Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài (Bản dịch thứ 2)

Chương 180: Kế hoạch thông

**Chương 180: Kế hoạch thành công**
Mặc dù cảm thấy việc trông cậy vào Khổng Thiến Thiến giữ bí mật là một chuyện rất vô nghĩa, nhưng nếu hệ thống không có nhảy ra nhắc nhở, hẳn là đã nói lên vấn đề không lớn.
Bất quá Giang Bắc Nhiên suy nghĩ kỹ một chút cũng không có vấn đề gì, Khổng Thiến Thiến bình thường mặc dù biểu hiện như "đại thông minh" nhưng thời khắc mấu chốt có thể làm ra hành vi tuyệt thực để tìm kiếm cơ hội, điều này nói rõ vào thời khắc mấu chốt, nàng vẫn rất rõ ràng mình nên làm cái gì.
Đi ra khỏi tầng nhà giam, Giang Bắc Nhiên nhìn Cố Thanh Hoan đang đẩy hòm gỗ về chỗ cũ, nói: "Thông báo cho Thanh Sách bọn hắn, chuẩn bị tháng sau về Phong Châu."
"Vâng." Cố Thanh Hoan chắp tay nói.
Một chén trà thời gian trôi qua, Giang Bắc Nhiên đáp xuống một ngọn núi cao vút mây.
'Ngọn núi này linh mạch ngược lại là thượng thừa, không tệ.'
Thu hồi la bàn, Giang Bắc Nhiên lấy ra một túi phù triện chế từ lá Mộc Tê và sáu phù bảo chế tác từ tai Sơn Tao.
Lấy lục nghi bố cục, Giang Bắc Nhiên rất nhanh liền bày xong Lục Phương Đế Thính Trận.
Đi vào trong trận, Giang Bắc Nhiên xuất ra một viên Thanh Ngưu Đồng làm trận nhãn chôn xuống đất.
Sau một khắc, một trận bụi mờ ảo bắt đầu lấp lóe xung quanh Giang Bắc Nhiên, đại biểu cho đại trận đã bắt đầu vận hành.
Chuẩn bị sẵn sàng, Giang Bắc Nhiên lại bày hương án trong trận, bắt đầu thành tâm khẩn cầu.
Làm xong một bộ quá trình dâng hương tiêu chuẩn, Giang Bắc Nhiên cầm lấy cái thẻ đang lơ lửng giữa không trung tỏa ra ánh sáng tím nhạt.
Tác dụng của Lục Phương Đế Thính Trận là đề cao mạnh mẽ lục cảm của người trong trận, mà Giang Bắc Nhiên hiện tại cần đề cao chính là giác quan thứ sáu.
Mặc dù hắn hiện tại lại đạt được nhiều một chút « bói toán » cũng có pháp bảo phụ trợ Hoàng cấp như Như Ý Thiêm, nhưng muốn khóa chặt chuẩn xác người nào đó, vẫn cần thêm chút trợ giúp.
Theo quẻ bói một âm một dương rơi xuống đất, Giang Bắc Nhiên đưa tay cầm thẻ, miệng khẽ tụng niệm.
"Ứng Cảm Huyền Hoàng, thượng y hạ thường, Chấn Ly Khảm Đoái, dực tán giao tướng."
Vừa dứt lời, pháp trận mờ ảo trong trận toàn bộ bắn ra hào quang chói mắt, đồng thời linh cảm của Giang Bắc Nhiên bắt đầu tăng vọt.
Thừa dịp tình thế này, Giang Bắc Nhiên bắt đầu phục khắc trong đại não tinh khí thần và nét bút độc nhất của hắn trên tấm Linh Khí Chú kia.
"Ông!"
Theo đại não rung lên một trận, Giang Bắc Nhiên hô trong miệng:
”Hiện!”
Trong lúc nhất thời, trong não Giang Bắc Nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, cuối cùng hắn quay đầu nhìn về phía đông.
'Nguyên lai ở đó. . .'
Đem thẻ thả lại vào Như Ý Thiêm, Giang Bắc Nhiên thu hồi đại trận sau đó nhảy lên thật cao, phá không mà đi.
Sáng sớm hôm sau, trong Hình Vân đường của Linh Long giáo, một đám người đang cúi đầu tiến lên báo cáo.
"Báo cáo giáo chủ, La Sát đường. . . Hôm qua điều tra không có kết quả."
"Báo cáo giáo chủ, Hắc Ưng đường. . . Hôm qua điều tra không có kết quả."
"Báo cáo giáo chủ. . ."
"Đủ rồi." Ngồi tại công đường, Ân Giang Hồng nhìn lướt qua tất cả mọi người dưới đường bằng đôi mắt như chim ưng, tiếp đó nhìn về phía Cù Chí Văn bên cạnh, hỏi: "Ngươi bên kia có tra được cái gì không?"
Cù Chí Văn nghe xong đi đến bên cạnh Ân Giang Hồng, ghé tai nói: "Trước sau đã mời mấy vị quái sư, tạm thời vẫn chưa có thu hoạch."
Thở dài một hơi, Ân Giang Hồng khoát tay về phía dưới: "Tất cả đi xuống đi, tiếp tục tra."
"Đúng!" Một đám đường chủ cùng nhau chắp tay về phía Ân Giang Hồng, sau đó cung kính rời khỏi Hình Vân đường.
"Ầm!"
Chờ tất cả đường chủ đi xa, Ân Giang Hồng đập nát cái bàn bên cạnh bằng một chưởng.
Trước mặt thủ hạ, hắn không thể biểu hiện ra cảm xúc vội vàng xao động này, nếu ngay cả hắn đều luống cuống, vậy thì trong thời kỳ rung chuyển vốn có này, người dưới tay hắn càng không có chủ tâm cốt.
Thở dài một hơi, Ân Giang Hồng mở miệng: "Tìm kiếm nhiều ngày như vậy còn không tìm ra manh mối, không loại trừ Dao Nhi đã không ở Phong Châu, tiếp tục tăng thêm nhân thủ, lật tung cả Lan Châu và Vịnh Châu lên."
"Vâng, ta đã biết."
"Ta hôm nay lại đi Hình Thương trấn một chuyến, xem xem có. . ."
Ân Giang Hồng vừa nói được một nửa, liền nghe thấy âm thanh của Vương Lăng truyền đến ngoài cửa.
"Báo cáo giáo chủ, tại hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
"Vào đi."
Đi vào Hình Vân đường, Vương Lăng liếc nhìn cái bàn gỗ đã hóa thành bột mịn, không khỏi nuốt nước miếng, nhưng cuối cùng vẫn lấy một phong thư từ trong ngực, hai tay dâng lên Ân Giang Hồng: "Giáo chủ, đây là phong thư vệ sĩ nhặt được ở cửa ra vào. . . Còn nghe được một thanh âm, nói trong thư có manh mối của đại tiểu thư."
Ân Giang Hồng nghe xong không khỏi nhướng mày, từ xa liền thấy năm chữ lớn « Ân giáo chủ thân khải » trên phong thư.
Chỉ thấy hắn đưa tay trái ra một nắm, phong thư liền bay vào tay hắn.
Mở phong thư, Ân Giang Hồng cẩn thận nhìn một lần, sau đó yên lặng gấp thư lại, nhìn về phía Vương Lăng, hỏi: "Người đưa tin đâu."
Vương Lăng cúi đầu lập tức chắp tay: "Hai tên vệ sĩ bọn hắn đều nói không thấy được người tới, chỉ có phong thư này đột nhiên rơi xuống trước mặt bọn hắn, đồng thời còn kèm theo câu nói trong thư có manh mối của Mộc Dao, vệ sĩ mặc dù vốn không nên tiếp nhận loại đồ vật không rõ lai lịch này, nhưng nghĩ tới. . ."
"Cái này không quan trọng." Ân Giang Hồng khoát tay, "Bọn hắn nói. . . chỉ có thanh âm?"
"Đúng vậy, chỉ có thanh âm."
"Tốt, ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Thấy giáo chủ không có biểu hiện mảy may tức giận, Vương Lăng liền biết trong thư xem ra thật sự có tin tức quan trọng.
Thở dài một hơi, Vương Lăng chắp tay: "Vâng."
Chờ Vương Lăng rời đi, Ân Giang Hồng cầm thư đưa cho Cù Chí Văn.
"Ngươi xem một chút."
Cù Chí Văn hai tay tiếp nhận, nhanh chóng xem qua rồi nói: "Đáng giá thử một lần."
"Ừm, ta cũng cảm thấy như vậy, gọi lão Ngũ. . . Được rồi, ta tự mình đi một chuyến!"
. . .
Tập Nguyên trấn, Hồng phủ.
Người Hồng gia đang dùng cơm trưa như thường lệ, Hồng Nhã Tuyền đang ăn rau trộn tần ô lại có chút không tập trung tinh thần.
Hai ngày rồi, Lâm Dục vị đại ca kia vẫn chưa nói cho nàng biết rốt cuộc đã phát hiện cái gì, điều này khiến tâm tình của nàng từ đầu đến cuối rất bất an.
"Lão gia! Lão gia!"
Ngay lúc Hồng Nhã Tuyền phát tiết giống như đâm tần ô trong bát, âm thanh dồn dập của quản gia truyền đến từ bên ngoài phòng.
"Chuyện gì mà hấp tấp hoảng hốt, không ra thể thống gì." Hồng Ngụy Đào, gia chủ Hồng gia, ngồi ở chủ vị, mở miệng.
Quản gia không lo được bị giáo huấn, tiếp tục hô: "Lão gia, bên ngoài tới một nam nhân tự xưng là giáo chủ Linh Long giáo ở Phong Châu, khí thế của hắn rất đáng sợ, ta. . ."
"Ân Giang Hồng! ?" Hồng Ngụy Đào nghiêm mặt nói.
"Đúng! Chính là Ân Giang Hồng! Hắn. . . Hắn nói có việc muốn tìm ngài."
Lần này, toàn bộ tộc nhân Hồng gia trong vịnh lan sảnh đều nổ tung.
"Ma đầu Phong Châu Ân Giang Hồng! ?"
"Loại nhân vật này tự thân đến cửa khẳng định là tìm đến phiền phức đó a."
"Chúng ta Hồng gia chưa từng tiếp xúc với Linh Long giáo này a?"
Mà Hồng Nhã Tuyền vừa rồi còn đang dùng đũa đâm tần ô càng bị dọa cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trực giác nói cho nàng, đại phiền toái này, có thể là nàng rước lấy. . .
'Làm sao bây giờ! ? Đều tại ta nói lung tung! Lần này thật phiền toái.'
Trong lúc nhất thời, Hồng Nhã Tuyền cảm thấy tội lỗi vô cùng, nàng cảm thấy nàng rất có thể sẽ trở thành tội nhân của gia tộc.
"Tốt! Đừng có bối rối." Hồng Ngụy Đào vung tay lên nói.
Mặc dù lúc này trong lòng Ngụy Hồng Đào cũng vô cùng bối rối, nhưng làm gia chủ, hắn nhất định phải trấn định.
"Học Nghĩa, Khang Thuận, cùng ta ra ngoài xem."
"Vâng." Hai người đệ đệ của Hồng Ngụy Đào đồng thời đứng lên.
Chờ ra cửa, Hồng Ngụy Đào nhỏ giọng nói với Hồng Học Nghĩa: "Nhanh đi thông tri Tứ Phương tông."
Hồng Học Nghĩa sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, hắn gật đầu: "Biết, ca, ngươi cẩn thận."
"Yên tâm đi, cho dù ma đầu kia lại càn rỡ, đây cũng là địa giới Lan Châu, mau đi đi."
"Đúng!"
Hướng phía hai vị ca ca ôm quyền thật mạnh, Hồng Học Nghĩa bay về phía Tứ Phương tông.
"Huynh trưởng, nếu không để cho ta. . ."
"Nói lời ngu ngốc gì vậy." Khoát tay về phía Hồng Khang Thuận, Hồng Ngụy Đào hất tay áo lên, "Đi thôi, cùng đi gặp ma đầu kia."
Đi vào cửa chính, Hồng Ngụy Đào gặp Ân Giang Hồng mặc nhị sắc kim bách điệp xuyên hoa đỏ thẫm tay áo đứng chờ ở cửa một cách ôn hòa nhã nhặn, sau lưng hắn còn đi theo một nam tử mặc hắc bào và một thiếu nữ áo bào đen dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Ngay từ đầu, Hồng Ngụy Đào không hề nghi ngờ thân phận của Ân Giang Hồng, dù sao ai lại dại dột đi giả mạo một đại ma đầu Phong Châu chạy đến cửa nhà hắn gây sự, chán sống sao?
Cho nên, thấy Ân Giang Hồng tựa hồ không hề giống dáng vẻ đến cửa tìm việc, trong lòng hắn hơi buông lỏng, nhưng vẫn tăng tốc bước chân đi đến trước mặt Ân Giang Hồng, chắp tay: "Tại hạ Hồng Ngụy Đào, là gia chủ Hồng gia, không biết Ân giáo chủ đến đây cần làm chuyện gì?"
Ân Giang Hồng đánh giá Hồng Ngụy Đào, mở miệng: "Ta cũng không khách sáo với ngươi, ta chỉ có một vấn đề, giáo đồ của ta có phải bị giam giữ ở đây không?"
'Đáng chết Lưu Minh Viễn! Rõ ràng nói với ta coi như muốn tra cũng là nhà bọn hắn bị tra trước, đến lúc đó hắn tùy cơ ứng biến là được, sao người ta lại đột nhiên giết đến tận cửa!'
Hồng Ngụy Đào đồng ý việc Lưu Minh Viễn để hắn giam những giáo đồ Linh Long giáo kia tại đây, kỳ thật tất cả đều là do lòng tham của hắn gây nên.
Hồng gia phụ thuộc vào Tứ Phương tông không sai, nhưng hắn làm gia chủ Hồng gia lâu ngày, lại ở xa tông chủ, khó tránh khỏi trong lòng sẽ sinh ra chút mưu kế, mà người triệt để làm nổ tung phần tính toán này trong lòng hắn chính là Lưu Minh Viễn.
Hắn không ngừng mê hoặc nói Hồng Ngụy Đào bất quá chỉ là kẻ làm công cho Tứ Phương tông, Tứ Phương tông kia ngày nào không cao hứng nói không chừng liền sẽ thay đổi hắn, cho nên, con người a, nhất định vẫn phải vì mình mà để lại chút đường lui, làm nhiều chút dự định.
Hồng Ngụy Đào vốn có ý này, lại thêm Lưu Minh Viễn mê hoặc như vậy, cũng liền quyết định chắc chắn, bắt đầu giở trò trong số thuế ruộng và tài nguyên tu luyện phải giao cho Tứ Phương tông mỗi tháng, xuất ra một phần thông qua con đường của Lưu Minh Viễn bán đi giá cao, sau đó bọn hắn lại chia bảy ba.
Làm những sự tình này, Hồng Ngụy Đào không ngừng tự an ủi mình trong lòng.
'Ta Hồng Ngụy Đào là Tứ Phương tông làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, đây đều là ta nên được!'
Thế là vấn đề này cứ kéo dài vài chục năm, cho đến mấy ngày trước Lưu Minh Viễn tìm tới cửa cùng hắn thương lượng giúp hắn giam giữ con tin Linh Long giáo.
Nghe được chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng Hồng Ngụy Đào tự nhiên là cự tuyệt, nhưng hắn biết Lưu Minh Viễn mặt ngoài tuy là đang thương lượng với hắn, nhưng kỳ thật hắn căn bản không có vốn liếng cự tuyệt, những việc hắn làm những năm này chỉ cần bị Lưu Minh Viễn run rẩy đến chỗ Tứ Phương tông, Hồng gia hắn sợ có tai họa ngập đầu.
Nhìn thấy Hồng Ngụy Đào sắc mặt biến đổi lớn, Ân Giang Hồng lộ ra vẻ mặt quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta, sau đó nói: "Xem ra những giáo đồ kia của ta quả thật ở chỗ ngươi."
"Ân giáo chủ, hiểu lầm a, ngài nghe ta giải thích, ta cũng thế. . ."
"Tốt, không cần nhiều lời, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta tự mình nắm chắc, hiện tại ngươi trực tiếp dẫn ta đi gặp bọn hắn là được."
"Tốt, Ân giáo chủ mời đi bên này."
Không chút do dự, biết mình đuối lý, Hồng Ngụy Đào tự nhiên không thể đắc tội một vị cường giả Huyền Tông cấp, trực tiếp dẫn Ân Giang Hồng đến địa lao.
"Giáo chủ! ?"
"Là giáo chủ đến rồi!"
"Giáo chủ! ! !"
Bị giam trong phòng giam, các giáo chúng Linh Long giáo hưng phấn hô, mặc dù âm thanh của bọn hắn bị trận pháp che giấu, nhưng cũng không ảnh hưởng việc bọn hắn phát tiết gào thét cuồng nhiệt.
Mà giờ khắc này, Khổng Thiến Thiến vừa điên cuồng gào thét "Giáo chủ mau cứu ta!", vừa gào thét trong lòng: "Tiên sinh vạn tuế!"
Đồng thời trong lòng lặp lại mấy lần đoạn đối thoại của Giang Bắc Nhiên trước khi đi với nàng.
"Tuyệt đối đừng nói cho bất luận kẻ nào ngươi gặp qua ta, có thể làm được không?"
"Ừm! Đánh chết ta cũng sẽ không nói!"
"Tốt, ta tin tưởng ngươi."
Nghĩ đến đây, Khổng Thiến Thiến nắm chặt quyền lại.
"Tiên sinh đã tin tưởng ta như vậy! Ta nhất định phải bảo vệ tốt bí mật này! Đánh chết cũng không thể nói ra!"
Quét mắt qua một vòng nhà tù, Ân Giang Hồng phát hiện nơi này không chỉ đều là phòng đơn, mà không khí cũng không tràn ngập mùi hôi thối gì.
Hồng Ngụy Đào bên cạnh thấy Ân Giang Hồng không có nổi giận tại chỗ, liền vội vàng tiến lên chắp tay: "Ân giáo chủ, ta đáp ứng việc này cũng là hoàn toàn bất đắc dĩ, đối với giáo đồ quý giáo, ta là cung phụng ăn ngon uống sướng, ta ăn cái gì, bọn hắn cũng ăn cái gì, tuyệt không có ủy khuất bọn hắn nửa phần."
Ân Giang Hồng đầu tiên là nhìn Hồng Ngụy Đào một chút, tiếp đó giơ tay lên bỗng nhiên nắm một cái, tất cả cửa nhà tù liền giống như bị công kích to lớn, trong nháy mắt vỡ vụn.
Thực lực cường đại này khiến Hồng Ngụy Đào không khỏi cúi đầu thấp hơn.
Nhà tù vừa vỡ, tất cả giáo chúng cùng nhau lao ra, quỳ trên mặt đất, chắp tay với giáo chủ: "Đa tạ giáo chủ ân cứu mạng!"
Bọn hắn không ngờ rằng giáo chủ lại tự mình đến cứu bọn họ, điều này khiến bọn hắn thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.
Mà lực chú ý của Khổng Thiến Thiến đều dồn lên người thiếu nữ áo bào đen sau lưng Ân Giang Hồng.
'Sư tỷ! Là sư tỷ! Tiên sinh quả nhiên lợi hại! Thật sự cứu được cả sư tỷ! Tiên sinh vạn tuế!'
Nhìn giáo đồ quỳ đầy đất, Ân Giang Hồng hỏi: "Ở đây có chịu khổ không?"
Nhớ lại lời giải thích của tiên sinh, Khổng Thiến Thiến lập tức trả lời: "Bẩm báo giáo chủ, những người này giam giữ chúng ta mặc dù rất đáng giận! Nhưng cũng không có làm khó chúng ta quá nhiều, mà bánh bao. . . vẫn rất ngon."
"Phốc phốc. . ." Mộc Dao đứng sau lưng Ân Giang Hồng nhịn cười không được, nhưng lại không dễ dạy dỗ Khổng Thiến Thiến trước mặt cha lớn, đành phải cưỡng ép nhịn cười, dự định trở về mới hảo hảo huấn luyện nàng.
Các giáo chúng khác nghe Khổng Thiến Thiến nói vậy, sự tức giận trong lòng cũng tan biến một chút, mặc dù bọn hắn bị giam ở đây rất khó chịu, nhưng thái độ của người đưa cơm cho bọn hắn mỗi ngày quả thật không tệ.
Hồng Ngụy Đào thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì hắn đã nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, cho nên luôn nhấn mạnh với hai đứa con trai của mình rằng thái độ khi đưa cơm nhất định phải tốt, cho dù bọn hắn có chửi ầm lên, cũng phải nhịn.
Đây không chỉ là Hồng Ngụy Đào để lại đường lui cho mình, mà còn là cho Hồng gia, mặc kệ có hữu dụng hay không, hắn nhất định phải giữ lại, bây giờ xem ra, quyết đoán của hắn hoàn toàn chính xác không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận