Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 118: Quái vật huynh muội

**Chương 118: Huynh muội quái vật**
Mặc Hạ vừa về tới gian phòng liền lấy bàn cờ ra nói với Giang Bắc Nhiên: "Sư huynh! Đối thủ hôm nay của ta thật sự rất lợi hại! Hắn..."
"Đợi lát nữa rồi nói sau, ta phải ra ngoài một chuyến."
"Hả!?"
Biểu cảm của Mặc Hạ trong nháy mắt ngưng lại, vừa mới trên đường trở về, hắn đặc biệt không nói câu nào với sư huynh, chính là vì sư huynh có thể "tản bộ" cho tốt, đợi lát nữa trở về là có thể trực tiếp đánh cờ, nhưng không ngờ sư huynh lại đi tản bộ một lần nữa.
"Ngươi tự mình phục bàn trước đi, ta rất nhanh sẽ trở lại." Vuốt vuốt tóc Mặc Hạ, Giang Bắc Nhiên xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Tại một nơi bên bờ ao, Giang Bắc Nhiên bảo Ngô Thanh Sách dừng lại, sau đó hỏi: "Thế nào?"
Vừa rồi Giang Bắc Nhiên vừa về đến phòng liền cảm ứng được huyền khí do Ngô Thanh Sách phát ra, biết hắn có chuyện muốn tìm mình.
"Sư huynh, huynh xem qua tỷ thí của Mộc Dao kia chưa?"
"Xem rồi."
"Nàng ta thật nhanh! Hơn nữa công kích vô cùng lăng lệ, đến bây giờ vẫn chưa có người nào có thể chống đỡ nổi năm chiêu dưới tay nàng ta."
"Sợ?"
"Không phải sợ... Chỉ là..."
Nhìn bộ dáng Ngô Thanh Sách như muốn nói lại thôi, Giang Bắc Nhiên liền nói: "Muốn ta chỉ điểm cho ngươi vài câu?"
Ngô Thanh Sách nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên nói: "Đúng!"
"Bớt mơ mộng đi, tự mình cố gắng, ta đi đây." Giang Bắc Nhiên nói xong liền xoay người rời đi.
"Sư..."
Ngô Thanh Sách bày ra tư thế Nhĩ Khang tay, cuối cùng vẫn không gọi ra tiếng, nhưng rất nhanh, hắn dường như hiểu ra điều gì đó.
'Sư huynh không chỉ điểm ta, chứng tỏ huynh ấy cho rằng thực lực của ta đủ để đánh bại Mộc Dao kia! Đây là sư huynh tin tưởng ta!'
Ngô Thanh Sách hiểu rõ, lòng tự tin tăng lên nhiều, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng tan biến hết.
Sáng ngày thứ hai, Mặc Hạ ngồi trên ghế trúc chờ đợi đối thủ tiếp theo của hắn.
"Cửu Nhật ca, hôm nay huynh nhất định phải đánh nhanh một chút, nếu không sẽ bỏ lỡ tỷ thí của muội."
Giang Bắc Nhiên đứng cách Mặc Hạ không xa ngẩng đầu lên, thấy được huynh muội Mộc thị hai ngày nay danh tiếng vang dội đang đi tới.
Muội muội là Mộc Dao, ngày đầu tiên thể hiện ra tu vi Huyền Sư tam giai, lại thêm trước đó chính nàng ta nói mình là người biết đánh nhau nhất toàn bộ Linh Long giáo, cho nên đệ tử chính phái đều xem nàng ta là trần nhà sức chiến đấu của ma giáo.
Không ngờ rằng nàng ta còn có một ca ca càng mạnh hơn, tên là Mộc Cửu Nhật, tu vi đạt tới Huyền Sư tứ giai, hai ngày nay đánh xuống, bên phía đệ tử chính phái không một ai là đối thủ của hắn.
Hơn nữa, Mộc Cửu Nhật này không chỉ có thực lực cường đại, mà ở phương diện tài nghệ cũng tỏa sáng, phát nhiệt, cờ vây, đàn tranh, hội họa, bắn tên, mọi thứ đều tinh thông.
Không chỉ có vậy, tướng mạo của Mộc Cửu Nhật này cũng vô cùng xuất chúng, lần hắn ta lên đài là đàn tấu đàn tranh, khép lại hồng y, tay áo có vân huyền văn, ngồi trên mặt đất, một đầu tóc dài đen nhánh không cài không buộc, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, cho người ta một loại cảm giác cao quý thanh hoa.
Một khúc tấu thôi, mặc dù bên phía chính phái có rất nhiều nữ đệ tử ngại vấn đề "trận doanh", không thể biểu hiện ra ngoài, nhưng Giang Bắc Nhiên có thể nhìn ra một phần lớn các nàng đều bị Mộc Cửu Nhật này cuốn hút.
Bị Mộc Dao đẩy một đường lên trước bàn cờ, Mộc Cửu Nhật gật đầu với Mặc Hạ, sau đó ngồi xuống đối diện hắn.
"Cửu Nhật ca, mau đặt cờ đi."
Mộc Cửu Nhật lắc đầu với Mộc Dao, nói: "Đừng hồ nháo, cha bình thường dạy chúng ta thế nào? Phải tôn trọng mỗi một đối thủ."
"Được được được, muội biết rồi."
'Ma giáo bây giờ sao lại có phong cách này...'
Nhìn ở cự ly gần vị công tử văn nhã này, Giang Bắc Nhiên thực sự không cách nào đem hắn và những ma giáo đệ tử có hình thù kỳ quái kia liên hệ với nhau.
Chờ tài phán trưởng đi tới, Mặc Hạ và Mộc Cửu Nhật thi lễ với nhau, ván cờ liền chính thức bắt đầu.
"Đát", "Đát", "Đát"
...
Âm thanh đặt cờ không ngừng vang lên, biểu cảm của Mặc Hạ cũng càng ngày càng ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện ra đối thủ trước mắt hạ cờ hoàn toàn không theo lẽ thường.
Thông thường mà nói, lúc bắt đầu phần lớn kỳ thủ đều thích vây quanh góc trước để làm công thủ.
Bởi vì góc dựa vào biên giới bàn cờ, chỉ cần giữ vững hai hướng là được, cho dù góc có thất thủ, cũng sẽ dựa vào một bên, như vậy cũng chỉ cần giữ vững ba phương hướng là được.
Nhưng Mộc Cửu Nhật này lại trực tiếp công về phía khu vực bụng trong, phải biết khu vực bụng trong là phải phòng thủ bốn phương tám hướng, điều này rất giống việc đánh trận mà không tìm công sự che chắn, trực tiếp đem một khu vực trống trải tứ phía làm căn cứ địa.
Kết quả Mặc Hạ vì quá mức để ý lý do Mộc Cửu Nhật muốn làm như vậy, thành ra chính mình càng đánh càng loạn, địa bàn liên tục thất thủ.
Cuối cùng, Mặc Hạ không tìm thấy bất kỳ cơ hội thắng nào, nắm chặt hai tay, cắn chặt răng nhìn chằm chằm bàn cờ.
"Ta... Ta nhận thua."
Mặc Hạ trong lòng tràn đầy không cam lòng, nước mắt chảy dài, thân thể cũng không kìm được mà run rẩy.
"Ngươi đánh cờ rất tốt, ta rất mong đợi có thể giao thủ với ngươi lần nữa." Mộc Cửu Nhật nói xong thi lễ với Mặc Hạ, nhưng trước khi đứng dậy rời đi, ánh mắt lại dừng lại trên mặt Giang Bắc Nhiên một hồi.
Cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Giang Bắc Nhiên gật đầu với hắn, xem như chào hỏi.
"Cửu Nhật ca! Huynh đang nhìn cái gì vậy, mau đi thôi, mau đi thôi, tỷ thí của muội lập tức bắt đầu rồi!"
Mộc Cửu Nhật bị Mộc Dao giữ chặt cũng gật đầu với Giang Bắc Nhiên, sau đó xoay người rời đi.
Một lát sau, Giang Bắc Nhiên đi đến bên cạnh Mặc Hạ, vuốt tóc hắn: "Hắn rất lợi hại, ngươi thua hắn không oan uổng."
Mặc Hạ nghe xong càng khóc lớn tiếng hơn, phảng phất dùng sức phát tiết cảm giác mất mát trong thân thể.
"Lập tức đến ván cờ của ta, ngươi muốn tiếp tục khóc, hay là sang đây xem?"
Mặc Hạ nghe xong, dùng sức lau nước mắt, kiên định nói: "Muốn xem."
"Ừm, vậy đi theo ta."
Bỏ ra một canh giờ, Giang Bắc Nhiên giải quyết xong đối thủ của mình, tại ma giáo đệ tử đối diện không thể tin nhìn, Giang Bắc Nhiên đứng dậy thi lễ với hắn, rồi rời đi Kỳ Hiên.
"Sư huynh... Ngày mai huynh nhất định có thể thắng Mộc Cửu Nhật kia!" Mặc Hạ đi theo Giang Bắc Nhiên cùng đi ra ngoài nói.
Cờ vây trải qua ba ngày tuyển bạt, hôm nay đã là thời gian vòng bán kết, thắng được đối thủ trước đó, đối thủ của Giang Bắc Nhiên cũng chỉ còn lại Mộc Cửu Nhật.
"Ngươi biết tài đánh cờ của hắn rồi?" Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ta..." Mặc Hạ chần chờ một lát, lắc đầu nói: "Không biết." Nhưng rất nhanh ngẩng mặt lên, kiên định nói: "Nhưng ta có thể khẳng định tài đánh cờ của sư huynh nhất định ở trên hắn!"
Giang Bắc Nhiên mỉm cười, đáp: "Được, sư huynh sẽ cố gắng hết sức để không làm ngươi thất vọng."
Sau khi Mặc Hạ trở về xem kỳ phổ, Giang Bắc Nhiên đi tới khu lôi đài, phát hiện Ngô Thanh Sách đã thắng trận đấu hôm nay, tấn cấp tứ cường, đối thủ ngày mai chính là Mộc Dao kia.
Lại một ngày trôi qua, sau khi trận tỷ thí cuối cùng kết thúc, bên phía đệ tử chính phái còn lại mười lăm người, lúc này tất cả các cuộc tỷ thí cơ bản đều đã đi đến hồi cuối, nói cách khác, trong quá trình cứng đối cứng cuối cùng, bên phía đệ tử chính phái vẫn bị đánh cho tơi bời.
Có mấy đệ tử đã bị đào thải gần hết, tông môn của bọn họ đã sớm trở về, ngay cả cơm cũng không ra ngoài ăn cùng.
"Hiền đệ có phương pháp giáo dục, đệ tử trong tông đều rất ưu tú."
Trong phòng yến hội, Quan Thập An nhìn Lục Dận Long nói.
Hiện tại, trong các tông môn còn lại ba người dự thi cũng chỉ có Yểm Nguyệt tông và Quy Tâm tông, bất quá không ít tông môn đều cho rằng Quy Tâm tông là do vận khí tốt, bởi vì các tông môn khác cũng có đệ tử vừa đột phá đến Huyền Sư cảnh giống như Ngô Thanh Sách, tỷ như Huyền Dương tông và Thiên Vấn tông, thậm chí vị sư huynh của Thiên Vấn tông kia cũng đã đạt tới Huyền Sư tam giai, nhưng bọn hắn trong trận đấu trước đó đã gặp hai huynh muội Mộc Cửu Nhật và Mộc Dao, cũng thua trận.
Cho nên Ngô Thanh Sách vừa mới đột phá Huyền Sư không lâu trong mắt bọn hắn chỉ là một kẻ may mắn mà thôi, tỷ thí ngày mai, hắn ta khẳng định sẽ thua Mộc Dao kia.
"Vẫn là Yểm Nguyệt tông có nhân tài xuất hiện lớp lớp, Ngôn Khanh thực lực rõ như ban ngày, ổn thỏa có thể vì đệ tử chính phái chúng ta tranh một hơi."
Vương Ngôn Khanh chính là đệ tử mạnh nhất đương đại của Yểm Nguyệt tông, trước khi xuất phát, trên dưới Quy Tâm tông đều cho rằng hắn chính là đối thủ mạnh nhất của Ngô Thanh Sách, nhưng bây giờ, vòng bán kết hắn gặp Mộc Cửu Nhật kia, có thể tiến vào trận chung kết hay không còn là một vấn đề.
Quan Thập An thở dài: "Chỉ hy vọng hắn ta ngày mai có thể không lưu lại tiếc nuối."
Trước khi Anh Kiệt Thiếu Niên Hội bắt đầu, Quan Thập An rất có lòng tin với Vương Ngôn Khanh, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Mộc Cửu Nhật hai ngày trước, hắn ta cũng không nhịn được mà lo lắng liệu đệ tử nhà mình có thể qua được cửa ải của hắn ta hay không.
"Ai nha, lẫn nhau thổi phồng đấy à? Mang ta theo với." Lúc này, Ân Giang Hồng nồng nặc mùi rượu dẫn theo bầu rượu đi tới.
Bất đắc dĩ nhìn hắn, Quan Thập An nói: "Biết hai đệ tử kia của ngươi lợi hại rồi, không cần ngươi thổi phồng."
Ba ngày nay, Quan Thập An xem như đã bị Ân Giang Hồng san bằng tính tình, mặc dù biết đối phương là đến đập quán, nhưng biểu hiện kỳ thật cũng không quá đáng, bọn họ thua cũng chỉ là do tài nghệ không bằng người mà thôi, chờ qua đi lại thêm luyện là được.
"Ha ha ha, Quan tông chủ nói ta ngại quá, đám con non bên ma giáo chúng ta đang làm yến tiệc lửa trại kìa, có muốn cùng ra ngoài náo nhiệt một chút không? Ổ ở trong này có ý nghĩa gì chứ?"
"Không cần, ta ở đây rất tốt."
"Nấc!" Ân Giang Hồng ợ rượu, "Có không ít đệ tử chính phái các ngươi cũng đi, ngươi không lo lắng sao?"
"Tự nhiên có tông chủ của bọn họ đi theo, ta lo lắng cái gì."
Bởi vì cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, bốn ngày tỷ thí, đệ tử hai bên không nói là kết thâm hậu tình nghĩa, nhưng cũng xem như quen thuộc.
Từ lúc ban đầu trào phúng lẫn nhau, đến bây giờ biến thành so tài cao thấp, chung sống cũng không khó chịu như lúc đầu.
"Ừng ực... Ừng ực... A ~" a ra một hơi rượu, Ân Giang Hồng cười nói: "Không thể không nói, ta ngược lại không nghĩ tới trong hàng đệ tử chính phái các ngươi lại có mấy người có thể đánh, ban đầu ta cho rằng ma giáo chúng ta có thể ôm trọn top 8 cơ."
"Ngươi ngược lại là nghĩ đẹp thật đấy." Quan Thập An hừ lạnh nói.
Mặc dù không thể không thừa nhận trên thực lực tổng thể, ma giáo bên kia là hơn một bậc, nhưng mấy đệ tử đỉnh tiêm bên phía chính phái cuối cùng vẫn giết ra được một con đường máu, vãn hồi lại chút thể diện cho chính phái.
"Ai! Nói thật lòng, ngươi cảm thấy bên nào sẽ thắng ngày mai?"
"Ngày mai chiến liền biết."
"Đoán một chút đi, này, đừng đi mà ngươi!"
...
Trong vui chơi, một đêm trôi qua, một ngày mới lại đến, trận chung kết các hạng tài nghệ đều diễn ra trong hôm nay.
Một đám cao tầng chính ma cũng ngồi vây quanh trên khán đài cùng các đệ tử chờ đợi khôi thủ sinh ra.
Mộc Cửu Nhật vẫn biểu hiện cường thế như cũ, liên tục giành được vị trí thứ nhất trong ba hạng mục bắn tên, đàn tranh và hội họa, khiến toàn trường trận trận kinh hô.
"Mộc Cửu Nhật này có còn là người không... Chẳng lẽ không có đồ vật nào mà hắn không biết sao?"
"Hoàn toàn chính xác là lợi hại, mặc dù hắn ta là ma giáo đệ tử, nhưng ta cũng chỉ có thể nói một tiếng bội phục."
"Ha ha ha, đó là đương nhiên, Cửu Nhật sư huynh của chúng ta chính là thiên tài đương thời được tất cả ma giáo đệ tử công nhận, đừng nói là ở trong Phong Châu nhỏ bé này, cho dù là ở Huyền Châu, Cửu Nhật sư huynh của chúng ta cũng là người chói mắt nhất."
"Thôi đi, nói ngươi béo ngươi còn thở lên, còn chói mắt nhất Huyền Châu, sao ngươi không nói thẳng hắn ta có tư chất Huyền Đế luôn đi?"
"Có cái gì không dám nói! Cửu Nhật sư huynh của chúng ta vốn dĩ có tư chất Huyền Đế."
"Đúng đúng đúng, ngươi nói tiếp cố sự đi, ta nghe."
"Đừng cãi cọ nữa, ván cờ sắp bắt đầu rồi, Cửu Nhật sư huynh đoạt lấy ngôi vị khôi thủ này, chính là đầy đủ luôn."
"Đối thủ kia là ai vậy?"
"Không biết, hình như không tham gia luận võ, chuyên môn đến đánh cờ."
"Vậy thì khó trách có thể vào được trận chung kết, có lẽ vẫn có chút bản lĩnh, đáng tiếc gặp được Cửu Nhật sư huynh, nhất định thua."
Trong lương đình, nơi làm sân bãi trận chung kết, Giang Bắc Nhiên và Mộc Cửu Nhật mặt đối mặt ngồi xuống, thi lễ với nhau.
"Cửu Nhật ca! Mau thắng hắn! Giành được khôi thủ chúng ta sẽ chúc mừng cho huynh!"
Trên khán đài sau lưng Mộc Cửu Nhật, Mộc Dao vận khởi huyền lực lớn tiếng hô.
Trong suy nghĩ của nàng ta, đại ca của mình căn bản không cần ủng hộ gì cả, chỉ cần hắn ta tham gia, vậy thì chỉ có một kết cục là thắng lợi.
Trên khán đài, Ngũ Đóa Kim Hoa căm tức nhìn Mộc Dao kia.
'Hừ, dám xem thường sư huynh, đợi lát nữa ngươi sẽ biết lợi hại!'
Liễu Tử Câm các nàng vốn chỉ được gọi tới cho có, cho nên rất sớm đã bị đào thải, bởi vì đối cục cờ vây có ít người xem, các nàng sợ các nàng tùy tiện đi xem sẽ khiến sư huynh không vui, cho nên chỉ có thể nhịn.
Bây giờ cuối cùng đã đến ngày chung kết, các đệ tử và tông chủ đều đến quan chiến, các nàng cũng thuận lý thành chương ngồi trên thính phòng.
Mặc dù các nàng rất muốn phản bác Mộc Dao kia, nhưng bởi vì Mộc Cửu Nhật trong các hạng tỷ thí vừa rồi thực sự thắng quá dễ dàng, dẫn đến bên phía đệ tử chính phái cũng không có người xem trọng Giang Bắc Nhiên.
Nhưng mặc kệ những người khác nhìn thế nào, năm người các nàng đều tin chắc sư huynh tuyệt đối sẽ thắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận