Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 334: Bọn hắn đều muốn lừa ta!

**Chương 334: Bọn hắn đều muốn lừa ta!**
Một tòa trạch viện cửa ra vào, Lệ Phục Thành nhìn về phía sau lưng Mạnh Tư Bội nói: "Mạnh tông chủ, tòa nhà này mặc dù có hơi cũ kỹ, nhưng vì để che tai mắt người khác..."
"Ta hiểu rõ, dẫn ta đi vào là được."
"Mời đi bên này."
Đi vào trong trạch viện, Lệ Phục Thành nhịn không được gãi gãi phía sau gáy.
Từ Nguyệt Nha cốc một đường trở lại trấn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng Mạnh Tư Bội một mực nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa không biết nàng là cố ý hay vô tình, cỗ cảm giác áp bách của Huyền Hoàng đỉnh phong kia một mực khiến hắn cảm giác như có gai sau lưng, mồ hôi gần như thấm ướt toàn bộ y phục của hắn.
Dẫn Mạnh Tư Bội đi đến trước một cánh cửa gỗ, Lệ Phục Thành đẩy cửa ra nói: "Mạnh tông chủ, đây chính là phòng ngủ của ngài, bên trong vật dụng hàng ngày hẳn là tương đối đầy đủ, tất nhiên, nếu ngài có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể nói với ta, ta sẽ lập tức cho người đi đặt mua cho ngài."
Đi vào gian phòng nhìn lướt qua, Mạnh Tư Bội đáp: "Không cần phiền toái, chỉ là ở tạm mấy ngày, không cần phải phí tâm."
"Tùy theo ý của ngài là tốt rồi, vậy ngài nghỉ ngơi trước, ta sẽ chờ ở ngay cửa ra vào."
Lệ Phục Thành nói xong đang định đóng cửa rời đi, liền nghe Mạnh Tư Bội gọi: "Chờ đã."
Lệ Phục Thành đành phải giữ nguyên tư thế đóng cửa dừng lại, nghĩ đến chuyện cần tới cuối cùng vẫn phải tới.
"Mạnh tông chủ còn có chuyện gì muốn dặn dò sao?"
"Không có gì dặn dò, ngươi không cần câu nệ như vậy, ta chỉ là... Có chút vấn đề muốn hỏi ngươi một chút."
"Mạnh tông chủ cứ nói."
"Ngươi cùng vị tiền bối kia... Là quan hệ như thế nào?"
Lệ Phục Thành tựa hồ đã sớm chuẩn bị, trực tiếp chắp tay trả lời: "Bẩm Mạnh tông chủ, tiền bối đã dặn dò, nếu là ngài hỏi việc này, ta không thể trả lời bất cứ điều gì, nếu ngài muốn truy vấn, vậy ta chỉ có thể..."
"Thôi, thôi, ta cũng đoán sẽ là như vậy, vậy ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, không cần phải thay ta canh giữ, vất vả lắm."
"Đây là chuyện tiền bối phân phó, ta tự nhiên phải tuân theo, nếu là ngài chê ta chướng mắt, ta có thể ra ngoài cửa lớn chờ đợi."
"Thế thì không cần, cứ như vậy đi, vất vả ngươi."
"Không vất vả, vậy Mạnh tông chủ ngài nghỉ ngơi cho tốt." Lệ Phục Thành nói xong đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa gỗ bị khóa lại, Mạnh Tư Bội đầu tiên là thở dài một hơi, nhưng rất nhanh lại mỉm cười.
Bất kể thế nào, nàng hẳn là đã tới gần tiền bối thêm một chút xíu.
Vừa nghĩ tới tiền bối rất có thể vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng, Mạnh Tư Bội cảm thấy trong lòng ấm áp, ngồi ở trước bàn hai tay chống cằm, đôi chân nhỏ dưới bàn đung đưa qua lại có quy luật.
'Không biết tiền bối đang làm gì ở Lương quốc...'
Một bên khác, Giang Bắc Nhiên sau khi trở về lập tức liên lạc với Hoắc Hồng Phi, Hoắc Hồng Phi cũng rất nhanh chóng, ngay trong đêm liền chạy tới.
"Bái kiến bệ hạ."
Trong miếu đường quen thuộc, Hoắc Hồng Phi hướng Giang Bắc Nhiên hành lễ nói.
"Ngươi đã nghĩ xong chuyện gây rối loạn chưa?" Giang Bắc Nhiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Đã bắt tay vào làm, ba ngày... Không, trong vòng hai ngày nhất định sẽ cho bệ hạ một câu trả lời chắc chắn làm ngài hài lòng."
"Không cần, ta đã tìm giúp ngươi một mớ hỗn độn đủ lớn, ngươi chỉ cần phối hợp một chút là được."
"Mớ hỗn độn lớn hơn?" Hoắc Hồng Phi sửng sốt một chút, có chút không hiểu rõ vị hoàng thượng hẳn là vừa mới tới này có thể dẫn xuất ra được loại hỗn loạn gì.
"Không sai." Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, sau đó đem chuyện Mạnh Tư Bội cùng kế hoạch mình đã thuận thế làm tốt nói hết cho hắn nghe.
"Cái này..."
Hoắc Hồng Phi có chút mộng, niềm vui này tới quá đột ngột.
Nếu quả thật theo lời hoàng thượng, vậy đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để quấy cho Lương quốc long trời lở đất, thậm chí đủ để khiến nó thương gân động cốt.
Dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, Hoắc Hồng Phi từ trên khuôn mặt Ba Lan Bất Kinh của hắn cảm nhận được sự đáng sợ.
'Thật là nhân vật lợi hại...'
Trong lòng Hoắc Hồng Phi, đây hết thảy đều không phải là trùng hợp, mà là vị hoàng thượng này đã an bài tốt.
Cái gì mà không cẩn thận xông nhầm vào Huyền Hoàng của Nguyệt Nha cốc, làm gì có Huyền Hoàng nào ngu xuẩn như thế?
Mà có thể khiến một vị Huyền Hoàng mạo hiểm lớn như vậy làm việc cho hắn, có thể thấy được thế lực của vị hoàng thượng này to lớn, số lượng thủ hạ có thể dùng được nhiều vô kể.
'Quả nhiên là trời cũng giúp ta, lại đưa tới một vị cường giả đương thời như vậy giúp ta báo thù, Đàm gia... Món nợ mười năm này, ta muốn các ngươi trả lại cả gốc lẫn lãi!'
Nhìn vẻ mặt Hoắc Hồng Phi liên tục thay đổi, Giang Bắc Nhiên đổi tư thế ngồi nói: "Cơ hội đã tạo ra cho ngươi, ngươi hẳn là có thể nắm chặt chứ?"
Hoắc Hồng Phi nghe xong lập tức chắp tay nói: "Xin bệ hạ yên tâm! Nếu cơ hội tốt như vậy ta còn không biết cách nắm chắc, vậy cũng không xứng nói chuyện hợp tác gì với ngài nữa, chỉ là..."
"Cứ nói đừng ngại." Gặp Hoắc Hồng Phi lộ vẻ do dự, Giang Bắc Nhiên trực tiếp khoát tay nói.
"Bệ hạ có thể để vị Mạnh tông chủ kia phối hợp với ta một hai không?"
"Tự nhiên là có thể."
"Tạ chủ long ân!" Hoắc Hồng Phi cúi người chào nói.
Đem chỗ ở của Mạnh Tư Bội nói cho Hoắc Hồng Phi biết, Giang Bắc Nhiên đứng lên nói: "Chỉ đến vậy, sau này còn có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ nói với Phục Thành, hắn sẽ chuyển cáo cho ta."
"Vâng, vậy tại hạ xin phép xuất phát."
"Đi thôi."
Chờ Hoắc Hồng Phi rời đi, Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó thân hình cũng biến mất tại miếu đường.
...
"Ầm!"
Trong trận doanh của Thương Lôi giáo ở Nguyệt Nha cốc, Lâm Nhân Võ cầm một cái chén hung hăng ném xuống đất.
"Tức c·hết lão tử!"
Hôm nay hắn xem như mất hết thể diện!
Còn bị Nhan Tư Uyên cưỡi lên đầu tác oai tác quái, hết lần này tới lần khác hắn còn không có cách nào cãi lại.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhân Võ lại một chưởng vỗ nát một cái bàn.
Hơn nữa những thứ này còn không phải là quan trọng nhất, lời nói của Thu Hồng Lãng mới thật sự chọc tới lửa giận của hắn.
"Mẹ nó! Lão tử muốn g·iết c·hết các ngươi còn cần phải hợp tác với đám chó Thịnh quốc kia sao?" Vừa chửi mẹ, Lâm Nhân Võ vừa một chưởng vỗ nát một cái ghế.
Càng nghĩ càng giận, Lâm Nhân Võ không khỏi nghĩ đến Mạnh Tư Bội, đến bây giờ hắn cũng không nghĩ ra nữ nhân kia rốt cuộc có ý đồ gì.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện nữ nhân kia rõ ràng không phải xông loạn, nếu không có chuẩn bị sẽ không hành động như vậy, bất luận là phá vỡ Thiên Cảm Nhân Nghi Trận của Doãn Tu Lương, hay là sớm bày ra U Hoàng Trận, đều chứng tỏ nàng đến có chuẩn bị.
'Có thể phía sau nàng đã có cao thủ bày trận lợi hại như thế, vì sao còn lỗ mãng xâm nhập vào trong trận như vậy...'
'Chẳng lẽ chính là vì dẫn dụ ta qua đó!?'
Lâm Nhân Võ bỗng nhiên trừng lớn mắt, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.
Trong Nguyệt Nha cốc chỉ có hắn để Doãn Tu Lương bày Thiên Cảm Nhân Nghi Trận, cũng có nghĩa là sau khi Mạnh Tư Bội đi vào, Doãn Tu Lương khẳng định sẽ bẩm báo cho hắn trước.
'Dẫn dụ ta đi gặp mặt Mạnh Tư Bội, sau đó đổ oan cho ta?'
Lại hồi tưởng một chút bộ dạng Thu Hồng Lãng và Nhan Tư Uyên một kẻ xướng người họa.
'Muốn liên thủ hố lão tử!?'
Chậm rãi đi qua đi lại mấy bước, Lâm Nhân Võ đột nhiên dừng lại, lớn tiếng quát: "Đều vào đây!"
Theo một tiếng quát này của Lâm Nhân Võ, Doãn Tu Lương cùng một người trung niên khác cấp tốc đi vào lều vải chắp tay nói: "Tông chủ (Lâm tông chủ)."
Hai người bọn họ đều biết hôm nay Lâm Nhân Võ tính tình rất tệ, cho nên một mực chờ ở ngoài cửa không dám vào, nhưng hôm nay nghe được kêu gọi, cũng chỉ có thể kiên trì tiến vào nghe lệnh.
Lại gọi người chuyển đến ba cái ghế, Lâm Nhân Võ sau khi ngồi xuống nhếch lên một chân, đè ép tay nói: "Đều ngồi đi, đều ngồi đi, các ngươi phân tích cho lão tử, chuyện chó má này rốt cuộc có phải là có người muốn giở trò với lão tử hay không."
Nói xong, Lâm Nhân Võ liền đem ý nghĩ của mình nói cho hai người.
Yến Văn Quang là người đứng thứ hai của Thương Lôi giáo, ngày thường phụ trách quản lý sự vụ lớn nhỏ trong giáo, Lâm Nhân Võ đối với hắn rất tín nhiệm, cho nên nói xong liền nhìn về phía hắn đầu tiên.
Bị tông chủ nhìn gần, Yến Văn Quang cũng nghiêm túc, trực tiếp nhíu mày đáp: "Nếu quả thật theo lời ngài, vậy chuyện này hoàn toàn chính xác có chút kỳ quặc, thứ nhất, vị Huyền Hoàng Thịnh quốc kia không có lý do gì một mình đi vào Nguyệt Nha cốc này, còn cố ý bại lộ chính mình, rõ ràng là có mục đích, hơn nữa hai vị tông chủ khác đều biết trong cốc này chỉ có ngài thiết lập cảm giác trận pháp, cho nên khẳng định sẽ đi xem xét trước bọn hắn..."
"Đúng!" Lâm Nhân Võ vỗ lan can, "Lão tử cũng nghĩ như vậy! Hai tên không có lỗ đít kia! Chắc chắn là bọn chúng lừa ta!"
Lúc này Doãn Tu Lương ở một bên cũng gật đầu nói: "Lâm tông chủ, kỳ thật thuộc hạ cũng có một việc muốn bẩm báo với ngài."
"Nói!"
"Lúc ấy sốt ruột thuộc hạ không cảm thấy, nhưng sau đó ta kiểm tra phát hiện Thiên Cảm Nhân Nghi Trận này của ta là bị người ta phá hư từ bên trong, cũng chính là người kia đã sớm ở trong trận."
Lâm Nhân Võ nhíu mày, hỏi: "Có thuyết pháp gì?"
Hướng phía Lâm Nhân Võ chắp tay, Doãn Tu Lương trả lời: "Bẩm tông chủ, Thiên Cảm Nhân Nghi Trận thuộc hạ bày ra tuy không dám nói trong Lương quốc không ai phá được, nhưng tuyệt đối không có người có thể phát hiện trước, cũng lặng lẽ tiến vào trong trận, cho nên ý nghĩ của ta là... người phá trận đã sớm ở trong trận."
"Ý của ngươi là..." Lâm Nhân Võ sờ cằm, "Là thủ hạ của hai lão già kia có người tài ba!?"
Doãn Tu Lương lắc đầu: "Không cần người tài ba, Thiên Cảm Nhân Nghi Trận này có ưu thế lớn nhất chính là sau khi bố trí rất khó bị người khác phát hiện, đồng thời đây cũng là giá trị lớn nhất của nó, mà Nhan Tư Uyên cùng Thu Hồng Lãng đều biết ta bày trận này, cho nên chỉ cần tìm một người tinh thông trận pháp đến, liền có thể từ bên trong phá giải trận này."
Lâm Nhân Võ nghe xong mặt mày liền đen lại, "Ngươi chắc chắn không phải là có người lặng lẽ từ bên ngoài tiến vào sao?"
Lời này làm cho Doãn Tu Lương kích động đứng lên hô: "Lâm tông chủ, cả đời này của thuộc hạ đều nghiên cứu trận pháp, Thiên Cảm Nhân Nghi Trận ta bày ra trong Lương quốc tuyệt đối không ai có thể từ bên ngoài phát hiện, tất nhiên, Thịnh quốc bên trong cũng tuyệt đối không có người tài ba như thế!"
"Mẹ nó!"
Lâm Nhân Võ nghe xong trực tiếp vỗ bàn đứng dậy: "Hai lão súc sinh! Cùng Thịnh quốc liên thủ lừa ta, còn vu oan cho ta! Lão tử bây giờ liền đi g·iết c·hết bọn chúng!"
"Tông chủ, chậm đã!"
Thấy tông chủ nhà mình một bộ muốn liều mạng với người khác, Yến Văn Quang vội vàng ngăn trước mặt hắn hô.
"Làm gì!" Lâm Nhân Võ quát.
"Việc này ảnh hưởng quá lớn, xin tông chủ hãy bình tĩnh một chút, để ta phân tích rõ ràng cho ngài nghe."
"Còn có gì tốt mà phân tích! Hai lão cẩu kia rõ ràng là muốn lừa ta!"
"Đúng! Điểm này xác nhận không sai, chỉ là chúng ta còn phải phân tích xem hai người kia vì sao muốn làm như vậy, cùng với bọn họ có phải hay không thật sự muốn liên thủ đối phó chúng ta, nếu thật là... Tông chủ, chúng ta còn phải nghĩ ra đối sáchẹn toàn mới được."
Nghe xong lời của Yến Văn Quang, Lâm Nhân Võ bình tĩnh một chút, lần nữa ngồi xuống ghế nói: "Tốt, vậy ngươi phân tích rõ ràng cho ta, hai lão cẩu kia rốt cuộc muốn làm gì!"
Thấy ngăn được tông chủ nhà mình, Yến Văn Quang thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Trước tiên là vì sao hai người bọn họ muốn liên thủ, theo thuộc hạ thấy, rất có thể là vì bảo vật sắp hiện thế kia."
Nói xong Yến Văn Quang lại bổ sung: "Ngài vừa nói Thu Hồng Lãng mặc dù chủ động nói đến chuyện ngài có khả năng cấu kết cùng Thịnh quốc, về sau lại không muốn thật sự trở mặt với ngài, nói nếu còn phải điều tra thêm, theo thuộc hạ thấy, đây là bọn chúng đã thiết lập sẵn, đầu tiên là vu oan cho ngài, đến ngày bảo vật xuất thế, lại dùng chuyện này làm lý do ảnh hưởng ngài."
"Đúng vậy!" Lâm Nhân Võ bỗng nhiên gật đầu, "Hai lão cẩu kia tự biết đấu không lại ta, cho nên làm ra loại chuyện khôn vặt này! Mẹ nó, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, lão tử bây giờ liền đi đánh nát đầu chó của bọn họ!"
Nhìn tông chủ nhà mình lại muốn xông ra ngoài, Yến Văn Quang vội vàng hô: "Tông chủ, chậm đã! Nếu chuyện này là do hai người bọn họ liên thủ bày ra, vậy chứng tỏ bọn họ đã đạt thành một loại hợp tác nào đó, tông chủ ngài nếu cứ như vậy đi, không chừng lại trúng kế của hai tên tiểu nhân kia."
Yến Văn Quang tất nhiên không thể nói thẳng Lâm Nhân Võ khẳng định không đấu lại hai Đại Huyền Tông liên thủ, chỉ có thể lựa lời nói uyển chuyển.
Quả nhiên Lâm Nhân Võ nghe xong cũng thuận thế xuống đài, phất tay nói: "Vậy ngươi nói nên làm như thế nào!"
"Xin tông chủ tạm thời án binh bất động, ta sẽ phái một ít thủ hạ đi dò la, xem giữa Vô Cực trai và Chân Nguyên tông rốt cuộc tại sao lại đột nhiên liên thủ."
"Cũng tốt, ai biết hai tên tiểu nhân hèn hạ kia sẽ làm ra chuyện ghê tởm gì, ngươi hãy điều tra rõ ràng trước, sau khi điều tra xong, lão tử sẽ đập nát đầu chó của bọn chúng!"
"Vâng! Thuộc hạ xin đi dò la."
Đồng thời Doãn Tu Lương ở một bên cũng chắp tay nói: "Vậy tại hạ cũng xin góp chút sức mọn, điều tra thêm thay Lâm tông chủ."
"Ừm, đi cả đi."
Chờ hai người hành lễ cáo từ xong, sắc mặt Lâm Nhân Võ từ bực bội biến thành u ám.
Nếu thật sự giống như Yến Văn Quang nói, Nhan Tư Uyên và Thu Hồng Lãng đã liên thủ, vậy hắn muốn có được bảo bối lần này thật sự là có chút khó khăn, nói chính xác hơn là vô cùng khó.
Dù sao ba người bọn họ tu vi đều xấp xỉ nhau, bằng không cũng sẽ không đạt thành cân bằng lâu như vậy, nếu hai người kia liên thủ, hắn khẳng định không chiếm được lợi.
"Xúi quẩy!"
Lâm Nhân Võ mắng một tiếng, cũng không biết hai lão cẩu kia thông đồng với nhau từ khi nào, còn tìm cả người Thịnh quốc đến hố hắn.
Một bên khác, Nhan Tư Uyên đang uống rượu mua vui trong trận doanh nhà mình, đột nhiên nghe thủ hạ đến báo cáo nói Thu Hồng Lãng tìm hắn.
"Để hắn vào." Nhan Tư Uyên đặt vò rượu xuống gật đầu nói.
Chỉ chốc lát sau, Thu Hồng Lãng liền được dẫn vào.
Thuận tay cầm lấy một vò rượu ném về phía Thu Hồng Lãng, Nhan Tư Uyên hô: "Ta nói Thu què, vừa rồi ngươi làm gì ngăn cản ta làm thịt Lâm lão cẩu kia?"
Đưa tay tiếp được vò rượu, Thu Hồng Lãng cười nói: "Bất kể nói thế nào, trong chuyện này có bóng dáng của Thịnh quốc, nếu chúng ta đấu đá nhau, để bọn hắn nhặt được tiện nghi thì không xong."
"Cũng phải..." Nhan Tư Uyên nói xong cầm bầu rượu lên uống ừng ực hai hớp: "Ngươi nói Lâm lão cẩu kia có thể hay không thật sự thông đồng với người Thịnh quốc?"
"Khó nói, dù sao đúng là hắn đã thả Mạnh Tư Bội đi dưới mí mắt chúng ta."
"Mẹ nó, tên c·hó· c·hết này đúng là ăn cháo đá bát, ngươi nói nếu hắn thật sự làm như vậy, chúng ta có nên tiên hạ thủ vi cường không?"
"Trước tra rõ ràng rồi nói sau, ta vẫn không tin lắm chuyện giáo chủ Lâm sẽ hợp tác cùng người Thịnh quốc."
"A, ai mà biết được, năm ngoái ta lại đột phá thêm một tầng, mà lão cẩu kia tu vi đã mấy năm không có tiến triển, nói không chừng lại chó cùng rứt giậu thì sao?" Nhan Tư Uyên khinh thường nói.
"Tóm lại, trước tiên cứ điều tra rõ ràng đã, ta lần này tới tìm ngươi cũng là vì chuyện này."
"Được, nếu cần giúp gì, cứ mở miệng." Nhan Tư Uyên sảng khoái đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận