Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 216: Chẳng lành chi khí

**Chương 216: Khí tức bất tường**
"Ừm... Thiết kế trong cuốn sách này của ngươi có chút ý tứ, nhưng sự tình thật có thể thuận lợi như những gì viết ở trên không?"
Đặt cuốn sổ trong tay xuống, Lục Dận Long có chút hồ nghi nhìn Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Đương nhiên là không có vấn đề." Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa lấy ra mấy quyển sổ dày hơn đặt trước mặt Lục Dận Long, giới thiệu: "Tông chủ, mấy bản này theo thứ tự là kế hoạch ba năm tới của Thịnh quốc, biện pháp cải cách ruộng đất, luật lao động, chính sách xí nghiệp nhà nước, khái luận thống nhất tiền tệ, chính sách kinh tế kế hoạch, chế độ cho vay..."
"Ngừng..." Lục Dận Long xoa trán hô một tiếng, "Làm hoàng đế... phiền toái như vậy sao?"
"Kỳ thật cũng không đến nỗi, đều là đại thần trong triều tiếp thu ý kiến quần chúng, đệ tử chẳng qua là đem chúng gom lại mà thôi."
Tiện tay cầm lấy một bản « chính sách kinh tế kế hoạch », Lục Dận Long lật xem vài trang đã cảm thấy đầu có chút đau.
"Cho nên chỉ cần dựa theo kế hoạch của ngươi, nhân khẩu Lư Lâm quận liền có thể tăng lên năm thành?"
Giang Bắc Nhiên gật đầu, bổ sung: "Đây chỉ là phỏng đoán một cách cẩn thận mà thôi."
"Nghe thì đúng là không tệ, nhưng trong kế hoạch này của ngươi, bản tọa lại không cảm thấy chỉ là giúp ngươi một vấn đề nhỏ thôi đâu."
"Bẩm tông chủ, so với thu hoạch, đệ tử cho rằng những chuyện này đối với tông chủ mà nói bất quá chỉ là tiện tay mà thôi."
"Cũng đúng." Lục Dận Long gật đầu, "Bất quá hoàn thành được việc này cho là một đại sự, như vậy đi, ngày mai bản tọa sẽ triệu bạch phiến và tả tướng về trong môn, đến lúc đó ngươi lại đến thương nghị kỹ càng việc này."
"Vâng, cẩn tuân tông chủ lệnh."
"Ừm, lui xuống đi, giờ Mùi ngày mai lại đến."
"Vâng." Giang Bắc Nhiên nói xong cáo từ rời đi.
Chờ Giang Bắc Nhiên đi xa, Lục Dận Long từ trong đống sách lấy ra quyển « Thịnh quốc là tương lai ba năm kế hoạch » lật xem.
Sau khi định tâm nhìn mấy trang, thần sắc Lục Dận Long dần dần nghiêm túc, từng câu từng chữ bắt đầu nghiên cứu.
Rời khỏi Thiên Vân phong, Giang Bắc Nhiên trở về phòng nhỏ Lam Tâm đường một chuyến, đẩy cửa ra, Giang Bắc Nhiên liền nhìn thấy trên bàn bày chỉnh tề một chồng thư.
Vì nơi đây là điểm liên lạc công khai, Giang Bắc Nhiên cũng bảo Thanh Hoan thường xuyên đến quét dọn một chút, đương nhiên, Cố Thanh Hoan khẳng định sẽ không đụng loạn đồ vật trong phòng.
Đi tới trước bàn, Giang Bắc Nhiên không cần nhìn cũng biết trong chồng thư dày này phần lớn đều là do Lâm Du Nhạn đưa tới, trong đó có thư, có chữ viết.
Mặc dù chỉ là ngắn ngủi một tháng, bất quá Giang Bắc Nhiên hoàn toàn có thể coi là sư phụ của Lâm Du Nhạn về mặt thư pháp, hơn nữa Lâm Du Nhạn cũng đã nhiều năm không có phát động qua bất luận cái kỳ tuyển hạng nào.
Cho nên khi Giang Bắc Nhiên vừa đăng cơ, có viết thư cho người quen trong tông, cũng viết cho nàng một phong, xem như đem nàng làm thành công cụ... Không đúng, là đồ đệ hữu dụng của mình.
Sau khi xem qua loa, đem thư của Lâm Du Nhạn để qua một bên, Giang Bắc Nhiên rốt cục tìm được một tấm không giống giấy viết thư ở trong đó.
Cầm lên xem xét, quả nhiên là Lục sư huynh gửi tới.
Trong thư nói hắn đã xuất quan, đi theo sư phụ tới Khâu Dương huyện.
Trước đó Giang Bắc Nhiên đi Yểm Nguyệt tông Anh Kiệt Hội, sư huynh liền biểu thị muốn bế quan, nhìn ngày tháng trên thư, xác định sư huynh xuất quan nửa tháng trước.
'Sư huynh hẳn là cần công pháp tiến giai đi... Ai, Hoàng cấp công pháp thật sự không dễ kiếm, nếu không để Lệ Phục Thành đi nhảy vực hai lần xem, không chừng có thể tìm được mấy quyển.'
Cảm thấy chủ ý này của mình rất khả thi, Giang Bắc Nhiên yên lặng đưa nó liệt vào một trong những kế hoạch dự bị.
Cất kỹ thư của sư huynh, Giang Bắc Nhiên cầm tự thiếp trên bàn lên xem, dù sao hắn hiện tại cũng nhàn rỗi, coi như chấm bài tập.
Sáng sớm hôm sau.
Tồ Lai phong, Mặc Ngữ đường.
Lâm Du Nhạn đang tiến hành tu luyện thông thường trong Tử Yên các.
Nghê chấp pháp đi qua trước mặt Lâm Du Nhạn đột nhiên nhíu mày, cảm giác huyền khí do Lâm Du Nhạn phát ra lại xuất hiện loại cảm giác không rõ ràng.
Là học sinh ưu tú đại diện Mặc Ngữ đường tham gia song hạng tỷ thí, chấp pháp trong Mặc Ngữ đường tự nhiên đều rất coi trọng tên đệ tử này.
Nhưng từ ba tháng trước, khí tức ba động của Lâm Du Nhạn bắt đầu có chút không bình thường, thậm chí càng về sau ngay cả tính cách cũng biến có chút âm tình bất định, hoàn toàn khác biệt so với người con gái ôn nhã, đôi mắt sáng liếc nhìn mà ai ai nhìn thấy cũng đều phải khen ngợi trước kia.
Bất quá thời gian như vậy cũng chỉ kéo dài một trận, một ngày nào đó Lâm Du Nhạn đột nhiên lại biến trở về Lâm Du Nhạn ôn tồn lễ độ, người gặp người thích.
Mấy vị chấp pháp mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn không quá coi ra gì, nghĩ rằng đại khái là phiền não của thiếu nữ tuổi hoa.
'Quái lạ... Sao hôm nay lại bắt đầu.'
"Du Nhạn... Du Nhạn, Du Nhạn?"
Dưới tiếng gọi liên thanh, Lâm Du Nhạn đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Nghê chấp pháp.
Mà khi Lâm Du Nhạn mở mắt, Nghê chấp pháp lại có một loại cảm giác tim đập nhanh, cả người không khỏi lui về sau một bước.
Nhưng loại cảm giác này thoáng qua liền biến mất, đôi mắt Lâm Du Nhạn lại trở nên trong sáng, mỉm cười hỏi: "Nghê chấp pháp, thế nào?"
Thở dài một hơi, Nghê chấp pháp lấy lại bình tĩnh, mỉm cười hỏi: "Tháng sau là cuộc thi đấu trong môn phái, nếu cảm thấy có áp lực, thì đến tìm ta tâm sự, sẽ tốt hơn."
"Vâng, đa tạ Nghê chấp pháp." Lâm Du Nhạn mỉm cười gật đầu nói.
"Ừm, vậy ngươi tiếp tục tu luyện đi."
"Được rồi."
Nhìn Lâm Du Nhạn nhắm mắt lại lần nữa bắt đầu tu luyện, hồi tưởng lại cảm giác tim đập nhanh vừa rồi, Nghê chấp pháp càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Tuy nói huyền khí phát ra có khi hoàn toàn sẽ thay đổi theo hỉ nộ ái ố của người tu luyện, nhưng cỗ khí tức chẳng lành này của Lâm Du Nhạn thực sự quá đáng sợ, vậy mà có thể vượt qua mấy cảnh giới khiến cho hắn sinh ra cảm giác tim đập nhanh, đây là điều chưa từng có trước đó.
'Lát nữa nhất định phải tìm đường chủ thương thảo việc này một chút.'
Lâm Du Nhạn lúc này xác thực rất tâm phiền, bởi vì khi nàng theo lệ thường đi quan sát bên ngoài phòng nhỏ của sư huynh đêm qua, lại kinh ngạc phát hiện sư huynh đã trở về, có thể sư huynh lại hoàn toàn không có ý muốn tới tìm nàng.
Điều này làm nàng có chút nóng lòng, nàng vốn cho rằng cùng sư huynh thư từ qua lại lâu như vậy, hai người sớm đã là tâm hữu linh tê, linh hồn bạn lữ, thật không ngờ sau khi sư huynh trở về lại không tìm nàng trước tiên.
Bởi vì cái gọi là không có chờ mong thì sẽ không có thất vọng, trước kia lúc sư huynh khắp nơi trốn tránh nàng, nàng chưa từng có chờ mong sư huynh sẽ chủ động tìm đến nàng, nhưng bây giờ có rồi, lại không được thực hiện, điều này làm cho nàng vạn phần thất lạc.
Một loại cảm giác nào đó trong thân thể, ngay cả chính nàng cũng không nói rõ được, phảng phất muốn phá thể mà ra, khiến cho nàng ngay cả tu luyện cũng không thể ổn định lại tâm thần.
'Mới năm canh giờ thôi, chờ một chút, sư huynh nhất định sẽ tới tìm ta.'
Nhưng mà an ủi như vậy cũng không có tác dụng gì, vừa nghĩ tới sư huynh có thể đi tìm nữ nhân khác trong tông trước, cỗ cảm giác nôn nóng trong lòng Lâm Du Nhạn lại càng thêm nghiêm trọng.
Bên cạnh, Hách Anh Tú đang thay đổi linh khí xung quanh, ngay khi nàng hấp thu một cỗ linh khí mới, trước mắt lại xuất hiện một hình ảnh vô cùng khủng bố, giống như có một mãnh thú muốn xông ra khỏi lồng giam trong bóng tối, đánh về phía nàng vậy.
"A! !"
Kinh hô một tiếng, Hách Anh Tú co cẳng bỏ chạy, cùng lúc đó, mấy nữ đệ tử bên cạnh Lâm Du Nhạn cũng có phản ứng giống vậy, người thì bò, người thì lăn ra xung quanh bỏ chạy, có mấy người thậm chí khóc thành tiếng.
"Lâm Du Nhạn, Lâm Du Nhạn, Lâm Du Nhạn! Tam Lâm Ngộ Tác thiên! Tỉnh lại!"
Lâm Du Nhạn càng lún càng sâu trong cảm xúc nôn nóng bỗng nhiên mở mắt, phát hiện Nghê chấp pháp đang nhìn nàng như lâm đại địch.
Nhìn xung quanh, đệ tử khác cũng đều trốn đến nơi hẻo lánh, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng.
"Xảy ra chuyện gì?" Lâm Du Nhạn kỳ quái hỏi.
Thấy hai mắt Lâm Du Nhạn khôi phục thanh minh, Nghê chấp pháp mới thở phào nhẹ nhõm, nói ra: "Đứng dậy, cùng ta đi ra ngoài một chuyến, những người khác, tiếp tục tu luyện."
Đem Lâm Du Nhạn ra khỏi Tử Yên các, Nghê chấp pháp muốn nói lại thôi, sau đó mới lên tiếng: "Ngươi có biết vừa rồi ngươi đã làm gì không?"
"Ta sao?" Lâm Du Nhạn nhìn hai tay của mình, có chút kỳ quái nói: "Ta làm cái gì?"
Nhìn dáng vẻ không hiểu của Lâm Du Nhạn, Nghê chấp pháp vẫn có chút lòng còn sợ hãi, sau khi Lâm Du Nhạn tiến vào trạng thái tu luyện lần nữa lại làm ô nhiễm linh khí xung quanh, khiến cho trong linh khí tràn đầy khí tức cuồng bạo, loại linh khí này một khi bị đệ tử tu vi thấp hấp thu vào, sẽ sinh ra kích thích cực lớn đến tâm trí bọn họ.
Loại tình huống này hắn chưa từng nghe qua, hắn chỉ nghe nói qua có người có thể dùng huyền khí khiến người điên cuồng, nhưng chưa từng nghe có người có thể trực tiếp làm ô nhiễm linh khí tự nhiên.
'Quả nhiên lần trước kết luận quá nhẹ, Lâm Du Nhạn này tuyệt đối có một loại thể chất vô cùng đặc thù nào đó.'
Đem tình hình vừa rồi đại khái miêu tả lại cho Lâm Du Nhạn nghe xong, Nghê chấp pháp mang theo Lâm Du Nhạn đi về phía phủ đường chủ.
Một bên khác, Giang Bắc Nhiên đang tảo triều trong hoàng cung, cũng tuyên bố về sau đổi mỗi ngày tảo triều thành nửa ngày một lần, đám đại thần nghe xong tuy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không có chút ý kiến nào, biểu thị tuân theo.
Bởi vì vị tân hoàng này đăng cơ, đã làm vô số sự tình để bọn hắn không thể nào hiểu được, nhưng cuối cùng hiệu quả đều phi thường tốt, lâu dần, bọn hắn không còn hoài nghi bất kỳ quyết sách gì của hoàng thượng nữa, làm theo là được.
Đồng thời trong lòng cũng đều sinh ra một loại cảm giác "Nguyên lai làm đại thần cho minh quân thoải mái như vậy".
Hạ triều, Giang Bắc Nhiên nhìn thời gian không còn nhiều, liền cưỡi tường vân trở về Quy Tâm tông, sau đó đi thẳng đến phủ tông chủ Tề Vân phong.
Hai vị thủ vệ liếc mắt nhìn một cái biết Giang Bắc Nhiên đến, lập tức tránh sang hai bên, nói ra: "Tông chủ bảo ngài trực tiếp đi phòng chính là được."
"Đa tạ."
Hướng hai vị Yêu Mãn gật đầu, Giang Bắc Nhiên đi thẳng vào phủ tông chủ, đến ngoài phòng chính, Giang Bắc Nhiên phát hiện ngoài tông chủ ra, còn có ba người khác ngồi bên trong.
Theo thứ tự là Bạch Phiến Chư Kỳ Dật, tả tướng Cố Y và hữu tướng Bách An Phúc.
Ba người này đều là chức vị phụ trách quản lý các công việc lớn nhỏ trong tông môn, bạch phiến quản nhân sự, tả tướng quản vật tư, hữu tướng thì phụ tá tả tướng.
Giờ phút này trong tay ba người đều đang lật xem "bản kế hoạch" mà Giang Bắc Nhiên giao cho tông chủ hôm qua.
"Đệ tử Giang Bắc Nhiên tham kiến tông chủ."
Nhìn thấy Giang Bắc Nhiên đến, Lục Dận Long lập tức vẫy tay nói: "Mau vào, mau vào."
Lên tiếng "Được", Giang Bắc Nhiên bước vào phòng chính.
"Ba người các ngươi, tân hoàng Thịnh quốc tới, còn không mau hành lễ?"
Lục Dận Long nhìn qua tâm tình rất không tệ, Giang Bắc Nhiên vừa tới trước mặt hắn, liền cười nói với ba vị cao tầng khác.
Ba người Bạch Phiến Chư Kỳ Dật sau khi nghe được, lập tức cười ha hả đứng lên hô: "Tông chủ nói đúng lắm."
Nói xong liền xoay người, hướng Giang Bắc Nhiên hành lễ nói: "Bái kiến..."
"Đừng đừng đừng, ba vị làm ta tổn thọ đó. Nên là đệ tử hướng các ngươi hành lễ mới đúng."
Giang Bắc Nhiên vội vàng đỡ ba người dậy nói.
"Ai!" Lục Dận Long khoát tay, "Hoàng đế p·h·ế vật tự nhiên không đáng để bọn hắn bái, nhưng hoàng đế như ngươi, bọn hắn vẫn phải tôn trọng một chút, ba người bọn hắn khen ngươi cả buổi trưa đó."
Tả tướng Cố Y ngẩng đầu gật một cái nói: "Trong khoảng thời gian này, ta nhiều lần nghe chính lệnh của tân hoàng Thịnh quốc, cảm thấy mỗi một hạng chính lệnh đều vừa đúng, thực sự khó được a!"
Cố Y là cao tầng quản lý vật liệu trong tông, tự nhiên phải thường xuyên tiếp xúc các gia tộc cấp dưới của tông môn, cho nên ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được chút sự tình dân gian, mà hai tháng này, hắn nghe được nhiều nhất chính là các loại chính lệnh của tân hoàng.
"Tả tướng quá khen." Hướng Cố Y chắp tay, Giang Bắc Nhiên lại nói: "Có thể được đến khích lệ của tả tướng, đệ tử cảm thấy rất vinh hạnh."
Nhìn bộ dáng khiêm tốn của Giang Bắc Nhiên, Cố Y không nhịn được gật đầu nói: "Quả thật như lời tông chủ, không lộ tài năng, cho dù làm hoàng thượng, trở lại trong tông lại như cũ khiêm tốn, là một nhân tài a."
Một bên khác, hữu tướng Bách An Phúc cũng gật đầu nói: "Đừng nói những lời khách sáo này nữa, Bắc Nhiên a, những quyển sổ này đều là ngươi tự tay soạn?"
Nhìn Bách An Phúc cầm quyển luật lao động kia, Giang Bắc Nhiên gật đầu nói: "Nói đúng ra là ta đem ý nghĩ của đám đại thần khi tiếp thu ý kiến quần chúng sửa sang lại."
"Vậy chính là xuất từ bút tích của ngươi, ta lại hỏi ngươi, luật lao động này là nhắm vào những lưu dân kia?"
Giang Bắc Nhiên gật đầu, lại lắc đầu: "Lưu dân hoàn toàn nằm trong diện này, nhưng pháp này chủ yếu vẫn là nhắm vào những kẻ lười biếng, chỉ cần trên hộ tịch không có công việc cụ thể, không làm việc, đều bị phạt lao dịch, pháp này vừa là vì trừng phạt những kẻ thích không làm mà hưởng, đồng thời cũng là nhắm vào những hiệp khách cả ngày không có việc gì, giơ danh nghĩa chính nghĩa đi cướp bóc bọn họ."
"Nhưng ngươi có biết độ khó khi thực hành lệnh này?"
"Tự nhiên biết rõ, cho nên ta ở phía trên đã làm ra mười sáu đầu nói rõ cụ thể cùng điều kiện đạt thành, trong đó có ba đầu còn cần dựa vào tông chủ giúp đỡ, mặt khác có phạt tất có thưởng, sơ kỳ khi thực hành lệnh này, tìm được người làm việc đều có thể nhận được một lít cao lương."
"Việc này viết thì dễ dàng, nhưng thực hành thì khó khăn trùng điệp a, bất quá ngươi làm hoàng thượng, đã từng làm qua đại sự khó thực hành hơn so với việc này, lần này lại chỉ chấp hành ở Lư Lâm quận, độ khó hoàn toàn sẽ nhỏ hơn một chút."
"Hữu tướng minh giám."
Thấy Bách An Phúc trực tiếp nói chuyện chính sự, hai người khác cũng không vòng vo nữa, trực tiếp ném từng nghi vấn trong lòng ra ngoài, Giang Bắc Nhiên cũng phi thường thông thuận giải đáp mỗi nghi vấn của bọn hắn.
"Diệu! Diệu! Diệu! Diệu a!"
Nghe Giang Bắc Nhiên trả lời về cải cách chế độ tiền tệ, Cố Y gật gù đắc ý, "Diệu" mấy tiếng.
Bạch Phiến Chư Kỳ Dật một mực dự thính nửa đoạn sau đột nhiên gật đầu một cái, quay người, chắp tay với Lục Dận Long nói: "Tông chủ, ta nguyện vì Giang Bắc Nhiên đảm bảo, nếu những chính lệnh này của hắn hoàn toàn áp dụng, nhân khẩu trong quận của ta hoàn toàn có khả năng gia tăng thật lớn."
Bách An Phúc cùng Cố Y nghe xong, cũng quay người cùng chắp tay nói: "Chúng ta cũng nguyện vì việc này đảm bảo."
Nghe được Chư Kỳ Dật trực tiếp vỗ ngực đảm bảo cho Giang Bắc Nhiên, Lục Dận Long cười ha ha nói: "Tốt! Nếu ngay cả Kỳ Dật đều cho rằng có thể thực hiện, vậy xem ra vị tân hoàng này của chúng ta quả thật là có chút bản lĩnh, vậy chuyện này liền cứ theo chủ ý của Bắc Nhiên mà xử lý đi, ba người các ngươi liền phối hợp hắn chấp hành, nếu việc này thật có thể thành, khen thưởng không thể thiếu các vị đang ngồi ở đây."
"Đa tạ tông chủ!" Bốn người đồng thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận