Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 219: Tội Ác Chi Đô

Chương 219: Tội Ác Chi Đô 'Liễu gia... Phương gia... Ngu gia... Khá lắm, muốn nói Thiên Đạo không an bài cho ta thì ta không tin.' Nhìn danh sách các gia tộc mà tông chủ đưa cho, Giang Bắc Nhiên không nhịn được phải đưa tay lên trán. Ngũ Đóa Kim Hoa kia vậy mà đều là những kẻ đứng đầu ở các thành trấn. Điều này khiến Giang Bắc Nhiên khẳng định Thiên Đạo là thực sự nhắm vào hắn.
Cũng minh bạch vì sao tùy tiện nói một câu với các nàng liền có thể kích hoạt lựa chọn Địa cấp.
'Chờ một chút... Dựa theo tình huống của Lâm Du Nhạn để suy đoán, năm người này không lẽ cũng đều là những kẻ có bối cảnh thâm hậu? Tông chủ, ngươi có cái dây xích gì vậy!' Giang Bắc Nhiên thực sự không cảm thấy một tiểu thư của gia tộc nhỏ bé có thể kích hoạt lựa chọn Địa cấp, cho nên chẳng lẽ là ở trong Quy Tâm tông, tất cả nữ nhân có bối cảnh phiền phức đều được Thiên Đạo đóng gói một lần duy nhất, sau đó đưa toàn bộ cho hắn rồi?
'Có cần phải chu đáo như thế không lão t·h·iết!' Đem danh sách khép lại, Giang Bắc Nhiên không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương.
Đưa tới cửa toàn là những kẻ có bối cảnh, mà hai người hắn tự mình tìm kiếm, một là hiệp nhị đại, một là cô nhi.
Hiệp nhị đại tuy cũng là đời thứ hai, nhưng là hiệp nha... Cơ bản là tương đương với nghèo, chuyện lần này hoàn toàn không thể trông cậy vào cha của Ngô Thanh Sách.
'Ai, chênh lệch a!' Thở dài, Giang Bắc Nhiên ném danh sách sang một bên.
Hắn không cảm thấy thuyết phục mấy gia tộc này là chuyện khó gì, càng không muốn phức tạp hóa, để Liễu Tử Câm các nàng đến giúp đỡ? Như vậy chẳng phải là làm cho Thiên Đạo vui mừng đến cái mông phía sau đều nở hoa?
'Lão tử vô phúc tiêu thụ!' Lâm gia đương nhiên cũng như vậy, Lâm Du Nhạn vừa mới chọc cho hắn phiền phức lớn như vậy, Giang Bắc Nhiên còn đang nghĩ làm sao để rời xa nàng đây, sao có khả năng chủ động đi tìm nàng.
'Bất quá rời xa nàng giống như cũng không phải chuyện đơn giản a...' Trước đó, thứ khí tức chẳng lành phát ra từ trên thân Lâm Du Nhạn làm cho Giang Bắc Nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, tất cả kiến thức trong đầu hắn đều không thể giải thích được một đệ tử Huyền Sư cảnh vì sao có thể phát ra loại ngông cuồng kinh khủng đến như thế.
'Bí mật trên người nàng sợ là không hề kém cạnh so với thi đường chủ.' Ngoài ra Giang Bắc Nhiên lại không khỏi nhớ lại năm đó mang theo Ngũ Đóa Kim Hoa ngộ nhập vào trận pháp của tặc nhân. Giang Bắc Nhiên từng hoài nghi Liễu Tử Câm là trời sinh Tam Dương Thể.
Loại thể chất này một khi phát huy đến cực hạn, sau này Thần Quỷ bất xâm, vạn pháp không vào, đơn giản mà nói chính là tất cả công kích trên phương diện tinh thần hoặc linh hồn đều vô hiệu với nàng, là một loại thể chất vô cùng bá đạo. Đặc biệt là đến tu luyện hậu kỳ, rất nhiều cường giả đều chủ tu thần niệm, mà những người tu luyện này đau đầu nhất chính là những người có thể chất như Liễu Tử Câm.
Trước kia Giang Bắc Nhiên còn cảm thấy mình có khả năng suy nghĩ nhiều, dù sao trời sinh Tam Dương Thể vạn người không được một, nào dễ dàng như vậy để hắn đụng phải một người.
Nhưng bây giờ hắn khẳng định Liễu Tử Câm chắc chắn là trời sinh Tam Dương Thể, dù sao Liễu Tử Câm là được Thiên Đạo "Tự tay" đưa tới trước mặt hắn, sao có thể xem là dễ dàng?
'Khá lắm, tông chủ đến tột cùng đi con đường nào?' Nếu như nói khi phát hiện thi Phượng Lan có bối cảnh thâm hậu, Giang Bắc Nhiên cảm thấy một tông môn muốn tìm chỗ dựa là chuyện không thể bình thường hơn, nhưng bây giờ đây là mấy tòa "Chỗ dựa" rồi? Làm chó cũng không thể do dự như thế chứ, muốn bị chủ nhân đánh.
Cho nên điều này khiến Giang Bắc Nhiên không thể không suy nghĩ một chút, đến tột cùng là Lục Dận Long có bố cục to lớn, không động thì thôi, còn một khi đã động là khiến cho toàn bộ Huyền Long đại lục rung chuyển theo, hay thật ra hắn chỉ là vì mình mà liên lụy. Các gia tộc kia đem "Hòn ngọc quý trên tay" đưa đến Quy Tâm tông hoàn toàn là do Thiên Đạo hướng về phía hắn Giang Bắc Nhiên mà đưa tới.
'Có lẽ... Tông chủ cũng giống như ta, trong lòng đều khổ sở?' Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Bắc Nhiên vẫn cảm thấy khả năng sau nhiều hơn, dù sao nói cho cùng, Lục Dận Long chỉ là một Huyền Hoàng, tuyệt đối không đủ để chống đỡ loại dã tâm mà Giang Bắc Nhiên tưởng tượng trong đầu.
Nhưng nói đi thì nói lại, Giang Bắc Nhiên hắn có thể che giấu thực lực, Lục Dận Long sao lại không được chứ?
'Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao lão tử có hệ thống!' Không tiếp tục nghĩ những việc có hay không kia nữa, Giang Bắc Nhiên đem danh sách thu lại rồi đến hậu sơn.
Vừa đi vào Tử Trúc uyển, liền nghe được trong phòng rèn đúc có động tĩnh.
Đi qua đẩy cửa ra, Giang Bắc Nhiên nhìn Cố Thanh Hoan đang gõ huyền thiết, nói: "Huyền khí quá tản, muốn toàn bộ tập trung ở trên tay phải, đồng thời rót vào trong chùy, nếu không ngươi sẽ không có cách nào đem huyền khí nện vào được."
Nghe được sư huynh chỉ bảo, Cố Thanh Hoan đang muốn hạ chùy hành lễ, lại nghe Giang Bắc Nhiên lắc đầu nói: "Không cần hành lễ, tiếp tục gõ đi, ta giúp ngươi trông chừng."
"Đa tạ sư huynh."
Cung kính gật đầu về phía sư huynh, Cố Thanh Hoan tiếp tục gõ vào khối huyền thiết trước mặt.
Sau khi Cố Thanh Hoan thuần thục nắm giữ Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, hắn lâm vào trong mê mang sâu sắc, hắn chỉ có một thân huyền khí thâm hậu nhưng lại hoàn toàn không biết dùng như thế nào ra bên ngoài. Bởi vì ngay cả Nhất Tự Kiếm pháp cơ sở nhất trong môn mà hắn cũng không thể vận dụng được một cách tự nhiên.
Mà lại một thân huyền khí bàng bạc của hắn, nếu dùng để thi triển Nhất Tự Kiếm pháp thì quả thực là phung phí của trời, giống như dùng thế nâng tạ để xỏ kim vậy, thực sự luyện thế nào cũng thấy khó chịu.
Nhưng công pháp cao cấp khác mà sư huynh đưa cho, hắn cũng đều không cách nào lĩnh ngộ được, thực sự khó chịu.
Sau khi Giang Bắc Nhiên quan sát Cố Thanh Hoan một trận, hắn cũng xác định, hiện tại Cố Thanh Hoan, ngoại trừ làm "nạp điện bảo", thì hoàn toàn không làm được gì khác, đơn giản đem "lệch khoa" phát huy đến cực hạn.
Vậy mà thật là, ngoại trừ Chân Nguyên Thiên Cương Quyết, không có công pháp nào khác luyện thành, đúng là thần kỳ.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên quyết định trong khi còn chưa tìm được bản công pháp tiếp theo thích hợp với Cố Thanh Hoan, trước hết cứ để cho hắn học tập rèn đúc chi pháp.
Khác biệt lớn nhất giữa cực phẩm cùng tuyệt phẩm vũ khí so với thượng phẩm, lương phẩm và phàm phẩm, đó chính là bọn chúng ẩn chứa huyền khí, mà muốn đem huyền khí rót vào trong binh khí có hai loại biện pháp.
Một là kỹ xảo giống như Giang Bắc Nhiên, dẫn linh khí trong trời đất nhập vào trong binh khí, để linh khí ở trong binh khí tự hành chuyển hóa thành huyền khí.
Biện pháp này nghe đơn giản, nhưng người có thể làm được lại lác đác không có mấy.
Hai chính là man lực hình như Cố Thanh Hoan, dựa vào huyền khí thâm hậu, không ngừng dùng huyền khí để rèn, loại rèn đúc này đối với thợ rèn có yêu cầu cực cao về lượng huyền khí trong cơ thể. Bởi vì khi dùng loại biện pháp này để rèn vũ khí, không có khả năng ngừng lại giữa chừng, vừa dừng lại thì khí liền tản đi, cho nên nhất định phải một hơi chùy đến cùng.
Nói cách khác, nếu như người chế tạo có huyền khí không đủ thâm hậu, hoặc tốc độ chuyển hóa linh khí không đủ nhanh, đều sẽ thất bại trong gang tấc, còn về việc giữa chừng thay người, thì đừng có nghĩ đến. Đặc tính huyền khí của mỗi người đều khác nhau, đổi người khác đến gõ, có khi binh khí sẽ trực tiếp nát luôn.
Cho nên loại biện pháp này tuy giống như là một biện pháp đần độn, nhưng người có thể làm được lại rất ít.
Cũng chính bởi vì yêu cầu chế tạo binh khí cực phẩm trở lên cao như thế, cho nên giá cả của những binh khí này mới đắt kinh khủng.
Nửa canh giờ sau, Cố Thanh Hoan đã dốc hết toàn lực, sau khi nện xuống một chùy cuối cùng, hắn thở hồng hộc, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất bắt đầu vận công hồi khí.
Tiến lên cầm lấy khối huyền thiết trên cái đe, Giang Bắc Nhiên cảm ứng một lát rồi nói: "Tiến bộ thần tốc a, xem ra thiên phú rèn đúc của ngươi tương xứng với thiên phú tu luyện Chân Nguyên Thiên Cương Quyết."
Thở đều điều hòa khí tức, Cố Thanh Hoan mở mắt ra nói: "Đa tạ sư huynh khích lệ."
"Ngoài ra ta để ngươi làm chuyện kia, tiến hành như thế nào rồi?"
Cố Thanh Hoan nghe xong thu hồi công pháp, lấy ra một quyển sách từ trong Càn Khôn giới: "Mặc dù còn chưa thu thập hoàn toàn, nhưng những bộ phận trọng điểm mà sư huynh giải thích đã cơ bản tra được, tất cả đều ghi ở trong quyển sách này."
Nhận lấy quyển sổ, Giang Bắc Nhiên gật đầu nói: "Ừm, tiếp tục vận công đi, ta xem một chút."
"Vâng." Ứng xong một tiếng, Cố Thanh Hoan tiếp tục ngồi xếp bằng xuống bắt đầu vận công.
Mở quyển sổ ra, Giang Bắc Nhiên tập trung tinh thần xem xét.
Một chén trà thời gian sau, Giang Bắc Nhiên chậm rãi khép sổ lại, khóe miệng hơi nhếch lên.
'Quả nhiên, Lương quốc không gì hơn cái này mà thôi.' Lần trước hắn để Cố Thanh Hoan làm chuyện tiếp theo chính là đi điều tra tình hình của Lương quốc trên các phương diện, tỷ như tông môn, cường giả, cục diện chính trị, cùng trình độ ổn định vân vân.
Một mình điều tra những thứ này sẽ rất chậm, nhưng nếu có rất nhiều con đường, việc hiểu rõ đứng lên liền thuận tiện hơn rất nhiều.
Mà Cố Thanh Hoan lại có mạng lưới quan hệ cực kỳ phức tạp.
Cuối cùng sự thật cũng giống như Giang Bắc Nhiên sở liệu, Lương quốc cùng Thịnh quốc hoàn toàn là những quốc gia cùng cấp độ, thậm chí còn yếu hơn một chút, bởi vì hệ thống kinh tế của các nàng có thể nói là rối tinh rối mù, lại có mấy cái tông môn cường đại trong nước dựa vào đoạt bóc lột để sinh sống.
Cũng chính bởi vậy, một đám mãng phu chỉ biết đoạt, không biết tự mình sản xuất này mới đưa chủ ý đánh tới nước Thịnh láng giềng, dự định một mẻ hốt bạc làm giàu.
Chỉ là bọn mãng phu này tuy lỗ mãng, nhưng không phải loại không có đầu óc, bọn hắn biết Thịnh quốc mạnh hơn bọn hắn, cho nên mới ngấm ngầm giở chút thủ đoạn, dự định thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của.
'Ân... Nếu như bọn hắn chó cắn chó mà nói, hẳn là có thể yên tĩnh một thời gian?' Mặc dù loại tình huống chó cắn chó này thường phát sinh do chia của không đồng đều, nhưng để nó phát sinh sớm cũng không phải không có khả năng.
Dù sao một đôi vợ chồng khi huyễn tưởng, nếu như trúng 10 triệu, việc tiêu xài như thế nào, còn có thể vì đó mà tranh cãi rồi đánh nhau.
Nói cách khác, chỉ cần chiếc bánh vẽ đủ tròn, cũng đủ để khiến cho những người này, khi còn chưa ăn được miếng bánh đã đánh nhau vì chia bánh như thế nào rồi.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một trong những kế hoạch của Giang Bắc Nhiên, nếu như không thể thực hiện được, hắn còn có Ất, Bính, Đinh... và một loạt kế hoạch tiếp theo.
'Ta không tin không giày vò chết được ngươi!' Đem sổ trả lại cho Cố Thanh Hoan, người đã khôi phục như cũ, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói: "Ừm, làm rất tốt, tranh thủ nhanh chóng đem những bộ phận còn lại tra cho xong."
"Vâng."
Một lần nữa cầm lấy khối huyền thiết, có thể xem như bán thành phẩm, Giang Bắc Nhiên đang định chỉ điểm cho Cố Thanh Hoan hai câu, liền nghe đến Nhiếp Hồn Linh vang lên keng một tiếng, không cần hỏi cũng biết là Ngô Thanh Sách trở về.
Một lát sau, Ngô Thanh Sách đẩy cửa gỗ, sải bước đi tới Tử Trúc uyển.
Không đợi hắn nhìn quanh, Giang Bắc Nhiên liền từ phòng rèn đúc đi tới nói: "Ngươi ngược lại là trở về đúng lúc."
"Sư huynh!" Ngô Thanh Sách kích động hô một tiếng sau liền hướng phía Giang Bắc Nhiên chạy như bay tới.
Bởi vì phân công khác biệt, Ngô Thanh Sách mấy tháng nay vẫn một mực bôn ba khắp Phong Châu, bởi vì một mực không nhận được sư huynh truyền lệnh, cho nên ngay cả việc sư huynh lên làm hoàng đế, hắn cũng chỉ nghe được từ chỗ Cố Thanh Hoan.
Điều này làm Ngô Thanh Sách cảm thấy mình bị bỏ bê, cho nên lần này nghe được tin tức của Văn sư huynh về tông, liền tranh thủ xử lý xong chuyện trong tay rồi chạy về.
"Dừng."
Ngăn cản Ngô Thanh Sách đang chạy tới, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói: "Nói quá lời, chẳng phải mấy tháng không gặp nha, điều này chẳng phải là đại biểu cho việc, ta hiện tại càng ngày càng yên tâm về cách làm việc của ngươi sao?"
Nghe xong câu nói này, ủy khuất trong nội tâm mấy tháng nay của Ngô Thanh Sách trong nháy mắt quét sạch, cúi người chào nói: "Theo phân phó của ngài, ta đã để cho mấy vị quản lý trung và cao tầng của các tông môn ghi nợ ân tình."
"Ừm, cụ thể là những tông môn nào?"
Ngô Thanh Sách nghe xong lập tức lấy ra một cái quyển trục từ trong Càn Khôn giới, đưa về phía Giang Bắc Nhiên.
"Ta đều viết ở phía trên."
Kéo quyển trục ra xem lướt qua, Giang Bắc Nhiên nhìn mấy lần liền thu vào: "Ừm, làm việc xác thực có trật tự hơn trước kia nhiều, không ngừng cố gắng, ta muốn ngươi làm được không chỉ những thứ này."
"Đúng!" Ngô Thanh Sách chắp tay nói, "Ta lần này trở về là có chuyện muốn nhờ sư huynh chỉ giáo."
"Chuyện gì?"
Ngô Thanh Sách lập tức gỡ xuống vạn quân bên hông đưa về phía Giang Bắc Nhiên, nói: "Sư huynh, vạn quân tựa hồ đã bồi dưỡng được khí linh, chỉ là ta không dám xác định, cũng không biết nên bồi dưỡng tiếp theo như thế nào, cho nên mới muốn thỉnh giáo ngài."
'Thật đúng là để tiểu tử này trúng thưởng a, Âu Hoàng phụ thể?' Mặc dù trước đó Giang Bắc Nhiên liền biết vạn quân có manh mối muốn sinh ra khí linh, nhưng manh mối chỉ là manh mối, những binh khí có manh mối nhưng không có gì tiến triển có thể nói là nhiều vô số kể.
Nhưng không nghĩ tới vạn quân vậy mà thực sự bồi dưỡng ra được khí linh, đây là điều mà khi Giang Bắc Nhiên chế tạo nó lúc trước còn chưa từng nghĩ tới.
Đưa tay tiếp nhận vạn quân, vừa vào tay, Giang Bắc Nhiên liền nghe đến vạn quân phát ra một tiếng kiếm minh, ngay cả thân kiếm cũng có chút rung rẩy, giống như biểu đạt tâm tình khẩn trương, nhưng rất nhanh vạn quân liền khôi phục thái độ bình thường, bởi vì nó cảm giác được khí tức hết sức quen thuộc từ trên thân Giang Bắc Nhiên.
"Ừm, quả nhiên là khí linh, mặc dù còn rất nhỏ yếu, nhưng vạn quân hoàn toàn chính xác đã bước vào phạm vi pháp bảo, là pháp bảo thuộc về ngươi." Giang Bắc Nhiên nói xong, một lần nữa đem vạn quân trả lại cho Ngô Thanh Sách.
Nghe được lời nói xác nhận từ trong miệng sư huynh, Ngô Thanh Sách kích động tột đỉnh, xen lẫn khí linh! Bực này pháp bảo cho dù là Huyền Vương, thậm chí Huyền Hoàng đều không nhất định có thể có được.
"Hiện tại khí linh này còn quá mức nhỏ yếu, chịu không được rèn luyện ở cường độ quá cao, chờ đến ngày nó chân chính khai linh trí, ngươi lại mang đến, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp kéo cao giới hạn của nó lên."
"Đúng!" Ngô Thanh Sách kích động nói.
Nhìn Ngô Thanh Sách dùng mặt cọ xát vào vạn quân, Giang Bắc Nhiên nghĩ thầm, có lẽ việc cho hắn linh đan và tìm kiếm công pháp cao cấp có thể đẩy lui lại.
Chỉ với thanh vũ khí cấp pháp bảo này, Liễu Tử Câm năm người các nàng, cho dù liều mạng tu luyện như thế nào, cũng không có khả năng đánh thắng hắn.
Đem vạn quân treo lại bên hông, Ngô Thanh Sách chắp tay hướng Giang Bắc Nhiên nói: "Sư huynh, trong hoàng cung... Có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?"
"A, ta còn thiếu một tiểu thái giám thiếp thân, ngươi muốn tới sao?"
Ngô Thanh Sách nghe thấy thế liền im bặt, biết mình đã lỡ lời, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nói một tiếng "Ta sai rồi."
"Ngươi rất nhàn rỗi đúng không? Xem ra ta đưa cho ngươi nhiệm vụ còn chưa đủ nhiều a."
"Không không không, ta biết sai." Ngô Thanh Sách lắc đầu nguầy nguậy.
"Bây giờ Phong Châu chỉ là sơ bộ ổn định, còn có rất nhiều nhân tố không ổn định tản ra ở khắp nơi, xử lý sạch những chuyện kia mới là chính sự của ngươi hiện tại, hiểu chưa?"
"Vâng, ta hiểu được." Ngô Thanh Sách chắp tay nói.
"Ừm." Gật gật đầu, Giang Bắc Nhiên đưa tay đặt lên ngực Ngô Thanh Sách, cảm thụ một hồi lâu rồi nói: "Không sai, bảy thành lực Lôi Viêm Tôi Thể Đan ngươi đã hấp thu không sai biệt lắm, nếu như chuẩn bị sẵn sàng..."
Giang Bắc Nhiên nói, rồi lấy ra một viên linh đan màu xanh, có đan vân màu vàng: "Ta liền giúp ngươi ăn vào viên mười thành Lôi Viêm Tôi Thể Đan này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận