Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 660: Lấy đức phục người

**Chương 660: Lấy đức phục người**
"Ân, ngon lắm."
Cắn một miếng bánh bao, Giang Bắc Nhiên mỉm cười nói với Thi Phượng Lan.
"Thật sao!"
"Ân."
"Tốt a!"
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Thi Phượng Lan lập tức khoa tay múa chân, bê vỉ hấp chạy về phía sân nhỏ.
"Linh Đang! Tiểu Bắc Nhiên nói bánh bao ngon lắm!"
Cảm nhận được sự náo nhiệt hiếm có này, Giang Bắc Nhiên ngồi xuống trước bàn ăn.
"Muốn uống một chén không?" Lúc này Lục Bạch Quy cầm bầu rượu đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên, đưa ra một chén rượu.
"Được." Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhận lấy chén rượu trong tay sư huynh, "Nói đến, ta cũng đã lâu không cùng sư huynh đối ẩm rồi."
"Ngươi bận rộn nha." Lục Bạch Quy cười nói, sau đó cầm bầu rượu lên rót cho Giang Bắc Nhiên một chén.
Cầm chén rượu lên nhấp một miếng, Giang Bắc Nhiên nhìn ra ngoài viện, nơi đám người đang náo nhiệt, hỏi: "Hôm nay các nàng đây là đang hát tuồng nào vậy?"
Lục Bạch Quy vừa rót rượu cho mình vừa trả lời: "Các nàng nói hai ngày nay thấy ngươi có vẻ rất mệt mỏi, nhưng các nàng lại không giúp được gì, nên muốn làm cho ngươi chút đồ ăn ngon, hơi tận chút sức mọn."
Giang Bắc Nhiên nghe xong dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía sư huynh nói: "Ta nhìn đã mệt mỏi đến vậy sao?"
Giang Bắc Nhiên tự nhận mình quản lý biểu cảm rất tốt, cũng không có biểu hiện ra cảm giác mệt nhọc gì mới đúng.
"Cảm giác, cảm giác ngươi hiểu không? Đến, sư huynh kính ngươi một chén trước, hiện tại toàn Huyền Long đại lục bận rộn nhất chính là ngươi."
"Không dám, hay là ta kính sư huynh đi." Đặt chén rượu ở vị trí hơi thấp, cụng ly với Lục Bạch Quy, Giang Bắc Nhiên ngẩng cổ uống cạn một hơi.
"Canh gà đến đây ~ "
Lúc này, Ngu Quy Thủy bưng một nồi lớn đi về phía Giang Bắc Nhiên.
Đặt nồi nước lên bàn, Ngu Quy Thủy có chút ngượng ngùng nói: "Ta vừa nếm thử mùi vị, không thể so sánh với sư huynh làm, nhưng đã ngon hơn nhiều so với những gì chúng ta hầm trước đó, lần sau chúng ta nhất định sẽ dụng tâm làm ngon hơn."
Nhìn màu vàng óng của canh gà, không biết các nàng từ khi nào lại có nhiều sở thích như vậy.
"Sư huynh ngươi uống trước đi, ta trên lò còn đang hầm thịt." Ngu Quy Thủy nói xong quay người chạy về sân nhỏ.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên còn đang ngây người, Lục Bạch Quy cầm lấy một chiếc bát nhỏ, múc cho Giang Bắc Nhiên một bát canh nói: "Lúc đầu ta cũng muốn giúp, kết quả bị các nàng đẩy ra, nói ta ảnh hưởng các nàng hợp tác, cũng không biết ngày thường các nàng luyện tập thế nào."
Nhận bát canh sư huynh đưa tới, Giang Bắc Nhiên cười nói: "Ta cũng là lần đầu tiên biết các nàng còn luyện tập cái này."
"Nghe không tệ." Lục Bạch Quy nói xong cũng tự múc cho mình một bát, nhấp một ngụm rồi cười nói: "Thật đúng là chỉ kém ngươi làm một chút."
Trong lúc nói chuyện, từng món ăn được đưa lên bàn, khiến Giang Bắc Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn chính là Mạnh Tư Bội vậy mà cũng hòa nhập vào các nàng, đang ở đó thành thật cắt thịt.
"Bắc Nhiên, so với lúc ở Quy Tâm Tông, ngươi thay đổi không ít, đương nhiên, ngươi biết ta chỉ không phải là thân phận và địa vị."
Giang Bắc Nhiên đương nhiên hiểu ý của sư huynh trong câu nói này.
Tại Quy Tâm Tông, bất luận gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên của hắn đều là có thể đẩy thì đẩy, có thể tránh thì tránh, nào giống như hiện tại, đơn giản là sắp đem Huyền Long đại lục gánh trên vai.
"Thế sự vô thường a." Giang Bắc Nhiên cảm khái nhấp một ngụm canh gà, phát hiện hương vị thực sự không tồi, thậm chí còn khiến hắn có chút hoài niệm hương vị khi còn bé.
"Ngươi thích ứng rất nhanh, bất quá đây vẫn luôn là sở trường của ngươi."
Lúc trước khi nghe tin Giang Bắc Nhiên bị bắt đi làm hoàng đế, Lục Bạch Quy đã lo lắng một phen, dù sao hắn vẫn cảm thấy sư đệ của mình rất không thích giao lưu với người khác, càng không thích đến những nơi đông người.
Để hắn làm hoàng đế không thể nghi ngờ là một loại tra tấn.
Nhưng từ những biến hóa mắt thường có thể thấy được ở Thịnh quốc, Giang Bắc Nhiên không những không bị tra tấn, mà còn làm rất tốt.
Điều này khiến Lục Bạch Quy hiểu rằng mình đã quá coi thường người sư đệ này, người ta thế nhưng là chân nhân bất lộ tướng.
Lần này tới Uyên thành, hắn phát hiện thân phận và địa vị của Giang Bắc Nhiên lại phát sinh biến hóa to lớn, so với thân phận của hắn bây giờ, hoàng đế Thịnh quốc đơn giản còn không bằng chuyện vặt trong nhà, nhưng Giang Bắc Nhiên vẫn như cũ là xe nhẹ đường quen, một đám Huyền Thánh cũng rất tự nhiên xem hắn là người chủ chốt, phảng phất như trước kia Giang Bắc Nhiên vẫn luôn lãnh đạo bọn hắn.
Đủ loại biến hóa khiến Lục Bạch Quy trong nhất thời có chút không phân biệt được, rốt cuộc đâu mới là Giang Bắc Nhiên.
Bất quá rất nhanh hắn liền không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa, bởi vì hắn biết tâm của Giang Bắc Nhiên là thiện lương, như vậy là đủ rồi.
Điểm này hắn tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
"Gặp thời thế thôi." Cười một tiếng, Giang Bắc Nhiên gắp một miếng thịt ba chỉ cho vào miệng, nhai nhai nuốt nuốt hai lần rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói: "Quên nói, Cốc Lương tiên ông gặp chút vấn đề về công pháp, cho nên trong thời gian ngắn hẳn là không thể đến dạy sư huynh ngươi được nữa."
"Công pháp có vấn đề?" Lục Bạch Quy sửng sốt một chút, hắn vốn cho rằng sư phụ của mình làm Đồng quốc chi chủ, mỗi ngày phải bận rộn nhiều chuyện, chỉ sợ không thể so với sư đệ nhà mình ít hơn, cho nên không đến cũng hoàn toàn có thể lý giải.
Nhưng bây giờ nghe có vẻ không đơn giản như vậy.
"Ân, trước đó khi tác chiến cùng cổ tu, hắn đã dùng một loại công pháp có di chứng mười phần nghiêm trọng, hiện tại đã bế quan rồi."
"Biết." Lục Bạch Quy nói rồi gắp một đũa trứng gà cho vào miệng, "Mặc dù ta không rõ lắm tình huống hiện tại của ngươi, nhưng nếu như ta trở thành đệ tử của Cốc Lương gia mà có ảnh hưởng đến ngươi, ta tùy thời đều có thể về Quy Tâm Tông."
Giang Bắc Nhiên nghe xong cười nói: "Yên tâm đi, sư huynh, hết thảy ta đều sẽ an bài ổn thỏa, sẽ không để cho ta khó xử, càng sẽ không làm ngươi khó xử, điểm này ngươi phải tin tưởng sư đệ của ngươi."
"Tốt, nếu ngươi đã nói như vậy ta an tâm, đến, lại uống một chén."
Chờ uống hết một bầu rượu, một bàn lớn đồ ăn cũng đã bày xong, thậm chí đến cuối cùng còn không đủ chỗ, còn đặc biệt ghép thêm một cái bàn.
Trước khi ăn cơm, mỗi người đều chỉ vào một món ăn nào đó nói là do mình làm, ánh mắt cầu khen ngợi cơ hồ đều sắp tràn ra ngoài.
Giang Bắc Nhiên cũng rất thích các nàng vì mình mà tạo ra khoảnh khắc nhẹ nhõm, cho nên trong bữa tiệc cũng không keo kiệt những lời tán dương.
Bất quá khen thì khen, nhưng những thiếu sót trong món ăn hắn cũng chỉ ra từng cái, nghe các nàng liên tục gật đầu, còn kém lấy sổ ghi chép ra để ghi nhớ.
Chờ cả bàn đồ ăn đã ăn xong, Giang Bắc Nhiên cảm thấy được thân tâm của chính mình đều buông lỏng rất nhiều, không còn giống như trước đó căng cứng.
Mà khi ý nghĩ này xuất hiện, Giang Bắc Nhiên đột nhiên dừng lại, hiểu được vì sao sư huynh lại nói tất cả mọi người đều nhìn ra hắn gần đây rất mệt mỏi.
Đây chính là muốn đội vương miện, ắt phải chịu sức nặng của nó, bất quá ta cũng không phải thật sự muốn đội vương miện này là được.
Sau khi dùng xong hoa quả tráng miệng, Giang Bắc Nhiên cáo biệt mọi người đi tới phòng nghị sự.
Diêm Khiếu Bác đang cùng Hoắc Hoành Khải thương nghị chuyện gì đó, nhìn thấy Giang Bắc Nhiên đến, liền theo thói quen trả lời: "Hai ngày nay không có chuyện gì đáng chú ý, khắp nơi đều rất ổn định."
"Chuyện tốt, bất quá tiếp theo chúng ta phải chủ động phá vỡ sự ổn định này."
Diêm Khiếu Bác và Hoắc Hoành Khải nghe xong đồng thời ngẩn ra, sau đó trừng lớn mắt hỏi: "Muốn bắt đầu rồi sao?"
"Ân, nên bắt đầu chuẩn bị."
Đối với chuyện phản kích cổ tu, toàn bộ Huyền Thánh ở Uyên thành có thể nói đều đã sớm mài quyền xoa tay, vì báo thù cũng tốt, vì đoạt lại địa bàn của mình cũng tốt, tóm lại đều là nhẫn nhịn một bụng lửa.
Cho nên khi nghe Giang Bắc Nhiên triệu tập, mỗi người đều dùng tốc độ nhanh nhất tới phòng nghị sự.
Chờ mọi người an vị, Giang Bắc Nhiên không hề do dự ngồi lên ghế chủ tọa, bắt đầu bố trí kế hoạch.
Trong quá trình này, các Huyền Thánh đều kinh ngạc, kế hoạch của Giang Bắc Nhiên lại chi tiết như vậy, có thể nói đã tính đến hết thảy mọi khả năng có thể phát sinh.
Mà bọn hắn sở dĩ không nghĩ tới, là bởi vì cảm thấy đã có Đồng quốc làm ví dụ thành công, thêm nữa trong khoảng thời gian này, bọn hắn ra vào khu chướng khí cũng không phát sinh bất luận ngoài ý muốn gì.
Có thể nói trong lòng bọn họ kỳ thật đã không coi Cổ tộc là chuyện gì to tát, cho nên mới ngoài ý muốn vì Giang Bắc Nhiên vẫn cẩn thận như thế.
Đương nhiên, ở đây không có người nào chế giễu Giang Bắc Nhiên quá cẩn thận, bởi vì tất cả sự cẩn thận của hắn đều là vì tính mạng của bọn họ, đáng để bọn họ phát ra từ nội tâm tôn trọng.
Đem nhân viên phân phối và chiến thuật kế hoạch đều giao phó xong, Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn chung quanh tất cả mọi người, nói: "Từ tình báo phản hồi gần đây cho thấy, ta phán đoán Cổ tộc hẳn là vẫn cho rằng bọn họ có thể khống chế thế cục, cho nên không có bất kỳ hành vi quá khích nào, nhưng tất cả những thứ này đều dựa trên việc bọn hắn vẫn còn chiếm đủ lớn địa bàn."
Giang Bắc Nhiên nói, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn quanh khu vực lục quốc.
"Cho nên tính toán của ta là một hơi đem chướng khí của năm nước còn lại cùng lúc xua tan, để Cổ tộc không có bất kỳ thời gian phản ứng nào."
Nhìn khu vực lục quốc trên bản đồ, tất cả Huyền Thánh lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
Sau khi mặc vào pháp bảo mà Giang Bắc Nhiên đưa cho, dù ở trong chướng khí bọn hắn cũng có thể dễ dàng đối phó những cổ tu kia.
Nhưng bởi vì chướng khí, muốn giết chết những cổ tu này vẫn là chuyện không thể.
Nếu thật sự bày ra trận địa chiến, Cổ tộc liên tục xuất hiện cũng hoàn toàn có khả năng mài chết bọn hắn.
Dưới tình huống này, tập trung lực lượng đánh chiếm từng nước một mới là đảm bảo nhất.
Nhưng đúng như Giang Bắc Nhiên nói, một khi những Cổ tộc kia phát hiện mình hoàn toàn không giữ được những địa bàn vừa đánh xuống, sẽ làm ra những cử động điên cuồng gì thì khó nói chắc được.
Phải biết bọn hắn đều là bất tử chi thân, một khi đã phát điên lên thì không ai có thể ngăn cản được.
"Tốt, ta ủng hộ quyết định của Giang đại sư, tốc chiến tốc thắng." Lúc này, Ngũ tử chân nhân của Vị quốc là người đầu tiên lên tiếng.
Thấy bị giành nói trước, các Huyền Thánh của mấy quốc gia khác cũng nhao nhao bày tỏ thái độ, biểu thị không có vấn đề gì.
Phải biết Đồng quốc là trong tình huống gần như tuyệt vọng mà hoàn thành hành động vĩ đại này, nếu như bọn họ đã có bảo hộ như vậy mà còn lo lắng, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao.
Thấy tất cả Huyền Thánh đều đồng ý phương án tác chiến này, Giang Bắc Nhiên liền tiếp tục nói tỉ mỉ.
Bất quá tuy nói Giang Bắc Nhiên dặn dò rất nhiều việc, nhưng cốt lõi kỳ thật chỉ có hai điểm.
Một là trước tiên phải dạy cho bốn vị Trận pháp sư cách phá giải chướng khí trận pháp, điểm này vẫn tương đối dễ dàng, bởi vì phá trận không quá khó, Giang Bắc Nhiên tin tưởng mình coi như không dạy bọn hắn, bọn hắn cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm được biện pháp phá giải.
Cho nên dù cho chướng khí trận pháp của quốc gia khác không giống với Đồng quốc, Giang Bắc Nhiên cũng không lo lắng, hắn có đủ lòng tin đối với bốn vị đỉnh tiêm Trận pháp sư mà mình đã lựa chọn.
Điểm thứ hai chính là khi Trận pháp sư phá trận, các Huyền Thánh nhất định phải dốc toàn lực bảo vệ bọn hắn, không thể để cho bọn hắn bị bất kỳ quấy rầy nào.
Nếu như theo tình hình trước mắt mà nói, điểm này không có gì khó khăn.
Bởi vì phá giải chướng khí trận pháp không cần quá nhiều thời gian, số lượng Huyền Thánh mà Giang Bắc Nhiên phân phối cho mỗi nước là đủ để ứng phó.
Nhưng sợ là sợ cổ tu trong tuyệt cảnh sẽ làm ra yêu thiêu thân gì đó, giống như trước đó khi hắn phá trận, những cổ tu kia tiến hóa hết lần này đến lần khác, suýt chút nữa khiến các Huyền Thánh Đồng quốc không kháng trụ nổi.
Bất quá dựa vào quan sát và phán đoán của hắn, những Cổ tộc kia đột nhiên xuất hiện tiến hóa là không thể tách rời sự duy trì của Cổ Vương.
Mà bây giờ Cổ Vương đã bị hắn triệt để phong ấn, tin tưởng những Cổ tộc này hẳn là cũng không thể nổi sóng gió gì lớn.
Đương nhiên, suy đoán dù sao chỉ là suy đoán, Giang Bắc Nhiên vẫn chuẩn bị sẵn đường lui cho bọn hắn.
Đó chính là đơn giản nhất thô bạo, bỏ chạy.
Trong khoảng thời gian này, một đám Huyền Nghệ Tông Sư đã đẩy nhanh tốc độ chế tạo đủ nhiều Tiên Tung Bảo Giản, nếu thật sự gặp phiền phức không giải quyết được, bóp nát nó để trở lại Uyên thành là xong.
Chỉ cần đại bản doanh còn, bọn hắn liền có vốn liếng làm lại từ đầu.
Một lúc lâu sau, sau khi nghe xong kế hoạch hoàn chỉnh của Giang Bắc Nhiên, các Huyền Thánh đều tỏ ra khẳng định, cảm giác thắng lợi đã nằm trong tầm tay.
Nhưng ngay lúc các quốc gia Huyền Thánh cho rằng Giang Bắc Nhiên sẽ để cho bọn hắn trở về chuẩn bị, Giang Bắc Nhiên lại không có ý định tan họp, mà lấy ra một tấm bản đồ Huyền Long đại lục hoàn toàn mới treo lên tường.
"Ta hiểu, còn chưa chiến mà đã bàn đến chuyện thắng lợi là một việc tối kỵ, nhưng nói là một chuyện, hành động lại là chuyện khác, căn cứ tình huống trước mắt, ta cảm thấy chúng ta nhất định phải bàn bạc về chuyện thắng lợi trước, sau đó mới có thể triển khai phản kích."
Sau khi nghe xong câu nói này của Giang Bắc Nhiên, các Huyền Thánh trong phòng nghị sự có biểu cảm khác nhau, có người không hiểu rõ ý của Giang Bắc Nhiên, có người hiểu Giang Bắc Nhiên muốn nói gì, lại kinh ngạc vì hắn lại trực tiếp nói ra như vậy.
Để cho mọi người một chút thời gian suy nghĩ và ngây người, Giang Bắc Nhiên vỗ vào tấm bản đồ trên tường nói: "Vậy ta liền nói thẳng, không biết sau khi đuổi đi Cổ tộc, các vị dự định làm sao chỉnh đốn lại giang sơn?"
Chỉnh đốn giang sơn.
Lời này của Giang Bắc Nhiên tuy đã uyển chuyển hết mức, nhưng những Huyền Thánh vừa rồi còn có chút mờ mịt đã hiểu rõ Giang Bắc Nhiên rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì.
Phân chia địa bàn!
Chuyện này bọn hắn kỳ thật đã âm thầm bàn bạc vô số lần, chỉ là bọn hắn không nghĩ tới Giang Bắc Nhiên lại đem chuyện này đến trong hội nghị để nói.
Đây không phải là chuyện rất riêng tư sao?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của các Huyền Thánh, Giang Bắc Nhiên chậm rãi nói tiếp: "Ta sở dĩ gấp gáp muốn nói rõ ràng chuyện này sớm, là bởi vì không hy vọng đến lúc đó mọi người tổn thương hòa khí, cho nên không bằng sớm nói trước, các vị thấy thế nào?"
Giang Bắc Nhiên đương nhiên cũng hiểu việc còn chưa đánh đã bàn luận đến chuyện sau khi đánh thắng chia chác như thế nào là một chuyện ngu ngốc không hợp thói thường.
Trong lịch sử, những kẻ có gan làm như vậy, phần lớn đều rơi vào kết cục "kiêu binh tất bại".
Nhưng Giang Bắc Nhiên cũng không có cách nào, phải biết bọn hắn là phải phân tán ra để tiến công, đến lúc đó một khi chướng khí tan đi, tâm tư của những Huyền Thánh kia khó tránh khỏi sẽ dao động, đến lúc đó trực tiếp chiếm cứ địa bàn dưới chân cũng không phải là không thể.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên đã làm chút ít tay chân trong cơ thể bọn họ, có thể vãn hồi cục diện này.
Chỉ là so với lấy độc phục người, Giang Bắc Nhiên vẫn thích lấy đức phục người hơn.
Cho nên vấn đề này cần phải bàn bạc rõ ràng trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận