Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 632: Vô địch thiên hạ trên trời địch đến

Chương 632: Vô địch thiên hạ, trên trời địch đến
"Meo."
Trong tiếng mèo kêu, Cốc Lương Nhân bước vào trong lều vải, khiến Giang Bắc Nhiên có chút sững sờ.
"Tiểu hữu, lại gặp mặt."
Đi đến giữa lều vải, Cốc Lương Nhân quay đầu lại nhìn Giang Bắc Nhiên chào hỏi.
Giang Bắc Nhiên nhìn Cốc Lương Nhân một chút, lại nhìn Đường Tĩnh Nhiễm phía sau hắn, liền nghe Đường Tĩnh Nhiễm mở miệng nói: "Gia sư."
Thật đúng là vậy...
Giang Bắc Nhiên cảm thấy có chút đau đầu, thật không ngờ tới sư phụ trong miệng Đường Tĩnh Nhiễm vậy mà lại là Mê Ngữ Nhân.
"Tiểu hữu nhìn có vẻ hơi kinh ngạc," Cốc Lương Nhân vuốt ve con mèo trong n·g·ự·c, cười nói.
"Vãn bối xác thực không nghĩ tới sư phụ của Đường tiểu thư lại là ngài, cho nên đạo trưởng cũng là..."
"Tiểu hữu muốn nói gì cứ nói, trước khi đến ta đã bày kết giới, người ngoài không nghe được bên trong nói chuyện..."
Nghe Cốc Lương Nhân nói vậy, Giang Bắc Nhiên cũng không còn kiêng kỵ, hỏi: "Vậy nên đạo trưởng cũng đi theo con đường quỷ tu?"
"Đúng, nhưng cũng không phải."
Ha ha...
Trước mắt, ngoại trừ Mặc Hạ, Giang Bắc Nhiên quen biết hai quỷ tu, điểm giống nhau rất rõ ràng, đó chính là đều không nói tiếng người, giao tiếp so ra càng khó hơn.
Thấy Giang Bắc Nhiên không nói lời nào, Cốc Lương Nhân tự tìm một chỗ ngồi xuống, cơ n·g·ự·c không hiểu run lên hai lần.
"Tiểu hữu không hổ là Thiên Mệnh Nhân, quả nhiên có năng lực khiến người ta sợ hãi thán phục, lần này Huyền Long đại lục nghiệp chướng, toàn bộ nhờ một mình ngươi giải khai, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt."
Nghe được ba chữ "Thiên Mệnh Nhân", Giang Bắc Nhiên liền nhớ tới lần trước gặp Cốc Lương Nhân, vị này vẫn luôn cường điệu chính mình là Thiên Mệnh Nhân.
Mà đặc thù lớn nhất của Thiên Mệnh Nhân chính là hóa giải nghiệp chướng của người khác.
"Đạo trưởng lần trước nói ta không chỉ vì Thi Phượng Lan giải chướng, hẳn là đã sớm tính tới sẽ có ngày này?"
Cốc Lương Nhân nghe xong mỉm cười lắc đầu, đáp: "Không thể nói, không thể nói."
"..."
Lúc này Mặc Hạ rót một chén trà đưa đến trước mặt Giang Bắc Nhiên nói: "Sư huynh, uống trà."
"Ừm." Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhận lấy chén trà uống một ngụm.
Tiếp đó Mặc Hạ lại đem một chén trà khác đưa đến trong tay Cốc Lương Nhân, học theo sư huynh gọi: "Đạo trưởng, mời uống trà."
Cốc Lương Nhân mỉm cười nhận lấy chén trà, đưa tới bên miệng thổi thổi.
Vị Cơ Nhục Tôn Giả này lại còn sợ nóng? Không hiểu sao có chút đáng yêu.
Trong lòng thầm mỉa mai một câu, Giang Bắc Nhiên lại hỏi: "Lần trước đạo trưởng viết hạo kiếp sắp tới, chỉ chính là lần này?"
"Tiểu hữu cảm thấy thế nào?" Cốc Lương Nhân nhẹ nhàng đem vấn đề ném trả lại cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nghe xong cười một tiếng quỷ dị, đáp: "Đúng, nhưng không hoàn toàn là vậy."
Cốc Lương Nhân nghe xong đột nhiên cười ha hả, cười đến cơ n·g·ự·c run rẩy một hồi.
"Tiểu hữu quả nhiên là người có tuệ căn, Thiên Mệnh Nhân nói chuyện, bần đạo vốn chỉ tin ba phần, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu hữu lại càng thêm tin tưởng, mỗi khi gặp loạn thế, tất có Thiên Mệnh Nhân giải nạn."
Ách... Hay là không nói lại được lão thần côn này.
Giang Bắc Nhiên vốn định lấy đạo của người trả lại cho người, làm khó Mê Ngữ Nhân này, không ngờ bị hắn coi như thuốc bổ, điều này làm Giang Bắc Nhiên cảm thấy sâu sắc đạo hạnh của mình vẫn còn quá kém.
Nghĩ vậy, Giang Bắc Nhiên quyết định không hỏi nữa về chuyện Thiên Mệnh Nhân huyền diệu khó giải thích, chuyển chủ đề sang chính sự, "Lần này tìm đạo trưởng tới là có một chuyện muốn nhờ, còn xin..."
Nhưng không đợi Giang Bắc Nhiên hỏi xong, Cốc Lương Nhân liền trả lời: "Khởi tử hoàn sinh vốn là chuyện nghịch thiên cải mệnh, bất quá... Tiểu hữu đoạn niệm quấn thân, cũng rất thích hợp."
"Đoạn niệm như thế nào?"
Cốc Lương Nhân nghe xong lắc đầu, mở miệng nói: "Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời."
Giang Bắc Nhiên nghe xong khóe miệng run rẩy theo hai đầu cơ bắp của Cốc Lương Nhân.
Hắn là lão thần côn, hắn là lão thần côn, hắn là lão thần côn...
Trong lòng mặc niệm ba lần, Giang Bắc Nhiên bình tĩnh lại, không hỏi Cốc Lương Nhân nữa, mà tự mình phân tích.
Liên hệ trước sau câu nói vừa rồi của Cốc Lương Nhân, đoạn niệm kỳ thật vẫn tương đối dễ hiểu.
Hắn nói khởi tử hoàn sinh là chuyện nghịch thiên, mà chính mình lại hết sức phù hợp.
Vậy nên ta đoạn niệm quấn thân, là bởi vì ta thường xuyên nghịch thiên?
Mẹ nó...
Mặc dù Giang Bắc Nhiên rất muốn ngẩng đầu chửi một câu, lão tử đều biết điều như vậy, khi nào nghịch ngươi.
Nhưng nghĩ tới vô số lựa chọn trên đường trưởng thành, Thiên Đạo kỳ thật chính là muốn hắn phô trương.
Cũng chính là nếu hắn thuận theo thiên ý, hắn nên xông vào nơi nguy hiểm.
Vậy mẹ nó lão tử c·h·ế·t sớm rồi!
Được, nghịch thiên thì nghịch thiên, tiểu gia ta... Thôi được rồi, đùa thôi, đùa thôi.
Trong khoảng thời gian này Giang Bắc Nhiên vất vả lắm mới cảm thấy Thiên Đạo yên tĩnh một chút, đương nhiên, cũng có thể là nó không có cách nào tìm mình gây sự.
Dù sao hiện tại Giang Bắc Nhiên xưng một câu mình là lão đại của Huyền Long đại lục, người phản đối hắn phỏng chừng cũng không có quá nhiều.
Cũng chính là hắn hiện tại, sau Thịnh quốc và Đồng quốc, lại một hơi làm cho cả đại lục đều không có gì nguy hiểm với hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, chờ chướng khí uy h·i·ế·p hoàn toàn qua đi, tất nhiên còn có phân loạn lớn hơn chờ hắn, đến lúc đó hắn còn có thể Lã Vọng buông cần hay không, phải đánh một dấu chấm hỏi thật to.
Bất quá từ trong chuyện Cổ tộc, Giang Bắc Nhiên lại ẩn ẩn cảm thấy bất an, hắn vốn cho rằng chỉ cần thống nhất Huyền Long đại lục, liền có thể sống cuộc sống bình tĩnh, hệ thống sẽ không bao giờ nhảy ra lựa chọn.
Nhưng hiện tại xem ra, hoàn thành một Huyền Long đại lục căn bản không đủ, dựa theo nhận thức của hắn, thế lực ngoại tộc giống Cổ tộc còn rất nhiều, cho dù hắn thống nhất Huyền Long đại lục, những thế lực ngoại tộc này vẫn có thể ảnh hưởng đến an toàn của hắn.
Điều này làm Giang Bắc Nhiên cảm thấy bực bội.
Đây thuần túy là vô địch thiên hạ, trên trời địch đến, đời đời con cháu không có tận cùng.
Có chơi được không vậy! ?
Trong lòng hung hăng mỉa mai một phen, Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn Cốc Lương Nhân: "Đạo trưởng, Thiên Mệnh Nhân là giải nghiệp chướng của người khác mà sinh, vậy bản thân nên làm thế nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn này?"
"Bần đạo không phải Thiên Mệnh Nhân, càng không biết Thiên Mệnh Nhân, cho nên không dám vọng thêm phán đoán, chỉ là người giải chướng tự có phúc duyên, tiểu hữu là Thiên Mệnh Nhân, càng nên vạn phúc gia thân, đi trên con đường kim quang đại đạo, hưởng cả đời vinh hoa."
Giang Bắc Nhiên ngược lại không nghĩ tới Cốc Lương Nhân lúc này lại nghiêm túc trả lời mình, khiến hắn nhất thời có chút không quen.
Vạn phúc gia thân à...
Trước mắt mà nói, Giang Bắc Nhiên tự nhận vẫn là Nhất Phàm Phong Thủy, mặc dù hắn biết âm thầm có vô số cạm bẫy chờ hắn, nhưng chỉ cần không dẫm phải, vậy những cạm bẫy này coi như không phải cạm bẫy.
Cho nên thật muốn nói vạn phúc gia thân, Giang Bắc Nhiên cho rằng vạn phúc của mình chắc chắn là hệ thống không thể nghi ngờ.
Nó giống như ngọn đèn sáng, chiếu rọi con đường phía trước, để Giang Bắc Nhiên biết rõ việc gì mình có thể làm, việc gì tốt nhất đừng nên đụng vào.
Không đúng, không đúng, sao lại kéo tới Thiên Mệnh Nhân.
Giang Bắc Nhiên đã nghe ra Cốc Lương Nhân đối với Thiên Mệnh Nhân cũng là kiến thức nửa vời, thậm chí chỉ là nghe nói qua có một nhân vật như vậy, từ hắn không thể trả lời khác nào người mù sờ voi, sợ đáp án chệch hướng.
Suy nghĩ lại, Giang Bắc Nhiên hỏi lại: "Nếu tiên sinh nói ta thích hợp việc này, vậy..."
"Bần đạo chỉ nói có lẽ, không phải khẳng định, để cho người ta khởi tử hoàn sinh là việc trái với Thiên Đạo, ai cũng không thể đảm bảo."
"Vậy đạo trưởng cho rằng những pháp bảo có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh là từ đâu mà đến?"
"Đối với điểm này, bần đạo đã từng tính một quẻ."
"Giẫm sương băng cứng, âm bắt đầu ngưng vậy. Thuần dồn đạo, chí kiên băng vậy."
Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi lâm vào trầm tư, hắn đương nhiên hiểu ý tứ của quẻ này, nói là nhận mệnh, nhưng lại không thể không thuận đạo này, dũng cảm đối mặt, dũng cảm giải nạn, đối với hiện thực như băng cứng, không sợ, không trốn, không tổn thương, chuyện như vậy còn có chuyển cơ và hy vọng.
Chỉ là quẻ này là Cốc Lương Nhân tính, nên quẻ từ cũng tương đối với hắn.
Nhìn Đường Tĩnh Nhiễm sau lưng Cốc Lương Nhân, Giang Bắc Nhiên mở miệng hỏi: "Đạo trưởng đã từng cũng có ý dùng loại pháp bảo này?"
"Đều qua rồi, bần đạo cũng không nhớ rõ."
Thật đúng là phát biểu đủ thần côn...
Bất quá lúc này không đợi Giang Bắc Nhiên truy vấn, Cốc Lương Nhân chủ động nói tiếp: "Muốn cho người ta khởi tử hoàn sinh, trước hết phải từ thần mà ra tay, chỉ có để tam hồn thất phách trở về, mới có thể bàn luận chuyện sinh bạch cốt."
Lời của Cốc Lương Nhân lần này, cùng với tâm đắc Giang Bắc Nhiên tự tổng kết, không sai biệt lắm.
Đó chính là nhất định phải để người mất thần thức sớm giác ngộ tỉnh lại, nếu không, cho dù thật sự cứu sống cũng chỉ là cái xác không hồn.
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên đột nhiên ngộ ra điều gì đó, hỏi Cốc Lương Nhân: "Chẳng lẽ đạo trưởng cũng bởi vì điểm này mà bước lên con đường quỷ tu?"
Quỷ tu am hiểu nhất không thể nghi ngờ chính là liên hệ với linh hồn, năng lực này bất luận Huyền Nghệ Sư nào đều không thể với tới.
Nếu không, toàn bộ đại lục, đỉnh tiêm Huyền Nghệ Sư tụ tập lại, không tìm ra một người am hiểu việc phục sinh.
Bởi vì trong Huyền Nghệ Sư căn bản không có người am hiểu việc này.
Nghĩ như vậy, quỷ tu kỳ thật không chỉ là một môn tu luyện pháp tắc, mà là một môn huyền nghệ, hơn nữa độ tranh cãi không thua trận pháp và Càn Khôn thuật, thậm chí yêu cầu thiên phú của người học còn cao hơn.
Cốc Lương Nhân nghe xong vấn đề của Giang Bắc Nhiên, thở dài, lộ ra biểu cảm thương cảm.
"Nước vô thường hình, người vô thường thái, không nói, không thể nói trước."
"..."
Nghe Cốc Lương Nhân cảm khái, Giang Bắc Nhiên cảm thấy mình tựa hồ chọc vào chỗ đau của hắn, nhưng lại giống như không chọc vào.
"Đạo trưởng, lần này nguy cơ của Đồng quốc, không, phải nói là nguy cơ của toàn bộ Huyền Long đại lục có thể giải trừ, toàn bộ nhờ mấy vị Huyền Thánh hy sinh bản thân, bây giờ có cơ hội có thể cho bọn hắn sống lại, cho dù cơ hội nhỏ bé, ta đều muốn thử."
Cốc Lương Nhân nghe xong, trong mắt đột nhiên tinh quang lóe lên, toàn thân cơ bắp điên cuồng lay động.
"Ha ha ha ha ha, bần đạo hiểu! Bần đạo hiểu!"
Nhìn Cốc Lương Nhân điên cuồng, Giang Bắc Nhiên không vội vàng đụng tới xem hắn ngộ ra cái gì, nếu không, lại phải cho Mê Ngữ Nhân này cơ hội làm mình buồn nôn.
Một lúc lâu sau, Cốc Lương Nhân mới ngừng cười to, nhìn Giang Bắc Nhiên: "Thiên Mệnh Nhân! Thiên Mệnh Nhân a! Ngươi không phải Thiên Mệnh Nhân, lại có ai có thể là Thiên Mệnh Nhân!"
"Cho nên đạo trưởng cho rằng ta nên làm chuyện này."
"Thế gian không có hai chữ 'nên', duy tâm mà thôi, tùy tâm sở dục."
Đến rồi, Giang Bắc Nhiên không định tiếp tục kéo co với Cốc Lương Nhân, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Vậy đạo trưởng có thể giúp ta một chút sức lực?"
"Bần đạo thụ ân huệ của ngươi, tự nhiên nên hồi báo ngươi, cho nên tiểu hữu nếu có việc gì dùng đến bần đạo, cứ mở miệng là được."
"Vậy ta liền không khách khí, ta có hai chuyện muốn đạo trưởng hỗ trợ, một là thỉnh giáo ngài làm thế nào để tam hồn thất phách quy vị, hai là không biết đạo trưởng có quen biết quỷ tu nào khác, có thể gọi bọn họ tới cùng nhau hợp mưu hợp sức."
"Tốt, hai chuyện bần đạo đều có thể đáp ứng ngươi."
A?
Nghe Cốc Lương Nhân sảng khoái, hơn nữa còn thẳng thắn trả lời mình, Giang Bắc Nhiên không hiểu sao có chút cảm động.
Lão già này rốt cục cũng làm người một lần.
Nhưng không đợi Giang Bắc Nhiên cảm tạ, Cốc Lương Nhân liền nói tiếp: "Chỉ là ngươi cũng biết quỷ tu không thích để quá nhiều người biết bí mật của mình, cho nên bần đạo chỉ có thể giúp ngươi chuyển lời, về phần bọn hắn có đồng ý hay không, liền muốn xem ý chí của bọn hắn."
"Đạo trưởng nguyện ý thay ta đi một chuyến, vãn bối đã vô cùng cảm kích."
"Tốt, vậy bần đạo hiện tại liền đi tìm xem bọn hắn có ở Uyên thành này không." Nói xong, Cốc Lương Nhân liền vén rèm rời khỏi lều vải.
Chờ Cốc Lương Nhân đi xa, Giang Bắc Nhiên mới dần khôi phục lại kinh ngạc trong lòng.
Đầu tiên, Cốc Lương Nhân là sư phụ của Đường Tĩnh Nhiễm, điểm này làm Giang Bắc Nhiên cảm thấy có phải quá trùng hợp không, trùng hợp đến mức Giang Bắc Nhiên cảm thấy chuyện này có phải vị này cố ý an bài, dù sao với bản lĩnh của hắn, làm được cũng không khó.
Bởi vì hắn có thể nhận thức Đường Tĩnh Nhiễm, hoàn toàn là dựa vào Lục Dương Vũ giới thiệu.
Về phần Lục Dương Vũ làm thế nào nhận thức Đường Tĩnh Nhiễm, Giang Bắc Nhiên đã từng hỏi, nhưng Lục Dương Vũ trả lời mơ hồ, chỉ nói từng giúp Đường Tĩnh Nhiễm một lần, sau đó hai người quen nhau.
Mà Đường Tĩnh Nhiễm là quỷ tu, khẳng định sẽ tránh quen bạn với người lạ, vì sao lại quen với Lục Dương Vũ.
Trong đó... Rất khó nói không có Cốc Lương Nhân tham dự.
Lại thêm, Cốc Lương Nhân nếu có thể tính tới mình sẽ đi Quy Tâm tông, đương nhiên cũng có thể tính tới mình sẽ đi Thi gia, có thể tính tới mình sẽ làm bạn với Lục Dương Vũ.
Tiếp đó mọi chuyện... Liền thuận lý thành chương.
Nha, rõ ràng rất biết tính toán ta.
Giang Bắc Nhiên nhớ kỹ lần đầu gặp Cốc Lương Nhân, hắn lấy ra mai rùa vỡ, sau đó nói một câu "Đây chính là ta tính hạ tràng của ngươi."
Bây giờ nghĩ lại, lời của lão thần côn, thật sự nửa dấu chấm câu cũng không thể tin.
Chỉ là, hắn an bài ta quen Đường Tĩnh Nhiễm với mục đích gì?
Trước mắt, Giang Bắc Nhiên tự nhận không giúp Đường Tĩnh Nhiễm gì, ngược lại để người ta giúp mình...
Khoan...
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhìn Mặc Hạ lặng lẽ đứng ở góc khuất.
Bây giờ, Mặc Hạ có thiên phú với quỷ tu, cho nên để hắn làm đệ tử của Đường Tĩnh Nhiễm, bề ngoài là Đường Tĩnh Nhiễm giúp hắn, kỳ thật người được lợi là Đường Tĩnh Nhiễm?
Giang Bắc Nhiên càng nghĩ càng thấy sự thật là như vậy, dù sao, Giang Bắc Nhiên không nghĩ ra nguyên nhân nào khác có thể khiến Cốc Lương Nhân khổ tâm an bài mình và Đường Tĩnh Nhiễm quen biết.
Lão già này quả nhiên có thể tính toán ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận