Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 269: Ân oán cục

**Chương 269: Ân oán**
Quý Thanh Lâm vừa nói ra, ba người còn lại đều gật đầu nói: "Cũng tốt."
Thế là Ân Giang Hồng chủ động đứng dậy, rời khỏi lều vải đến chỗ nghỉ của Giang Bắc Nhiên.
Lúc này Giang Bắc Nhiên đã uống nước, ngồi trên đệm giường bằng da dê suy tư về ảnh hưởng khả năng có thể có của lần chướng khí này, nhìn thấy Ân Giang Hồng vén rèm tiến vào, hắn biết phiền phức lại tới.
"Ân giáo chủ." Giang Bắc Nhiên chắp tay về phía Ân Giang Hồng nói.
"Có thể đứng dậy không?" Ân Giang Hồng cười hỏi.
Nhưng không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, Ân Giang Hồng liền nói tiếp: "Lên được thì đứng lên cùng ta qua đó, dậy không nổi ta liền đem ngươi vác qua, cho nên, lên được không?"
"Ân giáo chủ... Ngài đây là ép mua ép bán."
"Ta còn ép mua đây, mau dậy."
"Ai..." Thở dài, Giang Bắc Nhiên đứng lên, lấy đế bào từ trong Càn Khôn giới ra mặc lên người.
Hài lòng gật đầu, Ân Giang Hồng mang theo Giang Bắc Nhiên trở lại đại trướng nghị sự.
Chào hỏi ba vị cự đầu xong, Giang Bắc Nhiên ngồi xuống giữa Ân Giang Hồng và Quan Thập An.
"Bắc Nhiên à, ngươi lần này lại lập công lớn rồi."
Giang Bắc Nhiên vừa ngồi xuống, Quan Thập An liền vỗ mạnh vào vai hắn nói.
'Hả?' Giang Bắc Nhiên ngây ra một lúc, suýt chút nữa thì vô thức liếc nhìn Quý Thanh Lâm.
Nhưng rất nhanh Quan Thập An liền nói tiếp: "Tên đạo chích Lương quốc kia quả nhiên cũng ý thức được chướng khí này, các ngươi mới vào không lâu, liền có đệ tử đến báo có người Lương quốc muốn vượt ải, còn may lão phu kịp thời đến, mới trấn trụ được đám sài lang đó."
Giang Bắc Nhiên nghe xong chắp tay nói: "Đó cũng là dựa vào thần uy của Quan tông chủ, không phải công lao của trẫm."
"Ha ha, nếu không phải ngươi kịp thời nhắc nhở, chỉ sợ hiện tại Thịnh quốc càng loạn thành một đống, không cần khiêm tốn."
Lúc này Quý Thanh Lâm ở bên cạnh cũng mở miệng nói: "Xác thực, lúc ấy ngươi đưa ra điểm này ta cũng thật bất ngờ, nếu cho thêm ta chút thời gian nghĩ, có lẽ ta sẽ nghĩ tới, nhưng ở tình huống khẩn cấp như vậy mà ngươi vẫn suy tính toàn diện như thế, quả thực khó được."
"Đa tạ Quý giáo chủ khích lệ." Chắp tay về phía Quý Thanh Lâm, sau đó chuyển chủ đề nói: "Chỉ là lần chướng khí này đã tạo thành không ít tổn thất cho Thịnh quốc, đối với Lương quốc tuyệt đối không thể làm ngơ."
Ân Giang Hồng nghe xong vuốt râu, trong mắt tuôn ra tinh quang nói: "Chúng ta không cần bị động phòng thủ, Lương quốc đã nhiều lần khiêu khích, đây là thời điểm cho bọn hắn chút giáo huấn."
Nghe Ân Giang Hồng nói vậy, Giang Bắc Nhiên cũng không có ý định khuyên can, một khi đã vậy thì dù Thịnh quốc liên tục trải qua nội loạn và sự kiện chướng khí, nhưng Lương quốc kỳ thật cũng không yên ổn, theo tin tình báo Giang Bắc Nhiên điều tra được, thì tổn hao của bọn họ cực kỳ nghiêm trọng.
Lương quốc sở dĩ một mực không động thủ, chủ yếu là vì mấy chiến lực đỉnh tiêm đều có quan hệ đối lập.
Đây cũng là lý do Giang Bắc Nhiên cảm thấy Ân Giang Hồng và Quan Thập An sẽ chủ động làm hòa, dù sao muốn trừ giặc ngoài trước hết phải dẹp yên trong nước, xử lý xong những yếu tố không ổn định bên ngoài rồi nội đấu cũng không muộn.
Quý Thanh Lâm nghe xong cũng đồng ý nói: "Bởi người nhà đều nói ta giống sư phụ ngài, nên ta cũng nghĩ vậy, đánh cho đám rùa con đó một trận! Nhan Tư Uyên lão già kia năm đó đã đánh không lại sư phụ, hiện tại khẳng định càng không phải đối thủ của ngài."
Ân Giang Hồng liếc nhìn Quý Thanh Lâm: "Vậy nếu cho ngươi đối phó hắn thì sao?"
"Vậy dĩ nhiên càng không phải đối thủ của ta."
"Ồ?" Ân Giang Hồng ý vị thâm trường kéo dài âm, "Xem ra vi sư phải dạy lại cho ngươi mấy lời 'không biết trời cao đất rộng' là gì rồi."
"Ha ha ha." Quý Thanh Lâm cười, "Sư phụ muốn chỉ điểm đồ nhi, thì đồ nhi tự nhiên cầu còn không được, mấy năm nay ta đều mong một ngày này."
Thấy mùi thuốc súng của hai người lại bốc lên, Vạn An Thanh ho nhẹ một tiếng: "Hay là nói chuyện chính sự trước, nếu Lương quốc đã lui, thì chúng ta bàn chuyện chướng khí này trước, lão đạo xin nói trước..."
"Lão đạo không giỏi trận pháp, nên vào chướng khí việc đầu tiên nghĩ đến là tìm kiếm cường giả chi khí, không ngờ chướng khí này phiền phức hơn lão đạo nghĩ, không chỉ cản trở thần thức, mà còn khiến ta mất phương hướng. Nói ra thì hơi xấu hổ, cho đến khi chướng khí tan đi, lão đạo vẫn không giao thủ được với kẻ bày trận mà Ân giáo chủ nói, cũng không gặp được dị tộc cường giả nào."
'Nằm thắng đây mà...'
Giang Bắc Nhiên vốn cho rằng Vạn An Thanh, người nhiều tuổi nhất Thịnh quốc, ắt hẳn các phương diện kỹ nghệ đều tinh thông, giờ xem ra, chí cường giả không am hiểu huyền học chi thuật cũng là bình thường.
Nghe Vạn An Thanh nói xong, Ân Giang Hồng mở miệng nói: "Bản tôn mang theo Bắc Nhiên vào chướng khí không lâu thì bị kẻ bày trận kia tập kích, bây giờ nghĩ lại..." Ân Giang Hồng nhìn Giang Bắc Nhiên nói: "Có phải ngươi lúc ấy đã tìm được chỗ phá giải trận pháp, nên mới dẫn tới kẻ bày trận đột kích?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu: "Trận pháp kia ẩn giấu vô cùng kín, trẫm không phát hiện bất kỳ dấu vết nào, về phần kẻ bày trận tìm tới chúng ta... Chỉ sợ là do tư thế tìm kiếm tỉ mỉ của chúng ta cho thấy đang tìm cách phá trận, nên kẻ bày trận kia mới tìm đến, chấm dứt hậu hoạn."
Sau đó cốt truyện cũng không khác lắm so với Giang Bắc Nhiên nghĩ, lúc hắn mang theo Mạnh Tư Bội tìm kiếm khắp nơi trận nhãn, thì Ân Giang Hồng vẫn triền đấu với kẻ bày trận.
Còn về việc kẻ bày trận lúc đó không dùng lục cổ trùng, hẳn là do lực phản phệ quá mạnh, cho dù giải quyết Ân Giang Hồng, thì bản thân hắn cũng suy yếu tới mức không duy trì được đại trận.
"Khi giao chiến với kẻ bày trận kia mấy trăm lần, bản tôn đột nhiên cảm giác được kẻ đó sắc mặt cứng đờ, chướng khí lập tức mỏng đi, bản tôn nghĩ hẳn là có cao nhân phá trận, bất quá kẻ bày trận kia dường như không vội, không có ý rời đi, lại cùng bản tôn chiến thêm trăm hiệp."
"Nhưng lúc huyền khí của bản tôn sắp bị hắn tiêu hao hết, sắc mặt hắn đột nhiên khẩn trương, điên cuồng bay về phía Đông Nam, bản tôn dựa vào một kiện pháp bảo truy tung mới theo tới được kết giới kia."
Tiếp đó Ân Giang Hồng kể đến việc cao nhân che mặt kia chỉ giơ tay đã giải quyết được kẻ bày trận hóa thân quái vật, Quan Thập An kinh ngạc: "Quái vật kia ba chiêu đã chế ngự được ngươi, mà bị người bịt mặt kia một chiêu chế ngự?"
Quan Thập An khi nói đặc biệt nhấn mạnh "ba chiêu", khiến Quý Thanh Lâm cười ha ha.
"Hai kẻ ở ngoài xem trò vui ngược lại có mặt cười." Ân Giang Hồng khinh thường cười nói.
"Ai xem kịch!" Quan Thập An vỗ bàn, "Nếu không phải bản tọa lo chủ trì đại cục, ngươi vừa ra khỏi chướng khí, liền phải đối mặt với ác chiến rồi."
"Nói tới nói lui, lần này chướng khí tan là do bản tôn xuất lực nhiều hơn các ngươi, các ngươi có gì đáng cười? Các ngươi nên quỳ xuống dập đầu hai cái mới phải."
"Ta nhổ vào!" Quan Thập An cắn răng, "Nếu lão phu vào trong chướng khí, chắc chắn giải quyết tốt hơn ngươi."
"Ừm ừ, nói mồm ai chẳng biết? Tiểu tôn tử nhà ta còn nói có thể dùng nước tiểu đâm thủng trời, chẳng lẽ so với ngươi Quan Thập An lợi hại hơn?"
"Hắc!" Bị chiếm tiện nghi Quan Thập An đập bàn đứng dậy, liền nghe Vạn An Thanh nói: "Quan tông chủ, hay là nghe Ân giáo chủ nói tiếp đi."
Quan Thập An cũng biết việc lớn quan trọng, đành ngồi lại nói: "Lần này bản tọa nể mặt Vạn tông chủ, tạm không so đo với ngươi."
Ân Giang Hồng cũng lười để ý hắn, nói tiếp: "Cao nhân che mặt kia các ngươi đã nghe Mạnh phó tông chủ kể rõ, biểu hiện của hắn cho thấy, hẳn là cùng đi với dị tộc nhân đến Thịnh quốc, chỉ là mục đích hoàn toàn khác, nói đến đây..." Ân Giang Hồng nhìn Quan Thập An: "Dọn dẹp chiến trường có bắt được người sống không?"
"Haiz... bản tọa đang chuẩn bị nói đây." Quan Thập An thở dài, "Mấy dị tộc nhân này đều không cần mạng, chạy thoát chỉ cần bị bắt liền phát độc trong người, không cứu được, lần này trong chướng khí cũng không chỉ có dị tộc, có mấy kẻ nói được tiếng người khi bị bắt cũng tự sát, trước khi chết bọn chúng nói, 'chúng ta sẽ còn trở lại'."
Bị gợi đến ký ức, Giang Bắc Nhiên suýt cười ra tiếng.
Chỉ là nhịn cười xong lại không khỏi suy nghĩ sâu xa về câu này.
'Sẽ còn trở lại... nghĩa là bọn chúng chỉ là đội tiền trạm thôi sao? Tiền trạm đã lợi hại thế này, quân chủ lực tới chẳng phải san bằng Thịnh quốc?'
Mấy người khác tuy không có tình tiết gây cười như Giang Bắc Nhiên, nhưng lại có cùng nỗi lo, nếu lần sau bọn chúng chuẩn bị sẵn sàng, lại không có cao nhân che mặt tương trợ, Thịnh quốc e sẽ bị đả kích nghiêm trọng, thậm chí bị xóa sổ.
Cúi đầu trầm tư một lát, Ân Giang Hồng mở miệng: "Từ chướng khí và công pháp, bọn chúng có thể là những kẻ Cổ tộc lọt lưới lúc trước, chỉ là bọn chúng ẩn núp ở đâu không biết, bây giờ lông cánh đầy đủ, liền về báo thù."
Quan Thập An vừa rồi tuy chế nhạo Ân Giang Hồng ba chiêu bị chế phục, nhưng kỳ thực trong lòng hiểu rõ kẻ bày trận kia đã ba chiêu chế ngự được Ân Giang Hồng, thì hắn chắc chắn cũng chẳng khá hơn, nếu chính diện đối đầu, khẳng định không chiếm được lợi ích.
"Bắc Nhiên, ngươi có ý kiến gì không." Ân Giang Hồng đột nhiên mở miệng.
"Cái này... Trẫm chỉ là Luyện Khí cảnh đệ tử, đối với địch nhân mạnh như thế, thực sự không đưa ra được chủ ý gì hay."
"A." Lúc này Quý Thanh Lâm đột nhiên cười một tiếng, "Tu vi ngươi không cao, nhưng đầu óc không kém, chúng ta cũng vì điểm này mà đến nghị hội, ngươi không thể gạt chúng ta như thế được?"
Quý Thanh Lâm vừa dứt lời, hai cái tuyển hạng liền hiện ra.
« Tuyển hạng một: "Nếu Quý giáo chủ đã nói vậy, trẫm liền mạn phép" Hoàn thành thưởng: Thanh Đào Yêu Chưởng (Địa cấp hạ phẩm) »
« Tuyển hạng hai: "Vậy trẫm đổi cách khác qua loa với các vị?" Hoàn thành thưởng: Ngẫu nhiên điểm thuộc tính cơ sở +1 »
'Hả?'
Hai tuyển hạng này khiến Giang Bắc Nhiên không hiểu, một câu trả lời mà có thể đạt Địa cấp? Chẳng lẽ ta cẩn thận thảo luận chuyện này sẽ lộ chân tướng gì đó?
Quý Thanh Lâm này rốt cuộc là thân phận gì...
Hơi suy tư, Giang Bắc Nhiên chọn hai: "Vậy trẫm đổi cách khác qua loa với các vị?"
« Tuyển hạng nhiệm vụ đã hoàn thành, thưởng: Nhanh nhẹn +1 »
"To gan!" Quý Thanh Lâm vỗ tay hai cái, sau đó nhìn Ân Giang Hồng: "Sư phụ, tiểu hoàng đế này sợ là bị ngài làm hư rồi."
"Sủng hỏng..." Ân Giang Hồng liếc Quý Thanh Lâm, "Cũng hỏng không bằng ngươi."
"Sư phụ, ngài nói vậy không hay, ngài khi nào sủng ái ta? Khi còn bé ta sợ ngài lắm, nếu ta nói chuyện như hắn, ngài đã sớm cho ta bạt tai rồi."
"Thật sao? Nhưng bản tôn đánh ác thế, vẫn không thấy ngươi tôn sư trọng đạo, dứt khoát không nghiêm khắc nữa."
"Sư phụ nói đùa, trong thiên hạ này... còn ai tôn trọng ngài hơn ta?"
Nhìn hai sư đồ tương ái tương sát, Giang Bắc Nhiên biết mình coi như thông qua câu trả lời đã chuyển hướng sự chú ý.
"Được rồi, không nói nhảm nữa, nói chính sự đi." Ân Giang Hồng nghiêm túc nói: "Lần này nhập chướng khí không ít anh tài hy sinh, các tông các giáo cũng nguyên khí đại thương, chúng ta là người dẫn đầu, nên cho bọn họ một công đạo."
"Ân giáo chủ nói đúng." Vạn An Thanh gật đầu, "Lão đạo đã cho đồ nhi thống kê, lát nữa sẽ có kết quả."
Nhắc mới thấy, Vạn An Thanh vừa nói xong, liền nghe ngoài sổ một giọng uyển chuyển hô: "Sư phụ."
"Là tiểu đồ nhi của ta tới."
Thấy Vạn An Thanh hình như rất thích đồ đệ này, nói chuyện mặt mày hớn hở.
"Vào đi." Vạn An Thanh nói.
Một giây sau, rèm vén lên, người vào trước vừa muốn nói, liền sững người, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Một bên khác, Giang Bắc Nhiên cũng ngạc nhiên.
Hai người đồng thời nghĩ:
'Lại là hắn (nàng)!?'
Người đến không phải ai khác, chính là Hồng gia đại tiểu thư Hồng Nhã Tuyền, ban đầu ở Tập Nguyên trấn, Giang Bắc Nhiên đã cứu cả nhà nàng.
"Tuyền nhi, sao vậy?" Vạn An Thanh nghi hoặc hỏi.
Tiểu đồ nhi này vừa vào liền nhìn Giang Bắc Nhiên ngẩn người, mà Giang Bắc Nhiên lại ra vẻ không biết nàng, hẳn không phải người quen.
Lúc này Hồng Nhã Tuyền mới phản ứng lại, vội nói: "Đồ nhi vốn tưởng trong trướng toàn lão tiền bối như sư phụ, nên thấy vị kia hơi ngạc nhiên, xin các vị tha thứ."
'Nha, ngốc nữu không ngốc nha, thảo nào hệ thống không đưa tuyển hạng.'
Hơn nửa năm không gặp, không biết do tu luyện hay sao, Hồng Nhã Tuyền nảy nở hơn nhiều, khí chất cũng tăng lên không ít, mất đi mấy phần ngang ngược của đại tiểu thư.
'Bất quá ngốc nữu này sao lại làm đồ đệ Vạn An Thanh nhỉ...'
Giang Bắc Nhiên nhớ khi đó nàng chỉ là Luyện Khí cảnh tiểu thái kê, sao lăn lộn được làm đồ đệ vị cự đầu này?
Mấy cự đầu nghe Hồng Nhã Tuyền giải thích cũng tỏ ra đã hiểu, dù sao Giang Bắc Nhiên như tiểu tử ngồi giữa bọn họ quá khác người, hù đến người ta cũng thường.
Gặp sư phụ và mấy lão tiền bối không hỏi, Hồng Nhã Tuyền trong lòng cũng thở phào, tuy không xác định vị mặc hắc đế bào trẻ tuổi này có phải cao nhân cứu cả nhà năm đó hay không.
Nhưng lỡ là cùng một người, thì Hồng Nhã Tuyền nhớ cao nhân này rất không thích người khác biết thân phận, nên mới linh cơ nghĩ ra lý do kia.
Cố nén xúc động liếc trộm, Hồng Nhã Tuyền thầm nghĩ.
'Nếu thật là hắn... Vậy đây là lương duyên trời ban mà bà bà nói sao?'
Bạn cần đăng nhập để bình luận