Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)
Chương 261: Ngũ Hành vạn vật
Chương 261: Ngũ Hành vạn vật
"Ai... Ai... Ai..."
Sáng sớm, ở một tòa doanh trướng cửa ra vào, Trương Hạc Khanh cùng các đường chủ Quy Tâm tông khác đều đang bất an đi đi lại lại.
Mãi cho đến khi bạch phiến Chư Kỳ Dật đến. Tất cả mọi người lập tức nhìn thẳng về phía hắn.
"Các ngươi đều ở đây đợi một đêm?" Chư Kỳ Dật không khỏi co rút khóe miệng hỏi.
"Chúng ta thực sự lo lắng cho các vị thương binh, lo lắng đến mức ăn không biết ngon, đêm không ngủ được, cho nên ở đây chờ." Loạn Tinh đường đường chủ Dương Ngọc Lâm dẫn đầu trả lời, các đường chủ khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.
'Ta tin các ngươi mới lạ...'
Là tổng quản trong tông, Chư Kỳ Dật vẫn hiểu rõ những người này.
Bất quá hắn cũng không vạch trần, tự mình lắc đầu hai cái, liền đi vào trong đại trướng.
Trong đại trướng đều là những người bị thương lần này của Quy Tâm tông, phần lớn đều là bị chướng khí xâm lấn, điều trị mấy ngày là có thể khôi phục, chỉ có mấy người sớm gặp phải địch nhân trúng độc tương đối sâu, Vu Mạn Văn chính là một trong số đó.
Nàng trúng độc là loại Chư Kỳ Dật chưa từng thấy qua, cho nên điều chế giải dược cần một khoảng thời gian, nếu không phải hôm qua Trương Hạc Khanh đưa tới một bình Hộ Tâm Đan, làm sao để trong khoảng thời gian điều chế giải dược này bảo vệ tính mạng của nàng thật đúng là khiến Chư Kỳ Dật có chút hao tổn tâm trí.
'Chỉ là nàng trúng độc này thực sự quá mức nan giải, xem ra cần phải nghĩ biện pháp đưa nàng đến chỗ nam ông kia nhìn một chút.'
"Hô..." Thở dài một hơi, Chư Kỳ Dật điều chỉnh ra một nụ cười kéo ra tấm vải mành ngăn cách, liền thấy Vu Mạn Văn hôm qua còn yếu ớt vô cùng đã ngồi ở trên giường vận công.
'Ừm!?'
Chư Kỳ Dật thiếu chút nữa trợn lồi cả tròng mắt ra, theo lý mà nói Vu Mạn Văn trúng độc sâu như vậy, đừng nói vận công, có thể ngồi dậy đều là chuyện không thể nào.
Nghe được tiếng vải mành bị kéo ra, Vu Mạn Văn đang vận công từ từ mở ra đôi mắt đẹp nhìn về phía Chư Kỳ Dật nói: "Bạch phiến quả nhiên diệu thủ hồi xuân, thân thể ta đã tốt hơn nhiều."
"Không không không..." Chư Kỳ Dật xua tay liên tục, "Ta cũng không dám nhận công lớn như thế, ngươi tốt lên rồi?"
"Ta..." Vu Mạn Văn đang muốn trả lời, trong đầu đột nhiên hiện lên một loại cảm giác, tựa hồ tối hôm qua lúc mình khó chịu nhất có một bàn tay đặt vào mạch đập của mình, hắn vốn cho rằng là Chư bạch phiến, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Chư Kỳ Dật... Tựa hồ không phải?
"Sáng sớm tỉnh lại, ta cũng cảm giác thân thể đã khôi phục..." Vu Mạn Văn trả lời.
"Quái lạ... Kỳ, sao có thể như vậy?" Chư Kỳ Dật mặt đầy nghi hoặc, nghĩ thế nào cũng không thông đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Càng nghĩ, Chư Kỳ Dật nhìn Vu Mạn Văn nói: "Đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi."
"Làm phiền ngài." Vu Mạn Văn gật đầu, đưa tay phải tới.
Đặt vào mạch đập của Vu Mạn Văn, biểu cảm của Chư Kỳ Dật lập tức càng trở nên cổ quái.
'Ngũ tạng lục phủ đều sạch sẽ, ngay cả một chút độc tố đều không còn, cái này... Rốt cuộc là cao nhân phương nào xuất thủ chữa trị?'
Đem tay Vu Mạn Văn buông ra, Chư Kỳ Dật nhịn không được hỏi: "Hôm qua sau khi ta rời đi, có người nào đến qua?"
Lúc này trong đầu Vu Mạn Văn lần nữa hiện lên xúc cảm lạnh buốt trên cổ tay đêm qua.
'Đó là... Ai?'
Suy tư một lát, Vu Mạn Văn nghĩ đến người kia nếu không có lộ ra thân phận với mình, nói rõ là không muốn tiết lộ cho người khác, cho nên cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Không có ai đến qua."
"Vậy làm sao có thể chứ... Nói thật, kỳ thật ta căn bản không giải được độc này của ngươi, trước khi đến ta còn nghĩ có nên đưa ngươi đến một vị y sư đức cao vọng trọng nào đó xem thử không, vậy mà không ngờ ngươi lại tự mình tốt lên, thực sự quái lạ..."
Lúc Chư Kỳ Dật đang chìm trong nghi hoặc, Vu Mạn Văn cũng đang liều mạng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Đầu tiên là Chư bạch phiến vì nàng tiến hành trị liệu, sau đó lấy ra một bình thuốc nói là Trương đường chủ đưa tới Hộ Tâm Đan, có thể bảo đảm tính mạng nàng không lo.
Trước khi ăn Hộ Tâm Đan kia, Vu Mạn Văn có cảm giác mình như đang lơ lửng bên bờ sinh tử, tim thỉnh thoảng sẽ đau nhức kịch liệt một chút, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ ngừng đập.
Nhưng sau khi ăn Hộ Tâm Đan kia, loại cảm giác thỉnh thoảng co rút đau đớn kia liền lập tức biến mất, chỉ là độc tố trong thân thể vẫn giày vò nàng, cảm giác lúc nóng lúc lạnh thực sự rất khó chịu.
Loại cảm giác này đạt tới đỉnh điểm vào lúc nửa đêm, Vu Mạn Văn có lúc cảm giác mình rơi vào trong nham tương, có lúc lại cảm thấy mình bị vạn năm hàn khí băng phong, cảm giác thống khổ cơ hồ khiến nàng sắp mất đi lý trí.
Mà ngay khi nàng suýt chút nữa bất tỉnh đi, nàng cảm giác được rõ ràng có một bàn tay ấn lên mạch đập của mình.
Không biết tại sao, cái tay kia cho nàng một loại cảm giác mười phần an tâm, cho nên tinh thần áp lực cùng thống khổ đã lên đến đỉnh điểm kia làm nàng an tâm hôn mê bất tỉnh, chuyện gì xảy ra sau đó, nàng không thể nhớ nổi nữa.
'Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?'
Vu Mạn Văn cũng lâm vào nghi hoặc giống như Chư Kỳ Dật.
Một bên khác, Ân Giang Hồng cùng ba vị cự đầu khác đã sắp xếp xong xuôi thành viên đi thăm dò, vừa rồi, nhóm tiểu đội cuối cùng cũng đã rời đi doanh địa.
"Tới đây." Ngoài đại doanh, Ân Giang Hồng đặc biệt gọi Giang Bắc Nhiên ra, đưa lưng về phía hắn gọi.
"Không biết Ân giáo chủ gọi trẫm đến có chuyện gì?" Giang Bắc Nhiên hành lễ nói.
"Những việc cần an bài đều đã an bài xong, chỉ còn mỗi ngươi."
"Mặc cho Ân giáo chủ phân phó."
"Rất tốt, bất quá trước khi xuất phát, bản tôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Ân giáo chủ mời nói."
Lúc này Ân Giang Hồng chậm rãi xoay nửa khuôn mặt, con mắt trái phảng phất như chim ưng khóa chặt lấy Giang Bắc Nhiên hỏi: "Ngươi... Sẽ luôn đứng về phía Thịnh quốc sao?"
Vấn đề bất thình lình khiến Giang Bắc Nhiên sửng sốt, đồng thời lựa chọn hệ thống cũng hiện ra.
« Lựa chọn một: "Ân giáo chủ cớ gì nói ra lời này?" Hoàn thành thưởng: Hỏa Vân Tiên Lục (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Trẫm đương nhiên sẽ vĩnh viễn đứng về phía Thịnh quốc." Hoàn thành thưởng: Giáng Trần Tiên Bản (Huyền cấp trung phẩm) »
« Lựa chọn ba: "Tin rằng Ân giáo chủ ngài đã có phán đoán của mình rồi phải không?" Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm kỹ nghệ cơ sở +1 »
'Ngọa... Tào?'
Nhìn lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên có chút ngây người, đáp án này rõ ràng có chút ý tứ ngả bài, tiết tấu này của hệ thống... Ta quả nhiên là vĩnh viễn đuổi không kịp.
Lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên cười một cách đầy ẩn ý trả lời: "Tin rằng Ân giáo chủ ngài đã có phán đoán của mình rồi phải không?"
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Cổ độc +1 »
Nghe được Giang Bắc Nhiên trả lời, Ân Giang Hồng trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Từ lần đầu tiên tại Yểm Nguyệt tông nhìn thấy đệ tử hoàn toàn không có tu vi này hắn đã tràn ngập tò mò, sau đó liên tiếp các sự kiện cũng làm cho hắn đối với đệ tử tên Giang Bắc Nhiên này càng phát ra kiêng kị.
Bởi vì, hắn thực sự quá có thể ẩn giấu, thậm chí dám ở trước mặt Huyền Tông là hắn giấu, đáng sợ nhất là còn giấu được.
Nếu không phải hắn thông minh tới cực điểm, mỗi lần đều có thể đưa ra câu trả lời khiến cho mình yên tâm nhất, chính mình cũng sẽ không lần lượt tin tưởng hắn.
Mãi cho đến lần này tiến vào chướng khí, cùng cao nhân che mặt xuất hiện đúng lúc cứu hắn, loại trùng hợp quá mức không hợp thói thường này khiến Ân Giang Hồng rốt cuộc không có cách nào giống như trước đó chỉ là thăm dò tiểu tử này, lần này nhất định phải nói rõ ràng, bởi vì việc này liên quan đến tương lai của Thịnh quốc.
Nhưng hắn không ngờ mình vừa hỏi ra lời, tiểu tử trước mắt này liền trực tiếp ngả bài, phảng phất như đang nói: "Ta không phải vẫn luôn hết sức biểu đạt thiện ý của mình để ngươi yên tâm sao?"
"Hô..."
Ân Giang Hồng thở dài ra một hơi, xoay người lại nhìn thẳng Giang Bắc Nhiên: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đệ tử ký danh Quy Tâm tông, hoàng đế Thịnh quốc, Giang Bắc Nhiên." Giang Bắc Nhiên mỉm cười trả lời.
"Tốt, bản tôn đổi cách hỏi, ngươi ở Thịnh quốc rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Để Thịnh quốc trở thành quốc gia mạnh nhất Huyền Long đại lục."
"Vì sao? Vì sao hôm nay ngươi đột nhiên nói ra lời nói thật?"
Ân Giang Hồng vừa hỏi xong, ba cái lựa chọn liền hiện ra.
« Lựa chọn một: "Chỉ là đột nhiên không muốn lừa gạt Ân giáo chủ nữa." Hoàn thành thưởng: Vô Vi Huyền Kinh (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Bởi vì muốn cùng Ân giáo chủ ngài triển khai hợp tác ở cấp độ sâu hơn." Hoàn thành thưởng: Tinh Dạ Bí Điển (Huyền cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn ba: "Ai, còn không phải bởi vì ngài thực lực không đủ?" Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm thuộc tính cơ sở +1 »
'Khá lắm... Ta thật đúng là không đoán ra được ngươi.'
Lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên buông tay nói: "Ai, còn không phải bởi vì ngài thực lực không đủ?"
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Tinh thần +1 »
Ân Giang Hồng nghe xong đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cười như điên nói: "Ha ha ha ha ha, vậy ngược lại là bản tôn sai."
Ân Giang Hồng đột nhiên hiểu rõ, chính mình sở dĩ sẽ một lần lại một lần lựa chọn tin tưởng tên đệ tử này không có ác ý với mình, với Thịnh quốc, cũng là bởi vì hắn nói kỳ thật vẫn luôn là lời nói thật, cho nên mới khiến cho mình có một loại cảm giác yên tâm.
Giống như lần này, nếu không phải hắn không có năng lực bảo vệ hắn, hắn khẳng định còn có thể lại ẩn tàng một thời gian nữa.
Cười một hồi lâu, Ân Giang Hồng mới lắc đầu nói: "Tốt, vậy lần này coi như bản tôn sai, hiện tại có thể trả lời bản tôn ngươi rốt cuộc là ai chưa?"
"Trẫm không có giấu giếm ngài, thân phận của trẫm chỉ có hai cái này, đệ tử ký danh Quy Tâm tông và hoàng đế Thịnh quốc, chỉ là..." Giang Bắc Nhiên đột nhiên giơ ngón trỏ lên chỉ lên trên.
"Trẫm trên có người."
'Trên có người?' Ân Giang Hồng đột nhiên nhíu mày lại, không thể không nói, câu nói này lượng tin tức thực sự quá lớn.
"Có thể nói một chút là vị đại năng nào không?" Ân Giang Hồng hỏi.
"Thực sự xin lỗi, trẫm không thể nói ra hắn là ai."
"Vậy mục đích của hắn? Lại vì sao lựa chọn Thịnh quốc?"
Không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, lại có hai cái lựa chọn xuất hiện ở trước mặt Giang Bắc Nhiên.
« Lựa chọn một: "Không thể nói." Hoàn thành thưởng: Tạo Hóa Ấn (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Đây đều là an bài của vị đại năng kia cho trẫm lịch luyện." Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm thuộc tính cơ sở +1 »
'Chết tiệt, lần thứ ba.'
Nhìn thấy lại một lần nữa có lựa chọn, Giang Bắc Nhiên lập tức có chút hoảng, bởi vì hắn biết trong cùng một vấn đề mà để hệ thống nhảy quá nhiều lần lựa chọn, sẽ tạo thành kết quả giống như lần của Lâm Du Nhạn.
'Nhất định phải nghĩ biện pháp lừa gạt cho qua.'
Lựa chọn hai, Giang Bắc Nhiên trả lời: "Đây đều là an bài của vị đại năng kia cho trẫm lịch luyện."
"Lịch luyện?"
Ân Giang Hồng lần nữa rơi vào trầm tư.
Kết hợp với những chuyện trước đây, cùng với những ý nghĩ thiên mã hành không của Giang Bắc Nhiên.
'Chẳng lẽ vị đại năng kia muốn chứng minh cho dù không dựa vào tu vi, chỉ dựa vào tài trí cũng có thể trở thành chí cường giả?'
Nghĩ đến đây, Ân Giang Hồng không khỏi nhìn về hướng Giang Bắc Nhiên trước mắt, cũng càng phát ra cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác.
Tiểu đệ tử trước mắt này mặc dù gần như không có bất kỳ tu vi gì, nhưng đã trở thành nhân vật không thể thiếu của Thịnh quốc, bất luận là mình hay là Quan Thập An, đôi khi đều phải dùng ánh mắt bình đẳng mà đối đãi hắn, đây là chuyện trước đây chưa từng có, cũng là chuyện hắn căn bản là không có cách nào tưởng tượng.
Trong thế giới cường giả vi tôn này, cho dù ngươi thông minh, nhưng cũng nhất định phải có thực lực làm hậu thuẫn, nếu không sẽ không có chút ý nghĩa nào, nhưng bây giờ... Hắn tựa hồ đang chứng kiến một loại cường giả hoàn toàn mới.
Theo ý nghĩ này mà suy nghĩ, Giang Bắc Nhiên xuất hiện ở Thịnh quốc liền trở nên rất hợp lý, tự nhiên là khảo nghiệm, vậy dĩ nhiên phải chọn nơi khó khăn nhất, Thịnh quốc là một tiểu quốc ở biên cảnh, so với những đại quốc ở khu vực trung nguyên thì có thể nói là muốn gì cũng không có, muốn để một quốc gia như vậy trở thành quốc gia mạnh nhất Huyền Long đại lục, quả thực là người si nói mộng.
Nhưng từ khi Giang Bắc Nhiên lên ngôi hoàng đế với những hành động của hắn, hoàn toàn có thể nhìn ra hắn có ý nghĩ đặc biệt trước nay chưa từng có, là bất luận kẻ nào cũng không thể với tới.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ân Giang Hồng lần nữa nghiêm túc đặt câu hỏi: "Cho nên bản tôn có thể tin tưởng ngươi đúng không?"
"Đương nhiên." Giang Bắc Nhiên gật đầu, "Chỉ là chuyện này có thể trở thành bí mật giữa trẫm và Ân giáo chủ, nếu không thí luyện này của trẫm coi như kết thúc."
"Tốt, nếu ngươi có thể mang đến chỗ tốt cho Thịnh quốc, đó chính là có thể mang đến chỗ tốt cho bản tôn, vậy từ nay về sau bản tôn có phải nên xem ngươi là người hợp tác?"
"Hay là thôi, cứ như trước đây thuận tiện là được, trẫm vẫn là tiểu hoàng đế kia, ngài vẫn là Đại giáo chủ kia."
"Không nghĩ tới nho nhỏ một cái Thịnh quốc... Thật sự là tàng long ngọa hổ a." Cảm thán một tiếng, Ân Giang Hồng cười nói: "Đi thôi, hoàng thượng, vì tương lai của Thịnh quốc, lần này ngươi phải ra thêm chút sức."
"Đó là đương nhiên, bất quá trước khi lên đường, trẫm cũng có một chuyện muốn nói với ngài."
"Ồ? Chuyện gì?"
"Đồ đệ của ngài muốn tìm ta cùng nhau liên thủ giết ngài."
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Ngũ Hành +1 »
'A khoát?'
Nhìn thấy điểm thuộc tính đặc biệt hoàn toàn mới này, biểu cảm của Giang Bắc Nhiên suýt chút nữa có chút không kiềm được, phải biết Ngũ Hành cũng không chỉ là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đơn giản như vậy, nó đại biểu cho việc lấy tượng so loại cho vạn sự vạn vật.
Giống như toán học là cơ sở của tất cả các ngành khoa học, Ngũ Hành chính là cơ sở của tất cả huyền học.
Được sử dụng rộng rãi trong các phương diện như trung y, phong thủy, mệnh lý, tướng thuật và bói toán.
Cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Trong đó sinh hai chính là Âm Dương, mà Ngũ Hành chính là quá trình Âm Dương diễn biến thành vạn vật qua năm loại trạng thái cơ bản.
Trong đó kim đại biểu cho liễm tụ, mộc đại biểu cho sinh trưởng, thủy đại biểu cho thấm vào, hỏa đại biểu cho phá diệt, thổ đại biểu cho dung hợp.
Huyền học lợi dụng Ngũ Hành để giải thích sự tương sinh tương khắc giữa vạn vật trong thế giới.
Cũng chính bởi vì Ngũ Hành bao gồm nhiều phương diện như vậy, Giang Bắc Nhiên mới kinh hỉ với điểm đặc thù hoàn toàn mới này như thế, đây chính là hệ thống nguyên thủy nhất cho bản lĩnh của hắn, tương lai có lẽ sẽ mang đến cho hắn lợi ích lớn đến mức không cách nào tưởng tượng.
Lúc Giang Bắc Nhiên đang vạn phần kinh hỉ, Ân Giang Hồng lại cười to nói: "Ha ha ha, giống như lời tiểu súc sinh kia sẽ nói, vậy ngươi đáp ứng hắn sao?"
"Lúc đầu muốn đáp ứng, nhưng hắn đột nhiên không muốn."
"Ồ? Vì cái gì?" Ân Giang Hồng hoàn toàn không so đo chuyện Giang Bắc Nhiên vốn muốn đáp ứng, cười tiếp tục hỏi.
"Trẫm đưa ra điều kiện là chỉ cần hắn nói cho trẫm biết chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và Ân giáo chủ, trẫm sẽ đồng ý liên thủ với hắn, nhưng hắn không nói."
"Ha ha ha, ngươi rất hứng thú với chuyện này sao?"
"Đương nhiên." Giang Bắc Nhiên thẳng thắn gật đầu.
"Ai, sư môn bất hạnh, sau này có cơ hội lại nói cho ngươi nghe chuyện này." Ân Giang Hồng không có ý định nói tỉ mỉ chuyện này, khoát tay đổi đề tài nói: "Hắn nói chuyện với ngươi lúc, câu đầu tiên có phải là ta đã biết bí mật của ngươi rồi?"
Giang Bắc Nhiên sửng sốt, hỏi: "Ân giáo chủ làm thế nào biết?"
"Đó là thói quen từ lâu của hắn, trước khi gặp mặt lừa gạt một chút, ngươi đừng để ý đến hắn là được."
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên ngay từ đầu cũng cảm thấy Quý Thanh Lâm chỉ là lừa hắn một chút, nếu không hệ thống không có khả năng không nhảy lựa chọn, nhưng Giang Bắc Nhiên lại cảm thấy hắn dường như không giống chỉ là lừa gạt một chút đơn giản như vậy, dù sao...
'Hắn nhìn như thật sự biết một chút cái gì đó...'
Hôm qua viết đến 10 giờ không cẩn thận ngủ thiếp đi... Tỉnh lại đã là sáng sớm bảy điểm, liền thuận thế một ngày.
"Ai... Ai... Ai..."
Sáng sớm, ở một tòa doanh trướng cửa ra vào, Trương Hạc Khanh cùng các đường chủ Quy Tâm tông khác đều đang bất an đi đi lại lại.
Mãi cho đến khi bạch phiến Chư Kỳ Dật đến. Tất cả mọi người lập tức nhìn thẳng về phía hắn.
"Các ngươi đều ở đây đợi một đêm?" Chư Kỳ Dật không khỏi co rút khóe miệng hỏi.
"Chúng ta thực sự lo lắng cho các vị thương binh, lo lắng đến mức ăn không biết ngon, đêm không ngủ được, cho nên ở đây chờ." Loạn Tinh đường đường chủ Dương Ngọc Lâm dẫn đầu trả lời, các đường chủ khác cũng nhao nhao gật đầu đồng ý.
'Ta tin các ngươi mới lạ...'
Là tổng quản trong tông, Chư Kỳ Dật vẫn hiểu rõ những người này.
Bất quá hắn cũng không vạch trần, tự mình lắc đầu hai cái, liền đi vào trong đại trướng.
Trong đại trướng đều là những người bị thương lần này của Quy Tâm tông, phần lớn đều là bị chướng khí xâm lấn, điều trị mấy ngày là có thể khôi phục, chỉ có mấy người sớm gặp phải địch nhân trúng độc tương đối sâu, Vu Mạn Văn chính là một trong số đó.
Nàng trúng độc là loại Chư Kỳ Dật chưa từng thấy qua, cho nên điều chế giải dược cần một khoảng thời gian, nếu không phải hôm qua Trương Hạc Khanh đưa tới một bình Hộ Tâm Đan, làm sao để trong khoảng thời gian điều chế giải dược này bảo vệ tính mạng của nàng thật đúng là khiến Chư Kỳ Dật có chút hao tổn tâm trí.
'Chỉ là nàng trúng độc này thực sự quá mức nan giải, xem ra cần phải nghĩ biện pháp đưa nàng đến chỗ nam ông kia nhìn một chút.'
"Hô..." Thở dài một hơi, Chư Kỳ Dật điều chỉnh ra một nụ cười kéo ra tấm vải mành ngăn cách, liền thấy Vu Mạn Văn hôm qua còn yếu ớt vô cùng đã ngồi ở trên giường vận công.
'Ừm!?'
Chư Kỳ Dật thiếu chút nữa trợn lồi cả tròng mắt ra, theo lý mà nói Vu Mạn Văn trúng độc sâu như vậy, đừng nói vận công, có thể ngồi dậy đều là chuyện không thể nào.
Nghe được tiếng vải mành bị kéo ra, Vu Mạn Văn đang vận công từ từ mở ra đôi mắt đẹp nhìn về phía Chư Kỳ Dật nói: "Bạch phiến quả nhiên diệu thủ hồi xuân, thân thể ta đã tốt hơn nhiều."
"Không không không..." Chư Kỳ Dật xua tay liên tục, "Ta cũng không dám nhận công lớn như thế, ngươi tốt lên rồi?"
"Ta..." Vu Mạn Văn đang muốn trả lời, trong đầu đột nhiên hiện lên một loại cảm giác, tựa hồ tối hôm qua lúc mình khó chịu nhất có một bàn tay đặt vào mạch đập của mình, hắn vốn cho rằng là Chư bạch phiến, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Chư Kỳ Dật... Tựa hồ không phải?
"Sáng sớm tỉnh lại, ta cũng cảm giác thân thể đã khôi phục..." Vu Mạn Văn trả lời.
"Quái lạ... Kỳ, sao có thể như vậy?" Chư Kỳ Dật mặt đầy nghi hoặc, nghĩ thế nào cũng không thông đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Càng nghĩ, Chư Kỳ Dật nhìn Vu Mạn Văn nói: "Đưa tay ra, ta bắt mạch cho ngươi."
"Làm phiền ngài." Vu Mạn Văn gật đầu, đưa tay phải tới.
Đặt vào mạch đập của Vu Mạn Văn, biểu cảm của Chư Kỳ Dật lập tức càng trở nên cổ quái.
'Ngũ tạng lục phủ đều sạch sẽ, ngay cả một chút độc tố đều không còn, cái này... Rốt cuộc là cao nhân phương nào xuất thủ chữa trị?'
Đem tay Vu Mạn Văn buông ra, Chư Kỳ Dật nhịn không được hỏi: "Hôm qua sau khi ta rời đi, có người nào đến qua?"
Lúc này trong đầu Vu Mạn Văn lần nữa hiện lên xúc cảm lạnh buốt trên cổ tay đêm qua.
'Đó là... Ai?'
Suy tư một lát, Vu Mạn Văn nghĩ đến người kia nếu không có lộ ra thân phận với mình, nói rõ là không muốn tiết lộ cho người khác, cho nên cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Không có ai đến qua."
"Vậy làm sao có thể chứ... Nói thật, kỳ thật ta căn bản không giải được độc này của ngươi, trước khi đến ta còn nghĩ có nên đưa ngươi đến một vị y sư đức cao vọng trọng nào đó xem thử không, vậy mà không ngờ ngươi lại tự mình tốt lên, thực sự quái lạ..."
Lúc Chư Kỳ Dật đang chìm trong nghi hoặc, Vu Mạn Văn cũng đang liều mạng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Đầu tiên là Chư bạch phiến vì nàng tiến hành trị liệu, sau đó lấy ra một bình thuốc nói là Trương đường chủ đưa tới Hộ Tâm Đan, có thể bảo đảm tính mạng nàng không lo.
Trước khi ăn Hộ Tâm Đan kia, Vu Mạn Văn có cảm giác mình như đang lơ lửng bên bờ sinh tử, tim thỉnh thoảng sẽ đau nhức kịch liệt một chút, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ ngừng đập.
Nhưng sau khi ăn Hộ Tâm Đan kia, loại cảm giác thỉnh thoảng co rút đau đớn kia liền lập tức biến mất, chỉ là độc tố trong thân thể vẫn giày vò nàng, cảm giác lúc nóng lúc lạnh thực sự rất khó chịu.
Loại cảm giác này đạt tới đỉnh điểm vào lúc nửa đêm, Vu Mạn Văn có lúc cảm giác mình rơi vào trong nham tương, có lúc lại cảm thấy mình bị vạn năm hàn khí băng phong, cảm giác thống khổ cơ hồ khiến nàng sắp mất đi lý trí.
Mà ngay khi nàng suýt chút nữa bất tỉnh đi, nàng cảm giác được rõ ràng có một bàn tay ấn lên mạch đập của mình.
Không biết tại sao, cái tay kia cho nàng một loại cảm giác mười phần an tâm, cho nên tinh thần áp lực cùng thống khổ đã lên đến đỉnh điểm kia làm nàng an tâm hôn mê bất tỉnh, chuyện gì xảy ra sau đó, nàng không thể nhớ nổi nữa.
'Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?'
Vu Mạn Văn cũng lâm vào nghi hoặc giống như Chư Kỳ Dật.
Một bên khác, Ân Giang Hồng cùng ba vị cự đầu khác đã sắp xếp xong xuôi thành viên đi thăm dò, vừa rồi, nhóm tiểu đội cuối cùng cũng đã rời đi doanh địa.
"Tới đây." Ngoài đại doanh, Ân Giang Hồng đặc biệt gọi Giang Bắc Nhiên ra, đưa lưng về phía hắn gọi.
"Không biết Ân giáo chủ gọi trẫm đến có chuyện gì?" Giang Bắc Nhiên hành lễ nói.
"Những việc cần an bài đều đã an bài xong, chỉ còn mỗi ngươi."
"Mặc cho Ân giáo chủ phân phó."
"Rất tốt, bất quá trước khi xuất phát, bản tôn có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Ân giáo chủ mời nói."
Lúc này Ân Giang Hồng chậm rãi xoay nửa khuôn mặt, con mắt trái phảng phất như chim ưng khóa chặt lấy Giang Bắc Nhiên hỏi: "Ngươi... Sẽ luôn đứng về phía Thịnh quốc sao?"
Vấn đề bất thình lình khiến Giang Bắc Nhiên sửng sốt, đồng thời lựa chọn hệ thống cũng hiện ra.
« Lựa chọn một: "Ân giáo chủ cớ gì nói ra lời này?" Hoàn thành thưởng: Hỏa Vân Tiên Lục (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Trẫm đương nhiên sẽ vĩnh viễn đứng về phía Thịnh quốc." Hoàn thành thưởng: Giáng Trần Tiên Bản (Huyền cấp trung phẩm) »
« Lựa chọn ba: "Tin rằng Ân giáo chủ ngài đã có phán đoán của mình rồi phải không?" Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm kỹ nghệ cơ sở +1 »
'Ngọa... Tào?'
Nhìn lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên có chút ngây người, đáp án này rõ ràng có chút ý tứ ngả bài, tiết tấu này của hệ thống... Ta quả nhiên là vĩnh viễn đuổi không kịp.
Lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên cười một cách đầy ẩn ý trả lời: "Tin rằng Ân giáo chủ ngài đã có phán đoán của mình rồi phải không?"
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Cổ độc +1 »
Nghe được Giang Bắc Nhiên trả lời, Ân Giang Hồng trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Từ lần đầu tiên tại Yểm Nguyệt tông nhìn thấy đệ tử hoàn toàn không có tu vi này hắn đã tràn ngập tò mò, sau đó liên tiếp các sự kiện cũng làm cho hắn đối với đệ tử tên Giang Bắc Nhiên này càng phát ra kiêng kị.
Bởi vì, hắn thực sự quá có thể ẩn giấu, thậm chí dám ở trước mặt Huyền Tông là hắn giấu, đáng sợ nhất là còn giấu được.
Nếu không phải hắn thông minh tới cực điểm, mỗi lần đều có thể đưa ra câu trả lời khiến cho mình yên tâm nhất, chính mình cũng sẽ không lần lượt tin tưởng hắn.
Mãi cho đến lần này tiến vào chướng khí, cùng cao nhân che mặt xuất hiện đúng lúc cứu hắn, loại trùng hợp quá mức không hợp thói thường này khiến Ân Giang Hồng rốt cuộc không có cách nào giống như trước đó chỉ là thăm dò tiểu tử này, lần này nhất định phải nói rõ ràng, bởi vì việc này liên quan đến tương lai của Thịnh quốc.
Nhưng hắn không ngờ mình vừa hỏi ra lời, tiểu tử trước mắt này liền trực tiếp ngả bài, phảng phất như đang nói: "Ta không phải vẫn luôn hết sức biểu đạt thiện ý của mình để ngươi yên tâm sao?"
"Hô..."
Ân Giang Hồng thở dài ra một hơi, xoay người lại nhìn thẳng Giang Bắc Nhiên: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đệ tử ký danh Quy Tâm tông, hoàng đế Thịnh quốc, Giang Bắc Nhiên." Giang Bắc Nhiên mỉm cười trả lời.
"Tốt, bản tôn đổi cách hỏi, ngươi ở Thịnh quốc rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Để Thịnh quốc trở thành quốc gia mạnh nhất Huyền Long đại lục."
"Vì sao? Vì sao hôm nay ngươi đột nhiên nói ra lời nói thật?"
Ân Giang Hồng vừa hỏi xong, ba cái lựa chọn liền hiện ra.
« Lựa chọn một: "Chỉ là đột nhiên không muốn lừa gạt Ân giáo chủ nữa." Hoàn thành thưởng: Vô Vi Huyền Kinh (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Bởi vì muốn cùng Ân giáo chủ ngài triển khai hợp tác ở cấp độ sâu hơn." Hoàn thành thưởng: Tinh Dạ Bí Điển (Huyền cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn ba: "Ai, còn không phải bởi vì ngài thực lực không đủ?" Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm thuộc tính cơ sở +1 »
'Khá lắm... Ta thật đúng là không đoán ra được ngươi.'
Lựa chọn ba, Giang Bắc Nhiên buông tay nói: "Ai, còn không phải bởi vì ngài thực lực không đủ?"
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Tinh thần +1 »
Ân Giang Hồng nghe xong đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó cười như điên nói: "Ha ha ha ha ha, vậy ngược lại là bản tôn sai."
Ân Giang Hồng đột nhiên hiểu rõ, chính mình sở dĩ sẽ một lần lại một lần lựa chọn tin tưởng tên đệ tử này không có ác ý với mình, với Thịnh quốc, cũng là bởi vì hắn nói kỳ thật vẫn luôn là lời nói thật, cho nên mới khiến cho mình có một loại cảm giác yên tâm.
Giống như lần này, nếu không phải hắn không có năng lực bảo vệ hắn, hắn khẳng định còn có thể lại ẩn tàng một thời gian nữa.
Cười một hồi lâu, Ân Giang Hồng mới lắc đầu nói: "Tốt, vậy lần này coi như bản tôn sai, hiện tại có thể trả lời bản tôn ngươi rốt cuộc là ai chưa?"
"Trẫm không có giấu giếm ngài, thân phận của trẫm chỉ có hai cái này, đệ tử ký danh Quy Tâm tông và hoàng đế Thịnh quốc, chỉ là..." Giang Bắc Nhiên đột nhiên giơ ngón trỏ lên chỉ lên trên.
"Trẫm trên có người."
'Trên có người?' Ân Giang Hồng đột nhiên nhíu mày lại, không thể không nói, câu nói này lượng tin tức thực sự quá lớn.
"Có thể nói một chút là vị đại năng nào không?" Ân Giang Hồng hỏi.
"Thực sự xin lỗi, trẫm không thể nói ra hắn là ai."
"Vậy mục đích của hắn? Lại vì sao lựa chọn Thịnh quốc?"
Không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, lại có hai cái lựa chọn xuất hiện ở trước mặt Giang Bắc Nhiên.
« Lựa chọn một: "Không thể nói." Hoàn thành thưởng: Tạo Hóa Ấn (Địa cấp hạ phẩm) »
« Lựa chọn hai: "Đây đều là an bài của vị đại năng kia cho trẫm lịch luyện." Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm thuộc tính cơ sở +1 »
'Chết tiệt, lần thứ ba.'
Nhìn thấy lại một lần nữa có lựa chọn, Giang Bắc Nhiên lập tức có chút hoảng, bởi vì hắn biết trong cùng một vấn đề mà để hệ thống nhảy quá nhiều lần lựa chọn, sẽ tạo thành kết quả giống như lần của Lâm Du Nhạn.
'Nhất định phải nghĩ biện pháp lừa gạt cho qua.'
Lựa chọn hai, Giang Bắc Nhiên trả lời: "Đây đều là an bài của vị đại năng kia cho trẫm lịch luyện."
"Lịch luyện?"
Ân Giang Hồng lần nữa rơi vào trầm tư.
Kết hợp với những chuyện trước đây, cùng với những ý nghĩ thiên mã hành không của Giang Bắc Nhiên.
'Chẳng lẽ vị đại năng kia muốn chứng minh cho dù không dựa vào tu vi, chỉ dựa vào tài trí cũng có thể trở thành chí cường giả?'
Nghĩ đến đây, Ân Giang Hồng không khỏi nhìn về hướng Giang Bắc Nhiên trước mắt, cũng càng phát ra cảm thấy suy nghĩ của mình là chính xác.
Tiểu đệ tử trước mắt này mặc dù gần như không có bất kỳ tu vi gì, nhưng đã trở thành nhân vật không thể thiếu của Thịnh quốc, bất luận là mình hay là Quan Thập An, đôi khi đều phải dùng ánh mắt bình đẳng mà đối đãi hắn, đây là chuyện trước đây chưa từng có, cũng là chuyện hắn căn bản là không có cách nào tưởng tượng.
Trong thế giới cường giả vi tôn này, cho dù ngươi thông minh, nhưng cũng nhất định phải có thực lực làm hậu thuẫn, nếu không sẽ không có chút ý nghĩa nào, nhưng bây giờ... Hắn tựa hồ đang chứng kiến một loại cường giả hoàn toàn mới.
Theo ý nghĩ này mà suy nghĩ, Giang Bắc Nhiên xuất hiện ở Thịnh quốc liền trở nên rất hợp lý, tự nhiên là khảo nghiệm, vậy dĩ nhiên phải chọn nơi khó khăn nhất, Thịnh quốc là một tiểu quốc ở biên cảnh, so với những đại quốc ở khu vực trung nguyên thì có thể nói là muốn gì cũng không có, muốn để một quốc gia như vậy trở thành quốc gia mạnh nhất Huyền Long đại lục, quả thực là người si nói mộng.
Nhưng từ khi Giang Bắc Nhiên lên ngôi hoàng đế với những hành động của hắn, hoàn toàn có thể nhìn ra hắn có ý nghĩ đặc biệt trước nay chưa từng có, là bất luận kẻ nào cũng không thể với tới.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Ân Giang Hồng lần nữa nghiêm túc đặt câu hỏi: "Cho nên bản tôn có thể tin tưởng ngươi đúng không?"
"Đương nhiên." Giang Bắc Nhiên gật đầu, "Chỉ là chuyện này có thể trở thành bí mật giữa trẫm và Ân giáo chủ, nếu không thí luyện này của trẫm coi như kết thúc."
"Tốt, nếu ngươi có thể mang đến chỗ tốt cho Thịnh quốc, đó chính là có thể mang đến chỗ tốt cho bản tôn, vậy từ nay về sau bản tôn có phải nên xem ngươi là người hợp tác?"
"Hay là thôi, cứ như trước đây thuận tiện là được, trẫm vẫn là tiểu hoàng đế kia, ngài vẫn là Đại giáo chủ kia."
"Không nghĩ tới nho nhỏ một cái Thịnh quốc... Thật sự là tàng long ngọa hổ a." Cảm thán một tiếng, Ân Giang Hồng cười nói: "Đi thôi, hoàng thượng, vì tương lai của Thịnh quốc, lần này ngươi phải ra thêm chút sức."
"Đó là đương nhiên, bất quá trước khi lên đường, trẫm cũng có một chuyện muốn nói với ngài."
"Ồ? Chuyện gì?"
"Đồ đệ của ngài muốn tìm ta cùng nhau liên thủ giết ngài."
« Nhiệm vụ lựa chọn đã hoàn thành, thưởng: Ngũ Hành +1 »
'A khoát?'
Nhìn thấy điểm thuộc tính đặc biệt hoàn toàn mới này, biểu cảm của Giang Bắc Nhiên suýt chút nữa có chút không kiềm được, phải biết Ngũ Hành cũng không chỉ là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đơn giản như vậy, nó đại biểu cho việc lấy tượng so loại cho vạn sự vạn vật.
Giống như toán học là cơ sở của tất cả các ngành khoa học, Ngũ Hành chính là cơ sở của tất cả huyền học.
Được sử dụng rộng rãi trong các phương diện như trung y, phong thủy, mệnh lý, tướng thuật và bói toán.
Cái gọi là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Trong đó sinh hai chính là Âm Dương, mà Ngũ Hành chính là quá trình Âm Dương diễn biến thành vạn vật qua năm loại trạng thái cơ bản.
Trong đó kim đại biểu cho liễm tụ, mộc đại biểu cho sinh trưởng, thủy đại biểu cho thấm vào, hỏa đại biểu cho phá diệt, thổ đại biểu cho dung hợp.
Huyền học lợi dụng Ngũ Hành để giải thích sự tương sinh tương khắc giữa vạn vật trong thế giới.
Cũng chính bởi vì Ngũ Hành bao gồm nhiều phương diện như vậy, Giang Bắc Nhiên mới kinh hỉ với điểm đặc thù hoàn toàn mới này như thế, đây chính là hệ thống nguyên thủy nhất cho bản lĩnh của hắn, tương lai có lẽ sẽ mang đến cho hắn lợi ích lớn đến mức không cách nào tưởng tượng.
Lúc Giang Bắc Nhiên đang vạn phần kinh hỉ, Ân Giang Hồng lại cười to nói: "Ha ha ha, giống như lời tiểu súc sinh kia sẽ nói, vậy ngươi đáp ứng hắn sao?"
"Lúc đầu muốn đáp ứng, nhưng hắn đột nhiên không muốn."
"Ồ? Vì cái gì?" Ân Giang Hồng hoàn toàn không so đo chuyện Giang Bắc Nhiên vốn muốn đáp ứng, cười tiếp tục hỏi.
"Trẫm đưa ra điều kiện là chỉ cần hắn nói cho trẫm biết chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và Ân giáo chủ, trẫm sẽ đồng ý liên thủ với hắn, nhưng hắn không nói."
"Ha ha ha, ngươi rất hứng thú với chuyện này sao?"
"Đương nhiên." Giang Bắc Nhiên thẳng thắn gật đầu.
"Ai, sư môn bất hạnh, sau này có cơ hội lại nói cho ngươi nghe chuyện này." Ân Giang Hồng không có ý định nói tỉ mỉ chuyện này, khoát tay đổi đề tài nói: "Hắn nói chuyện với ngươi lúc, câu đầu tiên có phải là ta đã biết bí mật của ngươi rồi?"
Giang Bắc Nhiên sửng sốt, hỏi: "Ân giáo chủ làm thế nào biết?"
"Đó là thói quen từ lâu của hắn, trước khi gặp mặt lừa gạt một chút, ngươi đừng để ý đến hắn là được."
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên ngay từ đầu cũng cảm thấy Quý Thanh Lâm chỉ là lừa hắn một chút, nếu không hệ thống không có khả năng không nhảy lựa chọn, nhưng Giang Bắc Nhiên lại cảm thấy hắn dường như không giống chỉ là lừa gạt một chút đơn giản như vậy, dù sao...
'Hắn nhìn như thật sự biết một chút cái gì đó...'
Hôm qua viết đến 10 giờ không cẩn thận ngủ thiếp đi... Tỉnh lại đã là sáng sớm bảy điểm, liền thuận thế một ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận