, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, thân thể người bày trận với tốc độ mắt thường có thể thấy được, bắt đầu bị hòa tan.
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Âm luật +1 »
Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Giang Bắc Nhiên liền biết người bày trận kia đã c·h·ế·t hẳn, bèn lấy ra một lá phù triện, bắt đầu giải thích cho Mạnh Tư Bội nên làm như thế nào.
Bây giờ người bày trận đã c·h·ế·t, muốn phá trận liền trở nên dễ như trở bàn tay, bất quá trước khi phá trận, Giang Bắc Nhiên trước hết nghiên cứu một phen, kết giới này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nửa canh giờ sau, nhìn ra chút manh mối, Giang Bắc Nhiên nói với Mạnh Tư Bội: "Làm theo những gì bản vương vừa giải thích cho ngươi."
"Vâng." Mạnh Tư Bội nói xong liền cầm phù triện bay lên vách đá.
Sau đó, chỉ mất thời gian một chén trà, Giang Bắc Nhiên đã phá xong trận nhãn thứ hai, đồng thời kết giới của người bày trận cũng triệt để sụp đổ.
Một lần nữa bước vào trong làng chài, Mạnh Tư Bội nhìn chướng khí đã không còn nồng đậm như lúc nãy, cao hứng nói: "Tiền bối! Ngài thật quá... A... Tiền bối?"
Mạnh Tư Bội nhìn quanh bốn phía, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng tiền bối.
Đang muốn hỏi Ân Giang Hồng có thấy tiền bối hay không, lại phát hiện Ân Giang Hồng cũng không thấy đâu.
"Cái này..."
Mạnh Tư Bội đột nhiên cảm thấy một trận mất mát to lớn, hắn biết tiền bối khẳng định là đã đi không từ giã.
'Cũng không thể chào hỏi một tiếng rồi mới đi sao... Ta... Ta còn có lời muốn nói.'
Giữa lúc thất lạc, trong đầu Mạnh Tư Bội đột nhiên lóe lên thân ảnh kia trong sơn động, khi rời đi cũng không lưu lại lời nào.
'Những cao nhân này tác phong làm việc đều như thế sao... Không đúng không đúng, ta hiện tại không nên nghĩ tới hắn! Nhưng... Nhưng hắn cũng đã cứu mạng ta.'
Trong lúc nhất thời, Mạnh Tư Bội xoắn xuýt, cảm thấy mình tựa hồ lâm vào tình cảm gút mắc.
Một bên khác, vừa ra khỏi kết giới, Ân Giang Hồng dựa vào ký ức bay về phía nơi hắn và Giang Bắc Nhiên bị tách ra, mặc dù trong lòng cảm thấy đã không còn hy vọng, nhưng hắn vẫn phải đi tìm!
Theo thời gian trôi qua, chướng khí từ từ tan đi, không còn chướng khí trợ giúp, những dị tộc cường giả kia rất nhanh liền rơi vào cảnh tan tác, kẻ trốn thì trốn, người c·h·ế·t thì c·h·ế·t.
"Khục... Khụ khụ khụ!"
Lúc Ân Giang Hồng đang tìm kiếm Giang Bắc Nhiên khắp nơi, một tiếng ho khan đột nhiên vang lên từ dưới một đống đá vụn.
Nghe được tiếng ho khan, Ân Giang Hồng mừng rỡ quá đỗi, vội vàng vỗ một chưởng thổi bay tất cả đá vụn, từ bên trong lôi Giang Bắc Nhiên suy yếu ra.
"Tiểu tử ngươi thật đúng là không c·h·ế·t a!" Ân Giang Hồng ôm chặt lấy Giang Bắc Nhiên hô.
Bởi vì ban đầu là hắn mang theo Giang Bắc Nhiên tiến vào chướng khí này, cũng là hắn cam đoan sẽ bảo vệ hắn chu toàn, nếu Giang Bắc Nhiên thật sự bỏ mạng ở đây, hắn vẫn sẽ tương đương áy náy.
"Ân... Ân giáo chủ? Ta không c·h·ế·t?" Lúc Giang Bắc Nhiên nói chuyện, biểu lộ trên mặt có hai phần kinh ngạc, ba phần suy yếu, năm phần sống sót sau tai nạn.
"Đúng, tiểu tử ngươi không c·h·ế·t! Bất quá tiểu tử ngươi làm sao lại không c·h·ế·t!?"
Ân Giang Hồng vừa nói vừa bắt mạch cho Giang Bắc Nhiên, phát hiện ngũ tạng lục phủ của hắn mặc dù đều hết sức yếu ớt, nhưng đều bình yên vô sự.
"Nước, có... Có nước không?" Giang Bắc Nhiên đưa tay nói.
"Có, đương nhiên là có." Ân Giang Hồng nói xong bèn đưa cho Giang Bắc Nhiên một cái túi nước.
"Ừng ực... Ừng ực... Ừng ực..."
Uống hết nước trong túi, Giang Bắc Nhiên lúc này mới thở dài một hơi nói: "Lúc ấy trẫm cùng Ân giáo chủ ngài tách ra, vốn cho rằng c·h·ế·t chắc, nhưng lại đột nhiên gặp được một vị cao nhân tương trợ, hắn cho trẫm ăn một viên đan dược, lại đem ta giấu ở đây, ta lúc này mới kéo dài hơi tàn."
"Cao nhân? Vị cao nhân nào, phải hảo hảo tạ ơn người ta." Ân Giang Hồng nói.
"Cái này... Trẫm cũng không biết, cao nhân kia che mặt, không thấy rõ mặt."
"Che mặt!?" Biểu lộ của Ân Giang Hồng trong nháy mắt trở nên có chút đặc sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận