Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 76: Các ngươi đối ta hiểu lầm đều quá sâu

**Chương 76: Các ngươi hiểu lầm về ta quá sâu**
"Sư huynh, lần trước ở Lạc Hà trấn, vô cùng cảm tạ người đã cứu ta, đây là tạ lễ ta chuẩn bị, xin người nhất định phải nhận lấy."
Một mặt trước gương đồng, xoay người hành lễ, Phương Dao chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương cùng lễ vật mà thở dài.
Từ sau khi hai đường hợp tác, đến nay đã gần hai tuần trôi qua, nhưng mà các nàng vẫn chưa một lần được gặp Giang sư huynh, cứ như thể hắn căn bản không phải đệ tử của Lam Tâm đường vậy.
"Ai. . ."
Thở dài, Phương Dao gác tay lên bàn tròn bằng gỗ liễu, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh sư huynh chăm chú bắt mạch cho nàng.
Phương Dao không kìm được lộ ra một vòng tươi cười, lại lấy ra một bình sứ nhỏ màu đỏ, đổ ra một viên đan dược màu xanh.
Lúc đó Giang Bắc Nhiên cho nàng ba viên Thanh Tâm Đan để khôi phục, nhưng khi ăn đến viên cuối cùng, Phương Dao lại không nỡ nuốt, liền vụng trộm giấu đi.
Đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, hương khí tươi mát vẫn còn.
'Cũng không biết thuốc này của sư huynh vì sao lại đặc biệt như vậy.'
"Cốc cốc cốc."
Đang lúc Phương Dao say mê trong mùi hương quen thuộc này, cửa đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ.
Vội vàng nhét Thanh Tâm Đan về bình sứ, Phương Dao ngẩng đầu hỏi: "Ai vậy?"
"Là ta, Thu Dao, ngươi đã ngủ chưa?"
"Là Tử Cầm tỷ a, ta còn chưa ngủ." Phương Dao nói xong liền đứng dậy đi mở cửa gỗ.
Liễu Tử Cầm đứng ở cửa nâng hộp cơm trong tay lên cười nói: "Thật sự ngủ không được, liền mang theo chút điểm tâm tới tìm ngươi tâm sự, không có quấy rầy ngươi chứ?"
"Tử Cầm tỷ, lời này của tỷ thật quá khách sáo, có gì mà quấy rầy chứ, mau vào đi." Phương Dao nói rồi kéo Liễu Tử Cầm vào phòng.
Ngồi vào trong phòng, Liễu Tử Cầm mở hộp cơm, lấy ra một đĩa bánh đậu vàng.
"Ta vừa mới làm, nếm thử đi."
"Oa, Tử Cầm tỷ, tỷ thật là cái gì cũng biết làm." Phương Dao không kịp chờ đợi cầm một miếng bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi gật đầu: "Ngon quá."
"Ngươi thích là tốt rồi."
Nhìn Liễu Tử Cầm cười ôn nhu, Phương Dao ăn được một nửa liền hỏi: "Tử Cầm tỷ, kỳ thật tỷ đặc biệt tới dỗ dành ta phải không?"
Hôm nay ở Nhàn Tâm trai, sau khi kết thúc khảo giáo thường ngày, lễ đường tuyên bố danh sách đệ tử tham gia Anh Kiệt Thiếu Niên Hội, Phương Dao và Liễu Tử Cầm vốn nghĩ các nàng đều là mới nhập môn chưa đến một năm, không thể nào được chọn, nhưng không ngờ trong danh sách không chỉ có Liễu Tử Cầm, ngay cả ba tỷ muội Ngu gia đều được chọn, duy chỉ có Phương Dao là không có tên.
Đối với kết quả này, Phương Dao nói mình không thất vọng là không thể nào, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.
Đem nửa miếng bánh đậu vàng còn lại bỏ vào miệng, Phương Dao nuốt xuống rồi cười hì hì nói: "Thất vọng thì có hơi thất vọng một chút, nhưng càng nhiều là vui mừng cho các tỷ, Tử Cầm tỷ, tỳ bà của tỷ đạn tốt như vậy, không được chọn mới là có vấn đề."
Nhìn Phương Dao không giống như đang cố tỏ ra mạnh mẽ, Liễu Tử Cầm cười đáp lại: "Kỳ thật Thu Dao, đàn tranh của muội cũng rất hay, nếu không Vu hộ pháp lúc ấy đã không cố ý đến chỉ điểm, muội thật sự rất có thiên phú."
"Tử Cầm tỷ, tỷ đừng an ủi ta, kỳ thật so với đánh đàn, ta vốn càng thích luyện võ, chỉ là hiện tại. . ."
Biểu lộ của Phương Dao đột nhiên trở nên có chút thất vọng, từ khi gặp "Dạ Khốc Bà", trái tim cầm kiếm hành hiệp của nàng đã nguội lạnh rất nhiều, "quy hoạch nhân sinh" vốn rõ ràng nay cũng trở nên mơ hồ.
'Thật muốn hỏi sư huynh, lý tưởng nhân sinh của hắn là gì...' Phương Dao nghĩ đến lại nhét một miếng bánh đậu vàng vào miệng.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Giang Bắc Nhiên như thường lệ lặng lẽ đi tới Đinh Lan thủy tạ, chào hỏi Tiểu Đóa xong liền đi vào chính sảnh.
Thi Phượng Lan nghe được thanh âm của Giang Bắc Nhiên, lập tức chạy ra, vừa chạy vừa kêu: "Tiểu Bắc Nhiên, Tiểu Bắc Nhiên ~ "
"Bái kiến Thi đường chủ." Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
Chạy đến trước mặt Giang Bắc Nhiên dừng lại, Thi Phượng Lan ho nhẹ một tiếng nói: "Ta có một tin tức vô cùng tốt, ngươi có muốn nghe không?"
Thi Phượng Lan vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên liền nhảy ra hai lựa chọn.
« Lựa chọn một: "Không biết đường chủ chỉ chuyện gì?" Hoàn thành thưởng: Xích Hồng Chưởng (Huyền cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Không muốn." Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên cơ bản điểm kỹ nghệ +1 »
Lựa chọn hai, Giang Bắc Nhiên lắc đầu nói: "Không muốn."
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Trà nghệ +1 »
"Ngô!" Thi Phượng Lan lập tức bĩu môi, "Ngươi cứ nói ngươi muốn nghe đi!"
"Nếu đường chủ nhất định phải nói, vậy đệ tử xin cáo từ trước."
Thi Phượng Lan vừa muốn mở miệng, liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm của Vu Mạn Văn.
"Đường chủ, hay là người đừng nói, nếu không hắn thực sự sẽ quay đầu bỏ chạy."
"Có thể rõ ràng là chuyện tốt mà." Thi Phượng Lan bĩu môi không phục nói.
"Ai mà chẳng có chút ngốc nghếch, đúng không, Giang Bắc Nhiên?" Vu Mạn Văn nhìn Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Đa tạ Vu hộ pháp đã hiểu cho." Giang Bắc Nhiên hướng về phía Vu Mạn Văn chắp tay.
Bị hai người một xướng một họa làm nghẹn lời, Thi Phượng Lan cũng mất đi tâm tình phấn khởi lúc đầu, hậm hực nói: "Thôi được, chúng ta tới kia chơi cờ. . ." Nói đến một nửa, Thi Phượng Lan mới nhớ ra Vu Mạn Văn còn chưa đi, vội vàng sửa lời: "Chơi cờ trúc đi. . ."
Vu Mạn Văn cũng không vạch trần, nói một câu "Không được hồ nháo" rồi rời đi.
Chờ Vu Mạn Văn vừa đi, Thi Phượng Lan lập tức "yết can khởi nghĩa" lấy ra Tỏa Liên tiên tử mà mình ôm ngủ cả đêm hô: "Tiểu Bắc Nhiên, mau lấy bàn đổ ra! Hôm nay bên thắng nhất định vẫn là ta!"
"Trước làm chính sự." Giang Bắc Nhiên nói xong hướng về phía hoa phòng đi đến.
Trong đêm, Thi Phượng Lan vừa ném ra một con sáu, để thiết Cái của mình ra khỏi tông môn, ngẩng đầu liền thấy Vu Mạn Văn bước nhanh đến.
"Chúng ta vừa mới bắt đầu chơi. . ." Thi Phượng Lan vội vàng giải thích.
Nhưng Vu Mạn Văn lần này lại không khiển trách nàng, mà là nhìn về phía Giang Bắc Nhiên bên cạnh hỏi: "Ngươi đồng ý đi tham gia Anh Kiệt Thiếu Niên Hội do Yểm Nguyệt tông tổ chức rồi?"
"Đúng vậy." Giang Bắc Nhiên bình tĩnh gật đầu.
"Ngươi. . . Sao ngươi có thể đồng ý chuyện này!?" Vu Mạn Văn kinh ngạc hỏi.
"Là đệ tử của Quy Tâm tông, chẳng lẽ không nên vì vinh dự của Quy Tâm tông mà chiến sao?"
"Đệ tử khác nói như vậy ta còn tin, ngươi nha. . . Chỉ cần Quy Tâm tông không đứng trước nguy cơ diệt môn, thì tuyệt đối không thể nào đứng ra!"
'Ừm! ? Đây chính là giác quan thứ sáu của nữ nhân sao? Vậy mà lại đoán trúng.'
Bất quá ngoài mặt Giang Bắc Nhiên vẫn bình tĩnh nói: "Vu hộ pháp, người hiểu lầm về ta quá sâu rồi, rất nhiều chuyện ta không làm chỉ là bởi vì thực lực của ta quá thấp mà thôi, nhưng lần này chỉ là tỷ thí kỳ nghệ, ta tự nhiên việc nhân đức không nhường ai."
Vu Mạn Văn mặc dù vẫn mang vẻ mặt không tin, nhưng nhất thời cũng không tìm ra lời nào để phản bác Giang Bắc Nhiên, Thi Phượng Lan ở một bên thấy Vu Mạn Văn không nói gì, liền xen vào: "A, Tiểu Bắc Nhiên, ngươi muốn đi tham gia Thiếu Niên Anh Kiệt Hội kia sao? Vậy thân thể nhỏ bé này của ngươi, đi qua đó chắc chắn rất nguy hiểm, có muốn bản đường chủ tặng ngươi chút pháp bảo hộ thân không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận